Với kinh lịch như vậy, chẳng lý gì lão lại không biết hai đại thế lực siêu to khổng lồ kia cả.
Bất kì là Thiên Cung hay Diêm La Điện, dù là lão nghe danh cũng phải biến sắc.
Thiên Cung, thế lực trải dài khắp năm vực.
Tuy lão là tà tu nhưng phải công nhận một điều, lão kính sợ thế lực này nhiều lắm.
Cùng với đó, Diêm La Điện còn tồn tại lâu hơn cả Thiên Cung.
Nghe nói thế lực này ban sơ do dị tộc lập lên, về sau nhân tộc quật khởi mà dần theo đó gia nhập.
Một thế lực không bị gò bó bởi quy chuẩn thông thường, đủ hiểu mạnh mẽ cỡ nào.
Song hành với thời gian, hai siêu cấp thế lực này tranh đấu đã nhiều năm, ân oán từ thời thượng cổ.
Diêm La Điện cuối cùng chỉ lép vế sau khi Thiên Cung đản sinh ra một tuyệt thế.
Người này đạo hiệu tôn xưng Thái Cổ Thượng Thiên Tiên Duyên Thánh Mẫu!
Bà ta dùng hai khí âm dương luyện ra pháp bảo Thiên Ý chí tôn, một mình đại chiến thập đại tôn giả ma đạo, chấm dứt thời kì thịnh thế của Diêm La Điện, đẩy lui dị tộc thống nhất năm vực.
Sau này Diêm La Điện nhờ có Siêu Nghịch Lưu một lần nữa quật khởi mạnh mẽ, nhưng lại thêm lần nữa số mệnh trớ trêu.
Toái Thánh Tà Vân nghe nói năm đó kẻ đứng đầu Diêm La Điện là Bích Ba Yểm Nguyệt Chú, nàng ta bị Tỏa Thánh Thiên Tôn lừa lấy mất Siêu Nghịch Lưu.
Sau cùng Tỏa Thánh Tiên Tôn dùng nó mang tới cơ duyên cho bản thân, thành công vượt qua Cửu Kiếp Thiên Vấn mà phi thăng.
Cũng từ đó Siêu Nghịch Lưu tuyệt tích, Bích Ba Yểm Nguyệt Chú càng là biệt tăm.
Toái Thánh Tà Vân nhớ lại mà lòng cũng bồn chồn, lão chẳng phải cũng vì Siêu Nghịch Lưu mới bôn ba, vất vả cùng cực mới tìm thấy di tàng của Tỏa Thánh hay sao.
Kết cục hiện tại thì đã rõ, lão chỉ đành ngậm ngùi thở dài một hơi.
Mà Thanh Tử Dương ở bên thấy lão miên man bất định, nàng không chút xao xuyến.
Sau đấy trước dáng vẻ đầy điềm tĩnh của minh, rất ít ai nhận ra sâu trong ánh mắt chất chứa chút u buồn khi nói ra….
"Tiền bối, người hẳn là biết qua lai lịch của chí tôn pháp bảo Thiên Ý, đứng đầu thập đại kì bảo chứ?"
Toái Thánh Tà Vân giật mình hồi tỉnh, tuy không nhận được câu trả lời như ý, lão còn bị nàng hỏi ngược một câu.
Song, trước cái nhìn của Thanh Tử Dương, thần sắc lão càng thêm ngưng trọng….
Lại nói về Hàn Tông sau khi nhận được thư của Song Tượng cần gặp mặt, hắn lúc này đã đứng ở khu chợ nội môn.
Theo đó Hàn Tông thẳng bước đi tới một gian hàng tại khu nội môn, hắn đứng nhìn ngắm nghía vài vật phẩm cả buổi.
Gian hàng này đông người qua ghé qua, bên trong có rất nhiều chúng đệ tử bàn tán, săm soi binh khí.
Hàn Tông vừa tới đã gặp ngay một gã quản lý bước ra, kẻ này vừa thấy liền cười nhạt hỏi thăm:
"Thì ra là Nguyên quản lý của Lan hội, không biết hôm nay rồng tới chỗ tôm là có mục đích gì đây? Chắc không phải là ngươi có ý định khiêu chiến cửa hàng này chứ?!"
Gã là Vu Tài, quản lý gian hàng này cho Long Minh hội nhóm, một trong phe phái đang liên minh với Song Tượng.
Lúc này gã cố ý nói to là muốn cho mọi người cùng biết mà chú ý, dù sao nơi khu chợ này Hàn Tông cực kì nổi danh.
Từ khi hắn xuất hiện tới nay, Hàn Tông luôn là tiền đề để các hội nhóm giao tranh. Sau đó giao đấu nổi lên cao trào, hắn càng là kho kiếm điểm của các hội nhóm khác công kích Lan hội.
Chỉ từ sau khi Hàn Tông bị Lan Như Tiên bãi chức quản lý gian hàng binh khí, nơi đó hiện mới dần bình ổn trở lại.
