Cô ta đương thời nắm quyền một tay thao túng Vận gia, không đồng ý thì kế này của bà cũng không thể thành được.
Muốn cô ta đồng ý, Vân Thái Chi đã nhờ Mệnh Ngọc Tuấn đương lúc ấy gửi cho Vận Lan một bức thư, nội dung bên trong hiện chưa thể nói, song kết quả thì đã thấy rõ.
Về phần Phương Thuấn, Vân Thái Chi vốn không lo!
Mệnh Tiêu Tai uống vào độc Thất Tử Điệp cùng bố trí thêm của bà, tin tưởng Phương Thuấn ắt sẽ đồng ý ngay thôi.
Chỉ là tin tức Mệnh Ngọc Tuấn vừa đưa đến này, hình như… không có trong dự tính của bà thì phải.
Bất giác, Vân Thái Chi nổi lên muôn vàn nghi vấn trong đầu….
Trong mắt Vân Thái Chi, Mệnh Vô Ưu cho dù đã là tu giả, song vẫn chỉ là một đứa nhóc vừa tròn mười sáu.
Mười sáu tuổi thì sao? Có cho thêm mười năm kinh nghiệm nữa cũng sao so được với tâm trí của tuổi trung niên như bà ta chứ?
Nếu là kiếp trước, suy nghĩ này của Vân Thái Chi thật sự đã đúng.
Chỉ là kiếp này thời vận thay đổi, bà ta không biết bản thân mình đang động phải cái dạng gì, là một ma đầu trùng sinh đâu!
Vân Thái Chi khi này chuyển cân nhắc thầm đoán, Mệnh Vô Ưu rốt cục gọi Phương Thuấn đến là để làm gì?
Tuy không đoán ra, nhưng bất giác trong lòng bà dấy lên cảm giác bất an…
"Từ từ…. phải bình tĩnh mà nghĩ….!"
Vân Thái Chi ngẫm nghĩ, nếu là nữ tử bình thường thì lời gì mới khiến Phương Thuấn chú ý coi trọng?
Hơn nữa Mệnh Tiêu Tai ở đó cũng không thể ngăn cản sao?
Điều này có nghĩa là, chuyện mà Mệnh Vô Ưu định nói ra, ngay cả Mệnh Tiêu Tai cũng không biết!
Hoặc giả… ông ta biết nhưng không thể ngăn cản….
Nghĩ qua một lát, Vân Thái Chi lóe tia tinh quang.
Để Phương Thuấn đồng ý, chỉ có một vài khả năng….
Một trong số đó ấy là Phương Thuấn cũng đã nghi ngờ quan hệ phụ thân hai người, Mệnh Tiêu Tai và Mệnh Vô Ưu.
"Nếu cha con bọn họ không hợp nhau như vẻ bề ngoài, vậy thì Mệnh Vô Ưu nhất định sẽ không ưng mối hôn sự sắp đặt này!"
Nhưng đây vẫn chưa đầy đủ, nàng ta có lực lượng gì mà khiến Phương Thuấn phải đồng ý chứ?
Từ điểm cha con họ không hợp ý nhau, chỉ có thể đoán Mệnh Vô Ưu không phải kẻ yên phận chỉ biết nghe lời.
Nhưng nếu đã không nghe lời Mệnh Tiêu Tai an bài, thì vì sao con bé lại sẽ chịu nhục bao nhiêu năm qua một cách dễ dàng chứ….
Rất nhiều những điểm mâu thuẫn không ăn khớp dần hiện ra, khiến cho Vân Thái Chi nhất thời đau đầu hóa giải..
Nhưng bà ta là hạng nữ mưu sâu dày, thoáng cái đã nhìn ra điểm mấu chốt nhất của vấn đề.
Từ những vụn vặt tin tức này, Vân Thái Chi dần đặt ra giả thuyết, vốn dĩ ngay từ đầu Mệnh Tiêu Tai cũng không biết nàng ta là tu giả.
Nếu cái này là sự thật, Vân Thái Chi nhất thời lại không thể giải thích được hết vấn đề phát sinh sau đó.
