"Kẻ luyện Quyết này hiện đã thành công bước đầu, tuy nhiên vẫn chưa thể chắc chắn đã thành công toàn phần hay chưa, vẫn cần xem xét. Trải qua nhiều năm như vậy, những kẻ có thể kế thừa tuyệt học của các tôn giả đời trước, thật không dễ tìm."
Phân tích xong, nàng nói quyết định của mình:
"Hiện tại không thể nóng vội, hắn vừa chớm nở, môn phái ắt sẽ gắt gao bảo vệ. Hơn nữa hắn đang là con bài tẩy của ta, có thể lợi dụng thành công hủy đi đôi mắt của người đó hay không, còn phải chờ thêm nữa!."
Lão giả nghe vậy trầm ngâm, sau ông ta gật gù:
"Án binh bất động, trước để cho kẻ địch mất cảnh giác, sau mới ra một chiêu quyết định. Âm! kế này cũng được, nhưng mà phải nhanh, nhớ kỹ…"
Nói xong, thân thể lão giả tan biến, qua vài chớp mắt đã xuất hiện tại một đầm nước nhỏ.
Ông ta chân đạp hư không, đi thẳng vào pháp trận di hình, rồi dần biến mất.
Thiên Linh Âm thu lại tâm thần, nàng trầm ngâm hồi lâu. Sau dần nàng ta cũng tiêu tán, quyết định ra khỏi tiên linh châu của mình.
Thân hình nàng lại hiện ra trước đại điện nguy nga nọ, chỉ là khuôn mặt trầm tư hơn trước rất nhiều.
Thiên Linh Âm tuy đã bước vào tiên cảnh, so với phàm cảnh như cách biệt cả địa vực.
Một kẻ ẩn náu nhiều năm, nay Diêm La Điện lại không tiếc giá, để nàng ta lộ mặt tính kế phàm nhân, quả thật nghe có vẻ nực cười.
Nhưng mà Thiên Linh Âm lại không hề có ý khinh địch, bởi vì hoàn cảnh đặc thù khác biệt.
Nàng thân là ma đạo Á vực, lại có thể len lỏi, nằm vùng ở chính đạo Đông vực, quả thật không dễ.
Hơn nữa, mục tiêu của nàng tuy là phàm nhân, nhưng lại có khả năng vượt xa phàm nhân.
Từ thời nhân tổ tới nay, cũng chỉ có một phàm nhân duy nhất vang danh thiên cổ. Sau cùng tuy cô ta chết dưới Thánh cảnh, nhưng khả năng ứng biến của cô ta cũng rất kinh người.
Mà người Thiên Linh Âm đang đối phó này, lại được xem là kẻ thứ hai tiếp nối. Cho nên nàng không cẩn thận, thật cũng khó mà đảm bảo không lộ tẩy.
Không lâu sau, nàng nhìn về phía chân núi, miệng khẽ lẩm bẩm….
"Thanh Tử Dương à Thanh Tử Dương, chỉ cần con mắt của cô biến mất khỏi thế gian này.…"
Hướng theo tầm mắt của nàng ta, phía dưới chân núi Thiên Linh, nơi sương mù bao trùm, cô tịch và hiu quạnh.
Nơi này vốn là một trong ba ngọn xuân phong, cũng nơi ẩn cư tu hành của ba đại chưởng giáo.
Đứng tại chân núi canh gác có vài tên đệ tử, trong đó một kẻ nhìn rất là quen.
Thân hình hắn ta gầy gò, mang trang phục của đệ tử nội môn. Hắn có mái tóc ngắn hơi xoăn, được cột ra sau đầu, trước trán lại thả phất phơ vài sợi.
Khuôn mặt kẻ này có một vết sẹo lớn xẻ dọc từ trên xuống, thoạt nhìn như gà đứng giữa bầy hạc.
Quả thật hắn đúng là Hàn Tông, hiện đang phải làm nhiệm vụ ở đây.
Phàm là đệ tử nội môn, mỗi năm không chỉ khảo sát hai trận để xét tới chiến lực.
Xem lẫn vào đó còn có khiêu chiến giữa các đệ tử với nhau, thêm vào phải bắt buộc làm nhiều vụ môn phái đề ra.
Hàn Tông bởi vì không có thời gian, hắn liền trực tiếp bỏ qua, từ chối hết thảy. Đương nhiên làm vậy hắn sẽ bị trừ điểm cống hiến, thậm chí bị phạt tài nguyên, làm công bù tội.
Lúc thì hắn phải lau nhà quét dọn, lúc thì phải gánh nước nấu cơm cho đám ngoại môn. Mà hiện tại đứng canh gác ở núi này, cũng là một hình phạt như vậy.
Nhưng mà Hàn Tông không than nửa câu, chăm chỉ tới đây canh gác.
Đối với việc khiêu chiến của kẻ khác, hắn có thế giao lưu mấy lần. Đây là dịp tốt để rèn luyện bản thân, mặc dù thua nhiều hơn thắng.
