Sắc trời phương này đã dần chuyển về đêm, tại nội đường phủ thành tập hợp đông đủ các phó tướng.
Không khí gian phòng lắng lại, kẻ nào cũng đều mang theo vẻ mặt u ám bất định.
Tuy vậy trong lòng mỗi kẻ đều cảm thấy bớt đi gánh nặng, dù sao vụ án tới lúc này coi như đã kết thúc. Chẳng qua không kẻ nào dám thể hiện niềm vui trên mặt, bởi lẽ một điều rất hiển nhiên, tướng buồn thì lính sao có thể dám vui.
Ngồi trên đài cao bên trái là Vận Lam, chỉ mỗi sắc mặt nàng ta là còn có vẻ biến chuyển thất thường.
Sự việc trước đó đã có người truyền tin báo cáo cho nàng hay, thế là nàng phi thân đến hiện trường. Nhưng khi tới nơi, mọi sự lại đã xong cả rồi.
Góc nhìn của tướng và lính là khác nhau, chuyện này đối với Vận Lam lợi nhiều hơn hại.
Để cho kẻ ma đạo này chết mất xác, đồng nghĩa với việc sẽ không tra thêm được manh mối nào.
Môn phái điều người xuống tra xét, kết quả cả hai cùng chết.
Vận Lam trầm tư không nói, kì thực nàng lại cho chút buồn vui xen lẫn.
Phương Thuấn dùng mẹo đẩy nàng ra khỏi cuộc chơi, khi đó hay tin, nàng đúng là rất tức giận.
Hóa ra ông ta đã tìm ra manh mối, lại lợi dụng đám gia tộc trung lập kia dụ nàng phân tâm. Vận Lam ham miếng mồi ngon, nhanh chân rời đi, mắc bẫy mà không biết gì.
Kết quả ông ta ở sau theo chân đám người Phi Uyển, tìm đến chỗ tên ma đạo ẩn náu.
Nhưng mà, thật đúng là quả báo cho ông ta rồi. Không những không bắt được thủ phạm, lại còn để người trên môn phái xuống phải bồi táng cùng hung thủ.
Nghĩ tới việc ông ta sẽ bị khiển trách, khuôn mặt Vận Lam vừa tức giận lại có thể vui vẻ được ngay. Tất cả chỉ vì, khi đó nàng ta vô can, cho nên trách nhiệm sẽ giảm đi rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Vận Lam lạnh giọng:
"Thành chủ, quả thật là chuyện này ngài quá sơ xuất rồi. Ta nghĩ, ngài đang tự ý cá nhân làm trái phận sự…."
Quả nhiên nàng ta không bỏ qua cơ hội tốt, ra mặt phản đối quyết sách lúc trước của ông ta.
Chủ yếu nhân dịp này, để đám người Phi Uyển quay về môn kể lại đầu đuôi, trong đó sẽ nêu rõ quan điểm phản đối của nàng ta.
Một khi môn phái xác định Phương Thuấn không còn năng lực tại vị, thấy rằng Vận Lam phù hợp hơn cả. Khi ấy đương nhiên là, không cần tới thời gian hai năm nữa làm gì.
Phương Thuấn cũng là tay cáo già có tiếng, ông ta sao lại không hiểu mục đích của Vận Lam.
Trong chuyện này ông là người sai, nàng ta đương nhiên sẽ phải nhận mình đúng, có như vậy mới ghi điểm trong mắt người bên trên.
Chẳng qua, ông đã trù tính tới rồi, lúc này hừ lạnh trách cứ:
"Đây là chuyện bất khả kháng, đâu ai muốn tình thế ấy xảy ra. Hơn nữa, trước đó trong thành đột nhiên xảy ra bạo loạn, nghi ngờ có ma đạo quấy nhiễu vì thế ta mới tới không kịp."
Quả thật Phương Thuấn tới chậm một bước cũng do nguyên nhân này, chẳng qua xô xát nhỏ mà thôi. Nhưng lúc này ông ta phải làm chuyện nhỏ hóa lớn, mục đích là có lý do để giảm bớt đi trách nhiệm của mình.
Phương Thuấn lại hướng hai người Phi Uyển và Sư Hùng, thâm ý nói tiếp:
"Hừ... Chẳng phải trước khi ba người bọn họ lên đường, ta đã căn dặn rất rõ. Chớ có làm việc khinh xuất, nhưng sự tình thì sao? Khi ta hay tin chạy đến, mọi chuyện đã xong rồi!"
Phi Uyển và Sư Hùng giật mình, vừa kịp hiểu ra ý đồ của Phương Thuấn thì đã thấy ông ta hỏi đến:
"Ta nhớ khi đó, Phi sư điệt là người tới sau cùng. Hơn nữa, khi hai bên giao tranh, Hùng sư điệt lại không lên trợ giúp. Tất cả mọi chuyện này là sao?."
