Lúc này đám người đệ tử đang điên cuồng trả thù, từng thanh kiếm đẫm máu chém xuống, tiếng kêu thảm thiết chợt tắt. Mỗi một sinh mạng cứ thế mất đi, linh hồn tiêu tán.
Cũng thật khó trách đám người đệ tử, bọn họ vừa mất huynh đệ, mất đi đồng môn, sao có thể kiểm soát lý trí, ngay cả người Viên gia cũng vậy. Trong một trận chiến, vốn chẳng có ai đúng ai sai, chỉ có kẻ thù và mạnh được yếu thua.
Hàn Phong đứng giữa chiến cuộc, hắn nhìn thấy trong loạn lạc vô số tiếng thét vang rền. Khi đang muốn cứu người, trước mặt hắn đã xuất hiện một thân ảnh.
Nàng ta váy đỏ như huyết, mắt sắc môi hồng, nụ cười nhạt luôn ở trên môi.
"Hàn Phong, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, hậu quả không lường nổi đâu!"
Thì ra người tới chặn đường là Phi Tuyết, nàng ta vừa được người truyền âm, chạy tới ngăn cản.
Hàn Phong thấy Phi Tuyết chắn đường, hắn liếc về phía Trình Duyệt Lan đằng xa, đã hiểu được phần nào.
"Phi Tuyết, đừng ngăn cản ta. Ta đã quyết định rồi, cho dù có chết vì lý tưởng của bản thân… vẫn đáng giá!"
"Hừ… ngươi chỉ biết đến lý tưởng của mình, lại không hề nhìn đến cảm xúc của những người thân xung quanh. Bọn họ sẽ ra sao nếu như ngươi gặp chuyện, bao nhiêu tin tưởng, cố gắng trước đó đều không đáng sao!"
Hàn Phong rối như tơ vò, áy náy cảm thán. Thế nhưng hắn vẫn kiên định, nhìn Phi Tuyết dõng dạc đáp:
"Việc ta làm mọi người rồi sẽ hiểu, sau này bọn họ sẽ nhận ra. Nếu quý ta, yêu thương ta thì nên vui mừng cho quyết định của ta, đây là con đường ta đã tự chọn lấy. Còn nếu như muốn ta sống đúng với ý của mọi người, đó không phải là quan tâm, đó là hại ta!"
Phi Tuyết không còn gì để nói, nhưng nàng vẫn quyết ngăn cản.
Tuy nàng chẳng có dây mơ rễ má gì với Hàn Phong, lý tưởng nào thì cũng mặc cha hắn. Chỉ là lệnh của sư tỷ không thể không nghe, thế là nàng ta rút ra hai thanh huỳnh tiên, lạnh nhạt khẽ nói:
"Hàn Phong, lần trước ở đại hội trong môn ngươi thua quá sớm, bỏ lỡ cơ hội được so tài với chúng ta. Lần này thật đúng dịp, cho ngươi mở mang tầm mắt. Để ngươi xem là ta lợi hại, hay là Lôi Tuyết Phi lợi hại!"
Nói rồi Phi Tuyết vung hai cây Huỳnh Tiên vụt tới, nhằm hắn mà đánh.
Hàn Phong thấy nàng ta không chịu hiểu, cố ý làm khó mình. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, vung giản đón đầu.
Mặt khác Hàn Phong phỏng đoán, nàng ta vừa trải qua kịch chiến, linh lực tiêu hao rất lớn. Hắn có tâm pháp phụ trợ, tin rằng rất nhanh sẽ loại bỏ được nàng ta.
Chẳng qua, sự tình lại không như hắn dự tính. Vốn dĩ Phi Tuyết có cảnh giới Hợp Linh hậu kỳ, còn hắn mới vừa vào trung kỳ không lâu.
— QUẢNG CÁO —
Cảnh giới chênh lệch, linh lực nhiều hơn. Mà đó chưa phải tất cả, Hàn Phong đỡ được vài chiêu, mặt hắn biến sắc.
Hóa ra không chỉ có mình Phi Tuyết ngăn cản, Ngọc Hoa ở xa cũng đang gảy đàn trợ giúp nàng ta.
Hàn Phong bị tiếng đàn quấy nhiễu, lại bị Phi Tuyết dồn dập đón đánh, quả thật là rắc rối đủ đường.