Chỉ là nhiệm vụ môn phái giao thì hắn từ chối, thời gian này tất bật, hắn không thể ra ngoài.
Chung quy mà nói, mỗi lần ra ngoài thời gian kéo dài tới vài ba tháng, so với phải canh gác và nộp phạt, tính ra vẫn đáng.
Lại nói tiếp về thí nghiệm của hắn, lúc này đã thất bại thảm hại.
Hàn Tông vốn ý định cấy ghép độc phấn lên người đám Hồng Liên Tử Mẫu, kết quả chết sạch cả đàn.
Việc này tiêu tốn của hắn khá nhiều thời gian, công sức và tiền của. Mỗi lần như vậy, số linh thạch tiêu hao có thể lên tới cả nghìn viên.
Sau cùng… Hàn Tông quyết định từ bỏ, tính biện pháp khác. Hiện trước mắt, hắn chỉ tập trung vào việc tu tập công pháp, cùng với quản lý khu chợ.
Hàn Tông là người hai thế giới, hắn càng hiểu rõ một điều. Trên đời này vốn không có chuyện cứ cố gắng là sẽ thành công, người thất bại như hắn còn nhiều hơn hằng hà sa số!
Về phía hội nhóm, từ khi được Lan Như Tiên cử người giúp đỡ, cửa hàng mới của hắn được giao đã gần như đi vào hoạt động.
Cũng như một số kẻ gây rối đã có thể giải quyết, chẳng qua từ đó khó khăn kéo theo đến cả mớ.
Trước đó một số kẻ chống đối, hắn đẩy cho Lan Như Tiên xử lý. Nhưng mà nàng ta trước khi phạt lại nói rõ nguyên do, đây là nàng ta làm theo ý kiến trình lên của hắn.
Thế là tuy bọn họ bị phạt, nhưng lòng căm tức với hắn lại chỉ có hơn chứ không giảm.
Bọn họ không thể phá hắn ở khu chợ, do bị Lan Như Tiên quản chế. Nhưng bọn họ lại có thể dùng môn quy, trực tiếp tìm Hàn Tông khiêu chiến trên lôi đài.
Hàn Tông gặp phải cảnh này, hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Quả thật Lan Như Tiên không như Thường Xuân, chẳng dễ chơi một chút nào.
Số kẻ kéo đến khiêu chiến càng lúc càng nhiều, điếm mãi không hết.
Ban đầu vì công việc bề bộn, hắn từ chối, nhưng lâu dần tích tụ, hành động này lại làm hắn nổi bật giữa đám đông.
Giống như trong bầy hạc lại lòi ra một con gà què, từ đó những kẻ khác vốn đã không ưa hắn, nay lại càng tỏ thái độ ra mặt.
Hàn Tông hết cách, hắn sau cùng chấp nhận khiêu chiến với vài kẻ, cũng là muốn dẹp yên chuyện này.
Chẳng qua Hàn Tông chỉ có chiến lực bình thường, mà những kẻ nhắm vào hắn thì toàn là Ngưng Khí hậu kỳ.
Kết cục Hàn Tông thảm bại, không những thua mà còn bị đánh cho ra bã.
Điều này cũng chẳng có gì ngạc nhiên, khi mà đồnh môn không thể sử dụng được sát chiêu, chiến lực của hắn tất giảm.
Một nguyên nhân nữa là, Hàn Tông trước đó khảo hạch bảy phong đều thất bại. Hắn không có người dạy, không có pháp môn truyền thụ, ngoại trừ Luyện Thể.
Hắn thiếu môi trường phù hợp, thiếu luôn cả người dạy bảo, thiếu thốn kinh nghiệm.
Chỉ một vài trận sinh tử, đâu thể làm hắn giỏi hơn người khác được chứ.
Từ đây thanh danh của hắn cũng dần lan xa khỏi nội môn hạch tâm, tiêu biểu cho một kẻ phế vật đương thời mới nổi.
Hàn Tông băng bó khắp người, hắn ngồi trong động phủ nghe được tin này, lập tức lắc đầu thở dài.
Sau đó, hắn trực tiếp không để tâm đến nữa, thật sự đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hàn Tông vừa bỏ qua chuyện khiêu chiếu, hắn lại thêm đau đầu với chuyện ở khu hội nhóm kia.
Cửa hàng của hắn chủ yếu là gia công một số vật phẩm, binh khí cho đám đội nhóm ra ngoài làm nhiệm vụ trở về.
Binh khí là vật thường xuyên dùng tới, không thể nào có chuyện dùng mãi không hỏng được. Hắn cũng nhắm vào một số hạng mục khác, nhằm tăng thêm khách hàng.
Nhưng… ở đời không có sức mạnh sẽ không thể độc quyền, đây là chân lý.
Rất nhanh, một số cửa hàng của hội nhóm khác mọc lên như nấm sau mưa, cạnh tranh trực tiếp với hắn.
Hai bên tranh đoạt khách hàng, đương nhiên sẽ vì miếng cơm mà xảy ra mâu thuẫn.