Trước câu hỏi của gã, Hàn Tông cười nhạt hờ hững nhìn vài món đồ. Thế rồi hắn ung dung hỏi:
"Nghe nói gian hàng này mới về vài món bảo khí, tiệm cận pháp khí hạ phẩm. Hôm nay tới đây ta thật muốn xem qua chút ít, không biết Long Minh hội nhóm có đuổi khách hay chăng?"
Vu Tài nghe xong cười nhạt, gã đáp:
"Ha ha… tất nhiên là không, nhưng nếu ngươi đã muốn biết, chúng ta đây rất sẵn lòng để ngươi mở rộng tầm mắt. Mời…!"
Vu Tài giơ tay hướng bên trong mà đi, Hàn Tông theo đó bước tới, hai người cứ thế nghênh ngang rời đi.
Chẳng qua vài hơi thở, Vu Tài dẫn Hàn Tông tới một gian phòng, kết giới vừa mở ra gã đã biến đi đâu mất.
Lương theo bóng dáng mất tăm của gã, một giọng nói có phần trách giận của người khác vang lên:
"Nguyên sư đệ, hôm nay gọi ngươi tới hẳn là đã, biết nguyên do, phiền ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý!"
Hàn Tông quay đầu, thì ra là đám người Vô Từ Tà đứng đó.
Ngoài gã ra còn có Bạch Tạng, tuyệt nhiên Luân Đằng Vân không có.
Thấy vậy Hàn Tông tiến lên chắp tay thi lễ, song hắn mở lời:
"Vô huynh, mọi người hẳn là đang trách ta chuyện kia sao?"
Bạch Tạng không nhịn được lên tiếng mắng:
"Nguyên Văn ngươi chớ có giả bộ, mấy người các ngươi tính đã thông đồng từ lâu. Nhân dịp này chơi xỏ lại chúng ta một vố có đúng không?!"
Song Tượng chuẩn bị mưu này cho Lan Như Tiên đã lâu, mà ngay vào thời điểm hắn cùng Song Tượng kết minh ước ngầm, Phượng Thiên Hành lại từ đâu thò đầu vào phá hư.
Trước nguy cơ kế hoạch phá sản, bảo sao bọn họ không tức giận chứ.
Vô Từ Tà vẫn còn giữ được bình tĩnh, gã liền hỏi:
"Nguyên sư đệ, từ tin tức ta thu được ba ngày trước ngươi có đi gặp Phượng Thiên Hành một chuyến. Chẳng lẽ ba người các ngươi đã cấu kết từ trước, cùng nhau tính kế chúng ta sao?"
Hàn Tông vô tội đáp:
"Chuyện này không có, sư đệ và Phượng Thiên Hành chỉ mới biết nhau từ sau khi mua bán con Sa Luân Trùng. Còn việc ba người chúng ta liên thủ lừa gạt Song Tượng, quả thực không có chuyện này!"
Hàn Tông thấy bọn họ nhìn mình đăm đăm thì lại nói thêm:
"Hai vị sư huynh xin chứng giám, ngay lúc ta cùng mọi người kết minh ước thì Lan Như Tiên đã giao dịch xong với Phượng Thiên Hành rồi. Bằng không cơ sự đã không như vậy!"
Mắt thấy Hàn Tông không có bị sao cả, hai người Vô Từ Tà nhìn nhau ngạc nhiên, cả hai sinh ra trầm mặc.
Trong minh ước có điều kiện cấm đối phương nói dối, vốn hai người định bụng truy hỏi Hàn Tông, khiến cho hắn không thể chối cãi.
Hoặc là từ việc hắn bị phản phệ, chuyện nói dối sẽ biết ngay thôi.
Nào thấy Hàn Tông trước mắt đứng dửng dưng như không, bình chân như vại. Ngay một chút sứt mẻ cũng không có, điều này chứng tỏ hắn nói thật.
Thật ra hai người đâu biết, cái điều kiện không được nói dối đối phương này nhìn thì an toàn, thực chất lại tràn đầy lỗ hổng.
Sự thật thì đúng là trong lúc hắn và Song Tượng đang soạn thảo minh ước thề độc, phía bên kia Phượng Thiên Hành và Lan Như Tiên đã giao dịch xong cả rồi.
Tiếp đó, không phải ba người cùng nhau cấu kết, mà là chỉ có hai người chủ động thôi.
Lan Như Tiên tuy sau khi xong xuôi mới biết một ít song vẫn bị hai người lừa gạt linh thạch, cho nên không tính là chủ mưu.
Điểm mấu chốt khiến cho lời của Hàn Tông tưởng chừng như nói dối mà vẫn tính là nói thật này nằm ở việc những gì hắn nói tuy không giả, song lại không phải nói ra tất cả.
Hàn Tông không nói dối, chỉ là hắn nói không hết sự thật nằm ở trong đó mà thôi.
Bằng vào sử dụng thủ pháp nói giảm nói tránh, câu chuyện đã bớt đi được không ít trọng điểm mấu chốt.
Khiến cho người nghe tuy hiểu song lại không thể hiểu hết, hoặc giả hiểu theo ý khác…
….