Hàn Tông chủ động trả lại túi càn khôn, hắn quay người dứt khoát rời đi.
Hành động này khiến Luân Đằng Vân ba người nhìn nhau, lời này có ý gì?
Đứng ở góc độ của Hàn Tông mà nói, hợp tác với đám người bọn họ là tốt nhất. Trước có được lợi ích lâu dài, sau giải quyết được nan đề của Lan Như Tiên.
Vậy sao hắn lại từ chối? Cả ba thầm thắc mắc trong lòng…
Vừa nãy Hàn Tông trả túi rời đi, ba người còn thầm suy đoán, đây là mẹo giả "lấy lùi làm tiến" của hắn.
Bây giờ hắn dứt khoát đi thật, làm cho ba người có chút hồ đồ, khó đoán.
Thế là nhất thời ba người nghĩ tới tấm phù khi nãy, đây có lẽ là mấu chốt để hắn quyết định rời đi chăng?
Luân Đằng Vân ưu tư, thời gian hoàn thành khế ước chỉ còn ngày mai. Nếu lúc này ba người vẫn y kế hành sự, hẳn là Song Tượng và Hàn Tông sẽ không tránh khỏi một bên phải bại trận.
Cái Luân Đằng Vân quan tâm là, lúc ấy dù ai thắng ai thua thì việc đôi bên hợp tác sau đó liệu còn thuận lợi nữa hay không?
Gã muốn đánh bại Lan Như Tiên thì việc kết giao với tên này là không thể thiếu được.
"Nguyên sư đệ, chớ vội đi. Chi bằng nán lại một chút, chúng ta cùng thương lượng thảo luận!"
Luân Đằng Vân bất đắc dĩ mở lời, điều này vô tình để Bạch Tạng ở bên nhíu mày.
Đây quả thật không hợp với tính khí của gã, nhưng Luân Đằng Vân là hội trưởng, quyết định do y.
Hàn Tông quay nhìn về ba người, Vô Từ Tà và Luân Đằng Vân chỉ mỉm cười thản nhiên. Bạch Tạng nhíu mày, tỏ ý không vui.
Hắn giả bộ trầm mặt hồi lâu, mãi sau mới chịu cất bước lại bàn đá ngồi xuống.
Kì thực hắn hiểu, đám người bọn họ lăn tăn cũng đúng. Dừng lại kế hoạch, công sức sẽ đổ sông đổ biển. Những tổn thất trước đó, liệu ai bù lại đây.
Một khi lưới đã giăng ra, không vớt được tôm thì cũng phải được tép, lý nào có chuyện trắng tay.
Nhưng cứ bọn họ thế dừng lại chỉ vì muốn hợp tác với hắn thì lại không cam lòng.
Cho nên… gọi Hàn Tông ở lại, chính yếu là nghĩ cách thương lượng, để đôi bên cùng giảm bớt thiệt hại mà thôi.
Hàn Tông bên trong đã hiểu, bên ngoài ngần ngừ hồi lâu mới đáp:
"Chư vị sư huynh, chuyện này cũng không có gì khó khăn. Sư huynh chỉ cần mua luôn gian hàng đó, sau đấy bán lại cho hội nhóm kia. Như vậy tuy rằng không lãi, thế nhưng cũng không hề lỗ vốn!"
Hàn Tông vừa nói xong, một kẻ trong ba nam tử đứng sau bước lên, cười gằn mà đáp:
"Nguyên sư đệ nói cũng hay nhỉ, chúng ta làm vậy, sư đệ chẳng phải là người được lợi nhất hay sao? Trong khi đôi bên hợp tác thành công, lợi ích này đâu chỉ mình chúng ta được hưởng. Nếu đã nói tới hợp tác, vậy cũng phải bàn luận công bằng một chút chứ?"