Thế nhưng Hàn Phong là Thiên Địa Hợp Linh, có thể nói là vô địch cùng cảnh giới. Hắn lại có pháp môn phụ trợ, đánh càng lâu linh lực càng tăng.
Thành ra thời gian trôi lâu Phi Tuyết bắt đầu yếu thế, nàng ta đánh không lại bực tức chửi ầm cả lên…
"Khốn kiếp, ngươi không biết nương tay là gì à?"
Hàn Phong không chúdt nương tay, hắn hiểu rằng thời gian dây dưa càng lâu, số người phải chết càng lớn. Hắn vội vàng tung cước, lại đối một quyền với Phi Tuyết, cố ý đẩy nàng ta văng đi thật xa.
Nhân lúc ấy, hắn tính nhảy đến ngăn cản một số đệ tử đang ra tay tàn sát kia.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo ánh quang từ trên trời bắn xuống. Ánh quang lóe sáng, khiến cho tất cả mọi người phải nhắm chặt hai mắt.
Tới khi vòng quang ảnh này dần thu hẹp, từ trong đó dần hiện ra hai người.
Người đầu tiên xuất hiện là tên nhóc thiếu niên, tuổi độ mười sáu. Gã vận hắc y, thân hình thấp bé. Khuôn mặt gầy guộc, hốc mắt sâu rộng, ánh lên cái nhìn ác cảm. Chỉ là cảnh giới y rất cao, xem chừng còn cách Hoàng cảnh không xa!
Người thứ hai là một thiếu nữ chạc độ đôi mươi, thân váy hồng phấn. Đôi môi anh đào, mắt ngài mày phượng, tóc búi sau đầu.
Nàng ta có nét thuần thục, lại có nét lạnh lùng kiêu sa, khiến cho người nhìn cảm thấy khó mà tiếp cận. Tuy rằng nàng cao hơn thiếu niên bên cạnh một cái đầu, thế nhưng cảnh giới lại kém rất xa.
Hàn Phong tái mặt, hắn nhận ra hai người này, gã thiếu niên kia là Khấu Vấn Tiên, đại sư huynh của hắn. Còn người nữ không ai khác, chính là Thanh Tâm, hôn phu sắp cưới.
Hắn nhìn thấy hai người, càng biết hi vọng sắp tắt. Lòng nóng như lửa, vội vàng tranh thủ ngăn cản đám đệ tử ở gần.
"Hàn Phong, thấy chúng ta đến cũng không thèm để ý sao?"
Quả như dự liệu, Khấu Vấn Tiên nhìn tới Hàn Phong, tức thì mở lời.
Nương theo tiếng của gã, linh lực quán trú vào lời nói. Tới tai Hàn Phong lại như búa tạ ngàn cân, đập thẳng vào não hải.
Hàn Phong chưa kịp ngăn cản, hắn ngã vật ra đất, khóe miệng rỉ máu. Tới khi gượng dậy, Khấu Vấn Tiên đã đứng ở tại trước mặt hắn rồi.
— QUẢNG CÁO —
"Đại sư huynh…."
"Hừm…. Lúc đi đệ hào hứng thế nào, tại sao bây giờ lại muốn làm loạn hết lên? Hơn nữa, nơi này vừa xảy ra chuyện gì?"
Thì ra sau khi Phi Tuyết truyền tin cầu cứu về môn, sự tình thật khẩn cấp. Môn phái đã dùng thiên lý truyền trận pháp, đưa hai người tới đây hỗ trợ Trình Duyệt Lan.
Chẳng qua kẻ tới đều là người quen của Hàn Phong, điều này hẳn là đã có người trên môn biết trước mà trù tính.
Do đó vừa xuất hiện tại đây, Khấu Vấn Tiên không hề ngạc nhiên trước hành động của Hàn Phong. Gã ta tạm bỏ qua Trình Duyệt Lan, trực tiếp ngăn cản hắn.
Bị Khấu Vấn Tiên đánh cho một chiêu, Hàn Phong chẳng ngạc nhiên chút nào. Hắn lặng lẽ nhìn tên thiếu niên trước mặt, hết hi vọng mà hỏi:
"Đại sư huynh, người cũng muốn cản ta?"
"Hừ… Ta đương nhiên là không quan tâm việc đệ làm, thế nhưng việc sư tôn giao phó…"
Gã một tay để sau lưng, một tay chống hông, tóc bay trong gió, tư thái hờ hững. Khấu Vấn Tiên chậm rãi trả lời, sau biết ý định của hắn thì liền nói tiếp:
"Tốt nhất là sư đệ nên nghe lời, tránh cho đau đớn xác thịt!"