Có điều một khi đã nghi ngờ, thì nhất định sẽ phải chứng thực nó.
Vân Thái Chi ngẫm một hồi lâu rồi lẩm bẩm…
"Chuyện này tạm thời gác lại, chuyện trước mắt quan trọng hơn….!"
Chuyện trước mắt ấy là, mục đích Mệnh Vô Ưu gặp Phương Thuấn làm gì?
Nàng ta muốn từ hôn sự này sao?
Chuyện này gần như không có khả năng. Trừ phi…
Mệnh Ngọc Tuấn ở bên thì khác, gã thấy sắc mặt Vân Thái Chi lúc ưu tư lúc muộn phiền, gã lắc đầu khó hiểu.
Mệnh Vô Ưu có cái gì khiến bà ta lo nghĩ như vậy chứ? Dẫu sao đã khống chế sinh tử Mệnh Tiêu Tai trong tay rồi, Mệnh gia ắt sẽ sụp đổ thôi.
Khi này nhìn tới không nhịn được, gã bèn hỏi:
"Đại phu nhân, ngươi còn cái gì đắn đo? Hiện tại chỉ cần Vận Lam và Phương Thái gián tiếp làm theo kế hoạch, như vậy là thành công mỹ mãn rồi!"
Vân Thái Chi liếc tới gã một cái, bà trầm tĩnh không đáp.
Tên ngu ngốc này thì hiểu gì chứ.
Nếu giả sử Mệnh Tiêu Tai không phải kẻ giúp Mệnh Vô Ưu khai linh, trở thành tu giả. Vậy tức là phía sau nhất định có kẻ khác ra tay, giúp đỡ nàng ta.
Một khi nàng ta có cường đại chống lưng, thế cục hiện tại ắt sẽ thay đổi khôn cùng. Khi ấy Vân gia muốn nuốt trọn Mệnh gia, e là không nghẹn chết cũng cực kì khó trôi.
Mọi chuyện đâu có đơn giản như gã nói!
Dù rằng tất cả đây chỉ là phán đoán của bà, song vẫn phải cẩn trọng mà đề phòng.
Ngẫm hồi lâu, Vân Thái Chi liền nói:
"Tam gia, ngươi giúp ta làm một chuyện!"
Lại nói khi này ánh dương đã treo trên đỉnh đầu, trên cao tỏa nắng chiếu muôn nơi.
Trong lầu các nhỏ trên tầng hai, Mệnh Tại Y điềm nhiên ngồi trước bàn trà.
Thỉnh thoảng cơn gió nhẹ thổi lướt qua, từng màn vải đỏ lất phất bay bay. Ánh nắng hắt hiu chiếu qua gương mặt thiếu nữ non nớt, ma mị mà huyền ảo….
"Mệnh Vô Ưu, càng ngày ngươi càng khiến ta cảm thấy thú vị!"
Ngồi đối diện bàn cờ, Phương Thuấn nghiêm túc đánh giá một câu.
Xưa này đừng nói kẻ khác, dù là gia chủ bất kể một nhà nào đối diện với ông, đều sẽ có tư thái mất tự nhiên.
Uy áp của cường giả, của địa vị ông ta mang lại cho người đối diện có cảm giác cực kì sợ hãi.
Thế nhưng trước mắt thiếu nữ này, bộ dáng điềm nhiên như là không để vào mắt.
Nhất thời Phương Thuấn sinh ra nghi hoặc, một thiếu nữ mười sáu sao lại có loại tâm thái này chứ….
Bên này Mệnh Tại Y cười nhạt, nàng chăm chú cầm một quân cờ đen đặt lên bàn cờ còn dang dở, miệng thì tâm đắc một câu:
"Thứ ở ta khiến ông cảm thấy thú vị còn nhiều lắm, chớ vội chớ vội!"