Hàn Tông hừ một tiếng, nhìn gã tức giận mà đáp:
"Hừ… đây chỉ là hợp tác mua bán, ta đem tin tức của Lan hội đổi lấy lợi ích từ Song Tượng, nào có ngửa tay xin tiền của sư huynh. Lại nói, để Lan Như Tiên bị lừa, khác nào bảo ta phải bỏ hai trăm ngàn linh thạch ra bù? Như ta đã nói, dừng tay thì các vị cũng đâu có thiệt hại gì nhiều. Còn nữa, muốn tính kế Lan Như Tiên, thiếu gì… "
Nói tới đây, Hàn Tông giống như vừa buột miệng, vội vàng im lặng.
Thế nhưng lời vô ý này, lại đến được tai mấy kẻ hữu tâm. Bạch Tạng ở bên đã vội mở lời:
"Ồ? Nói như vậy, Nguyên sư đệ đây có cách làm cho Lan Như Tiên thất bại sao? Không ngại nói cho ta một chút, để mở rộng tầm mắt…."
Hàn Tông cười cười, hắn lặng im không đáp.
Vô Từ Tà ở bên cản lại Bạch Tạng, y tiến bước tới chỗ Hàn Tông, nhẹ giọng phân giải:
"Nguyên sư đệ, tuy nói rằng dừng tay thì chúng ta cũng không có thiệt hại nào. Thế nhưng nhờ đó, sư đệ lại có thuận lợi có được lợi ích từ Lan Như Tiên. Thêm nữa, xa hơn một chút mà nói. Bản thân sư đệ là kẻ hai lòng, không đáng tin cậy. Trong khi Song Tượng cần một gián điệp trung thành, thử nghĩ chúng ta chịu thiệt biết bao. Cuối cùng, đệ mặc dù đã biết được kế của chúng ta, thế nhưng sức đơn lực bạc, liệu có thể ngăn cản chăng?"
Hàn Tông nghe xong gật đầu đáp:
"Đúng thế, nếu hiện tại các sư huynh nghĩ cách khiến ta không liên lạc được với Lan Như Tiên, sau đó một mặt công kích lừa ta. Đúng là như vậy ta chắc chắn sẽ thua!"
Hàn Tông gật đầu nói ra vấn đề cốt lõi kế này của bọn họ, nhưng hắn lại nói tiếp:
"Nhưng sư đệ một khi mất linh thạch để bù cho Lan Như Tiên, vậy thì chuyện hợp tác của chúng ta cũng khó nói!"
Bạch Tạng nghe được gã không nhịn được bèn đáp:
"Không hợp tác với ngươi thì chúng ta hợp tác với kẻ khác thiếu gì! Ngươi đừng cho rằng bản thân tài giỏi mà lầm!"
Hàn Tông cười nhạt không đáp lời, nhưng trong lòng nghĩ đúng là vậy thật.
Hắn có tài nhưng còn chưa tới mức bọn họ phải chịu thiệt lớn tới thế, song để họ mở lời trước Hàn Tông lại im lặng mà không rời đi như khi nãy.
Trên thực tế Song Tượng hiểu rõ giá trị của Hàn Tông, hắn là kẻ mới nổi tại Lan hội, một tay bày mưu cho Lan Như Tiên thắng mấy phen lớn.
Mà đối với những người bên cạnh Lan Như Tiên để nói, có thể bọn họ trác tuyệt hơn Hàn Tông thật. Nhưng bọn họ không có một điều, ấy là hai mặt như hắn.
Song Tượng muốn đả bại Lan hội, việc nhắm đến mấy thành viên của bọn họ là không thể tránh.
Những kẻ hai mặt thường khó có lòng trung thành tuyệt đối, về điểm này Hàn Tông là mục tiêu lý tưởng để nhắm đến.
Vô Từ Tà nhìn ra ý Hàn Tông, y cười cười đứng ra phân giải:
"Chi bằng thế này, mỗi bên chịu nhường một chút là được. Còn về phần hợp tác để đỡ nghi kị, chúng ta sẽ dùng minh ước kí kết. Nguyên Văn, sư đệ thấy thế nào?"
Lời vừa ra Luân Đằng Vân không có ý kiến, giữ Hàn Tông lại thì ngay từ đầu gã đã có ý này rồi.
Hàn Tông ngoài mặt thì trầm ngâm, trong lòng mừng thầm.