Hàn Phong cúi đầu không nói, hắn hiểu. Với Trình Duyệt Lan hắn còn có thể nói lý, thế nhưng người ở trước mắt này lại không thể.
Y nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn với kẻ địch, cho dù đồng môn cũng ra tay dứt khoát, quyết đoán.
"Ha ha ha…."
Hàn Phong đột nhiên ngửa đầu cười lớn, tiếng cười của hắn khiến cho Thanh Tâm bất giác thở dài. Nàng hiểu hắn hơn bất kỳ ai khác, cố chấp cứng đầu.
Lúc này tiếng cười đã dứt, chỉ nghe Hàn Phong nhìn Khấu Vấn Tiên, thái độ thay đổi, nói:
"Ta và đại sư huynh thử chiêu cũng đã mấy lần, đều là sư huynh nương tay… hôm nay mới là lần đầu thật sự ra tay. Ta vì lý tưởng của ta, sư huynh vì lệnh của mình, thú vị!"
Khấu Vấn Tiên vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, những kẻ vì bốc đồng phút chốc mà cứng đầu không nghe, gã đã gặp rất nhiều
— QUẢNG CÁO —
Nhưng nếu nghĩ chỉ cần có tâm chí kiên định, là có thể vượt qua được tất cả? Suy nghĩ này thiển quá nông cạn rồi!
Theo sư như tính cách thường ngày, gã sẽ chẳng nói nhiều mà lập tức tương cho vài đấm. Đánh cho tới khi hắn nhận sai thì thôi, sau đó mang về môn là xong.
Nhưng gã biết Hàn Phong cứng đầu, đánh bại thì dễ, muốn hắn nhận sai lại rất khó. Chẳng qua sư tôn đã căn dặn, muốn dập tắt chí ý một người không thể dùng sức mạnh trà đạp. Cách tốt nhất… chính là để hắn tự tâm phục khẩu phục.
Nghĩ tới đây, Khâu Vấn Tiên lạnh nhạt hô lớn:
"Chúng đệ tử ngừng tay!"
Lời của gã vang lên, khiến cho toàn trường tĩnh lặng, đao kiếm đều dừng lại. Mọi người xôn xao, nhưng thấy bóng dáng người vừa nói, ai cũng cấp tốc thu chiêu.
Nhất là đám người Viên gia, bọn họ vốn đã sức cùng lực kiệt, nghe thấy hai chữ dừng lại, đều ánh lên hi vọng!
Phía này Nguyễn Thanh Tâm đã biết từ trước, nàng ta cùng Phi Tuyết quay lưng rời đi. Cả hai người tiến đến chỗ Trình Duyệt Lan, hộ pháp cho bà ta.
Ngược lại Hàn Phong cảnh giác, đây đâu phải tác phong bình thường của sư huynh. Nhưng mà, một câu của gã lại khiến cho hắn mở lớn hai mắt, dấy lên hi vọng.
"Hàn Phong, ta thấy rất vui, nhưng cũng thấy rất buồn. Vui vì thấy ngươi đã trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình rồi. Buồn là ngươi lại vì người lạ, không nghe lời của chúng ta."
"Thôi được, coi như ta thành toàn cho ngươi. Nếu như ngươi có thể đỡ được một chiêu của ta, mọi chuyện sẽ tùy theo ý ngươi. Còn nếu như không, vậy cũng đừng trách mọi người không cho ngươi cơ hội. Hàn Phong, ngươi thấy thế nào?"
Hàn Phong hai mắt tỏa sáng, để đại sư huynh phải nói vậy, gã cũng là nghĩ tới cạn tình rồi.
Dẫu rằng hắn biết đây là cơ hội mong manh, gần như không có cửa thắng. Sư huynh đã là Vương cảnh đỉnh phong, so với hắn đúng là quá cách biệt.
Thế nhưng đây lại là cơ hội duy nhất, giúp hắn có thể sửa sai. Thành là do hắn, bại cũng do hắn, cơ hội chỉ có một lần.
Hàn Phong nhìn qua tất thảy mọi người Viên gia, sau hít một hơi dài. Hắn hướng tới Khấu Vấn Tiên chắp tay hành lễ, dõng dạc trả lời:
"Đa tạ đại sư huynh thành toàn!"
....