Với thái độ vô lễ này, Phương Thuấn dường như không quan tâm lắm. Nhưng rốt cục, ông ta bắt đầu hỏi đến chuyện chính:
"Mệnh Vô Ưu, ngươi gọi bản thành chủ đến không phải để xem ngươi chơi cờ đấy chứ? Những kẻ trêu đùa trước mặt ta, đều nên xác định rõ ràng hậu quả….!"
Phương Thuấn nói chưa xong, Mệnh Tại Y đã gạt đi. Nàng nói mà không nhìn ông ta:
"Nếu thành chủ hiện ở quân đen, không biết người sẽ đi thế nào đây?"
Phương Thuấn ngẩn ra, bất giác ông ta nhìn tới bàn cờ bên cạnh.
Quân trắng bên này trùng trùng lớp lớp bao vây, quân đen vốn dĩ không có đường lui, kết cục sắp bại tới nơi rồi.
Phương Thuấn trầm mặt nghĩ, có phải ngươi đang trêu đùa ta chăng?
Bỗng Mệnh Tại Y ngước lên nhìn thẳng đến ông ta, nàng cười nhạt buông lời:
"Nếu ta nói Mệnh Tiêu Tai trúng độc là thật, nhưng là cố ý để bị trúng độc thì ông nghĩ sao?"
Xoạt….
Phương Thuấn giật mình, ông ta giống như không tin vào tai mình.
Đang yên đang lành, nàng ta bất ngờ đi thẳng vào vấn đề, khiến cho đối phương không kịo trở tay.
Nhưng rất nhanh chấn tĩnh, chỉ cười nhạt đáp:
"Mệnh Vô Ưu, đây là lời của đạo làm con nên nói sao? Ta thật…!"
Phương Thuấn tuy không rõ mục đích của nàng ta, ngoài mặt muốn gạt phăng đi. Song Mệnh Tại Y không để ý, điềm nhiên nói tiếp:
"Không chỉ có vậy, ta còn biết Vận Lam sẽ đồng ý để Vận Kinh Hồng lấy Mệnh Thủy Nhược làm thê tử nữa kìa!"
Lời này của Mệnh Tại Y không giả, nàng ngoài trừ một ít thông tin kiếp trước mà mù mờ đoán ra.
Kiếp trước Vận Lam đúng là đã đồng ý cho Vận Kinh Hồng lấy Mệnh Thủy Nhược thật.
Nguyên do trong đó nàng không rõ, xong cũng đoán ra chút đỉnh.
Có thể uy hiếp Vận Kinh Hồng, xem ra chỉ có nhằm vào điểm yếu của gã, ấy là kẻ đang bị bệnh kia, đệ đệ của gã.
Còn đối với Vận Lam, thứ có thể làm cô ta thay đổi chú ý, tuy nàng không đoán được nhưng xem ra không có nhiều đâu.
Về phần Mệnh Tiêu Tai trúng độc, cái này khi nãy nhìn qua là biết.
Mệnh Tiêu Tai tuy mới trúng độc nhưng muốn giả như bệnh đã lâu lăm trước mắt Phương Thuấn, ắt ông ta sẽ uống vào liều lớn. Độc dược ảnh hưởng mạnh lên cơ thể ông ta, Phương Thuấn tuy có thể không chú ý chứ Mệnh Tại Y nàng sao lại không nhìn ra.
Mệnh Tại Y khi này đã nhìn ra thâm sâu mưu kế kia, một cái để Phương Thái tới ở rể, một cái gả đi Mệnh Thủy Nhược.
Thủ bút tài trí bậc này Mệnh Tiêu Tai có thể nghĩ ra, nhưng bị hạn chế nhiều mặt, nên nhất định không phải chuyện ông ta làm được.
Khi này chỉ cần nhìn kẻ nào có lợi lớn nhất là sẽ rõ, ẩn ẩn một bóng đen ngồi đối diện trước mặt nàng thao túng cờ trắng.
Mệnh Tại Y khẽ thì thào nói với chính mình..
"Vân Thái Chi à Vân Thái Chi, nếu không có ta cản đường, ngươi nhất định sẽ lưu danh sử sách!"
…..