Lúc này Luân Đằng Vân mới hỏi lại câu còn dang dở ban nãy:
"Nguyên sư đệ, vậy đệ có cách nào thử nói ra xem. Hoặc là, chúng ta cùng nghĩ cách thương lượng!"
Hàn Tông trầm tư hồi lâu, sau hắn đáp:
"Nếu vậy thì chúng ta cùng kí khế ước trước, sau đó cùng bàn, các vị thấy thế nào?"
Hiếm khi thấy Hàn Tông chủ động như thế, ba người hơi nghệt mặt ra, thầm nghĩ…
Một khi kí khế ước xong, hắn đã là người phải hợp tác với bọn gã rồi. Lúc đó sẽ không thể nào bỏ cuộc được nữa, nhưng nghĩ lại thì không quan trọng lắm.
Thế là ba người dò xét hồi lâu không tìm ra sơ hở, cả ba nhìn nhau gật đầu, Luân Đằng Vân ha hả đáp ứng:
"Tốt, nếu đã vậy chúng ta bàn một chút về nội dung khế ước chứ nhỉ!"
Khác với lần trước, hết lợi ích Hàn Tông đã thẳng tay chấm dứt hợp tác, lần này nhờ có khế ước chuyện đó sẽ không thể xảy ra nữa.
Hiểu được chuyện này, kế đó cả hai bên cùng bàn luận thêm một chút vấn đề nội dung khế ước….
Lại nói ngay lúc Hàn Tông cùng Song Tượng luận bàn nội dung, khi này Lan Như Tiên đã tiếp được thêm ba người đến hỏi.
Bọn họ đều là những hội trưởng tại khu nội môn này.
Sở dĩ tới gặp Lan Như Tiên là đúng như lời Luân Đằng Vân phân phó, muốn đến hỏi lừa mua gian hàng kia của nàng.
Điều này không lạ, Hàn Tông và Luân Đằng Vân hiện còn đang bàn nội dung khế ước chưa xong, cho nên kế hoạch lừa Lan Như Tiên của Song Tượng vẫn còn phải tiến hành..
"Uy Mãnh sư huynh thứ cho, sư muội đã nói sẽ không bán là không bán, xin người về cho!"
Lan Như Tiên mặt lạnh như tiền, nàng phất tay muốn đuổi người đi.
Tuy vậy trong lòng nàng cũng hơi khó hiểu, bọn họ thế mà hò nhau chạy tới hỏi mua gian hàng kia của mình, còn không ngừng tăng giá cao hơn nữa chứ.
Ngồi ở đối diện nàng, Uy Mãnh trầm mặt mà nghĩ:
"Kế của Luân sư huynh tuy hay, nhưng ta nói hết nước hết cái mà nàng ta không chịu cắn câu. Kiểu này phải quay về bàn thêm mới được!"
Trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài mặt Uy Manh tỏ ra tức lắm rồi, gã đứng dậy rời đi nhưng không quên đáp:
"Ta thật muốn mua gian hàng này của sư muội, sau đó chúng ta sẽ liên minh đánh bại Song Tượng. Nhưng sư muội lại từ chối, vậy thứ cho ta nói thẳng, ngày sau có ra sao cũng chớ trách sư huynh không dặn trước!"
Nói xong thân ảnh gã đã biến khỏi tầm mắt, Lan Như Tiên nhìn theo mà cảm xúc lưỡng lự…
Thật ra nàng vốn đã động tâm muốn bán cho gã rồi, chỉ là nghĩ đến chuyện một khi đây là trò lừa của Song Tượng, nàng sẽ thê thảm lắm.
Một bên lòng tham thúc đẩy, một bên có chút lo lắng bất an, Lan Như Tiên bị hai luồng cảm xúc lẫn lộn công kích làm cho đầu đầy mồ hôi.
Nếu Uy Mãnh ngồi thuyết phục thêm một chút, biết đâu nàng đã gật đầu đồng ý bán rồi.
Đang lúc Lan Như Tiên thở dài, bỗng một gã đệ tử vào chắp tay:
"Lan sư tỷ, có kẻ tự xưng là Phượng Thiên Hành muốn gặp đang ở bên ngoài….!"
….