Cửa hàng không có khách, ắt sẽ lỗ vốn, như vậy hắn sẽ bị Lan Như Tiên tới thăm viếng. Ngược lại tranh cơm với kẻ khác, e là sống cũng không yên thân.
Quả nhiên hai hôm sau lại có kẻ tới khiêu chiến, người đến là Bách Lý Bất Hối, thành viên của Hư Đạo Hội.
"Hừ…. Nguyên Văn, nghe đồn ngươi đi tung tin khắp nội môn nói chúng ta đều là một đám cậy lớn hiếp bé có phải không? Nay ta chỉ là Ngưng Khí sơ kỳ mà thôi, ngươi đã trung kỳ rồi. Liệu có dám đánh với ta một trận hay không?."
Y lại liếc tới đám người Lan hội, ẩn ý nói tiếp:
"Nếu thua, cửa hàng của Hư Đạo hội lập tức đóng cửa nửa tháng. Còn nếu như ta thắng, người chỉ cần đóng cửa ba ngày. Thế nào? Chẳng lẽ đối với người mới như ta, ngươi cũng không dám? Xem ra ngươi làm quản lý ở Lan hội, không thấy ngại mặt cho các thành viên của hội mình hay sao?."
Hàn Tông nghe được lời này, mặt hắn giống như là đáy nồi, đen kịt một mảnh.
Gã ta hung hăng tìm tới khiêu chiến, lại chịu chấp nhận nhường lợi thế, đây không phải kẻ ngu thì nhất định là có quỷ kế rồi.
Hàn Tông cũng không biết nhiều về kẻ này, mỗi tháng có vài kẻ từ nội môn đột phá đi vào hạch tâm, sao mà để ý hết được chứ.
Nhưng Hàn Tông hiểu hành động của bọn họ, cái vấn đề không phải thắng thua.
Bọn họ nhắm tới chính là cửa hàng của hắn, muốn hắn đóng cửa ba ngày thật sao?
Hừ… Mỗi kẻ khiêu chiến, thua sẽ phải đóng cửa ba ngày.
Nhìn thì ít, nhưng là ít ngày chứ đâu phải là ít người. Tin rằng sau trận đấu này, ắt sẽ có cả tá kẻ kéo tới, khiêu chiến hắn với lý do tương tự.
Hắn khiêu chiến một vài kẻ thì không nói, nhưng mà khẳng định thua sẽ nhiều hơn thắng.
Sẽ không có những trận dằn mặt đối thủ, khiến cho đám đông kinh sợ, thiếu nữ hít hơi khí lạnh giống như trong truyện kiếp trước hắn đọc.
Sẽ chỉ có vài gã chấp sự chạy tới, sau đó nhanh chóng mang hắn đến dược đường cấp cứu, đây mới là thực tế!
Nhưng nếu hắn không chấp nhận, việc này liên quan tới danh tiếng Lan hội, hẳn mọi chuyện cũng sẽ rắc rối theo một hướng khác.
Hàn Tông nhìn Bách Lý Bất Hối im lặng không trả lời, ánh mắt hắn thâm trầm bất định….
Trong khi hắn còn đang đau đầu với gã Bách Lý Bất Hối, thì lúc này ở tại một khu rừng cách môn phái rất xa, một trận chiến khác đang nổ ra.
Từng giọt máu từ trên người một lão giả, tí tách chậm rãi chảy xuống, chả mấy chốc đã ướt cả phiến đá dưới chân.
Nhưng mà lão ta chẳng mảy may để ý, ánh mắt cực kì phẫn nộ nhìn về hướng trên cao.
Ở nơi đó, một nữ tử váy đỏ, thanh tú xuân lệ, trên trán nàng ta có một con mắt bằng máu, tỏa ra huyết quang.
Lại ở bên cạnh nàng, một nữ tử khác ung dung ngồi đó. Nàng ta thân mặc váy xanh, da dẻ bạch ngọc, như cười như không.
Điều đáng chú ý chính là nàng mang theo một cây đàn, thân như cổ cầm lại chỉ có một dây.
Hơn nữa nếu chú ý, rõ ràng bàn tay nàng ta chỉ có bảy ngón, đây là Thất Chỉ Nhất Cầm, điểm đặc trưng của nữ nhân Ngọc gia!
"Viên gia chúng ta và Phi gia, cùng với Ngọc gia chưa từng có thù hằn xích mích. Xin hỏi hai vị, cớ sao lại xuất thủ…"
Lão giả ngoài mặt tức giận hỏi, ánh mắt lại toát lên vẻ lo lắng, bất an trong lòng. Chỉ là lúc này, lại có một giọng nói của nam tử vang lên sau lưng:
"Gia tộc chúng ta với Viên gia đương nhiên không có thù hằn, nhưng Viên lão cũng đừng giả mù sau mưa như thế. Chúng ta đến đây, chính là tuân theo mệnh lệnh của môn phái!."
Người tới là một gã nam tử béo, hắn có khuôn mặt phúc hậu, da trắng mặt trắng, đương nhiên chính là Hàn Phong!
….