Hai người tới lúc này sao mà không hiểu, ông ta đang muốn đổ lỗi cho hai người, tính kéo cả bọn xuống nước. Phi Uyển cảm giác không tốt, nàng liền đứng dậy thưa ngay:
"Bẩm Phương sư thúc, bởi vì trước đó phát hiện ra manh mối. Đệ tử khi ấy đã sử dụng pháp môn truy tung, linh lực vì thế nhanh chóng hao hụt. Cuối cùng đành phải ở lại trên đường, không thể theo cùng. Lúc ấy đệ tử không làm, nhưng do hai người Mộ Thần thúc ép, mang lời thề ra cam đoan, vì thế.... Chuyện này đệ tử không dám nói bừa, sư thúc không tin có thể hỏi!"
Phi Uyển vừa dứt lời, Sư Hùng đã toát mồ hôi, gã vội vàng mở lời biện minh:
"Thưa Phương sư thúc, chuyện này không liên quan tới đệ tử. Thật ra không phải đệ tử không muốn lên giúp, ấy là do Mộ sư đệ nhất quyết không cho đệ tử lên trợ giúp!"
Gã ta nhanh chóng thuật lại tính huống khi ấy, Mộ Thần bị kẻ đó khích bác, y liền giận quá mất khôn, không để ai lên trợ giúp.
Sư Hùng càng kể càng hăng, gã còn hùng hồn lên tiếng rằng. Lúc ấy Mộ Thần có nhìn gã thái độ liên quyết nói, ai lên giúp y thì chính là kẻ địch của y.
Nghe Sư Hùng nói tới đỏ mặt, không ít người bàn tán, hóa ra sự tình là như vậy.
Nếu là như thế, tên Mộ Thần này chết cũng không oan. Đã thế, chết rồi lại còn muốn kẻ khác phải thay mình chịu phạt.
Phương Thuấn ở trên cười lạnh, đây chính là thứ ông muốn thấy.
Trách nhiệm thì không thể chối bỏ, nhưng lại có thể làm nó giảm xuống. Thậm chí còn chia được cho người khác, đây chính là điểm nhạy cảm trong tranh đấu.
Do đó, ông nhắm vào hai người Phi Uyển và Sư Hùng, muốn kéo cả bọn xuống nước.
Mà một khi bọn họ phải chịu trách nhiệm cùng ông, đương nhiên khi ấy hai người họ sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho người chết.
Trách nhiệm quy về ai cũng thiệt, chỉ có quy về cho người chết là không thiệt!
Nếu tất cả mọi chuyện là do Mộ Thần muốn thế, vậy thì môn phái sao có thể trách nặng bọn họ đây.
Chuyện thành thì nên tranh mà chuyện bại thì nên tránh, tất cả mọi người ở trong gian phòng ai mà chẳng hiểu đạo lý này chứ.
Vận Lam hừ lạnh, lão ta đúng thật là thâm hiểm, mưu hèn kế bẩn này mà cũng nghĩ ra được, bái phục!
Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là lời nói suông của bọn họ, chưa có bằng cứ rõ ràng. Một khi Vận Lam cực lực phản đối, trên môn nhất định sẽ cho người xuống tra xét lại.
Tuy Vận Lam yếu thế, nhưng bản thân nàng ta có chỗ dựa, hoàn toàn có thể lật kèo.
Cơ hội tốt như thế này đi đâu mà cầu đây, thế là nàng lại cật lực công kích:
"Hừ… Thành chủ, việc ngài đã biết có manh mối, nhưng lại để cho ba người đi trước mở đường, không có ai theo sau hỗ trợ. Đây là cái sai thứ nhất! Tiếp đến không tập trung vào thủ phạm khoanh vùng, để kẻ này lọt lưới là cái sai thứ hai. Cái sai thứ ba là điều thủ hạ không tới nơi tới chốn, làm cho kinh phí leo thang. Lời thật không nghe, lại tự ý hành sự theo cảm tính của bản thân, không bàn với phó tướng, đây là cái sai thứ tư. Cuối cùng, bản thân là thành chủ lại không đứng ra nhận trách nhiệm làm gương, lại đi uy hiếp người khác, đùn đẩy trách nhiệm, quy cho người chết!"
Vận Lam nói xong thì bản thân cũng đã đứng ở dưới trướng, nàng ta quay lại đối mặt với ông ta, lạnh giọng trách cứ:
"Với năm cái sai này, ta có thể vượt quyền, tự mình làm một bản báo cáo hết thảy sự tình phát sinh, trực tiếp gửi thẳng về môn. Khi đó, cho dù bản báo cáo của ngài và mọi người dù có giống nhau. Trên môn vẫn sẽ phái người xuống tra xét.... Lúc ấy, ta xem ngài ăn nói ra sao…. "
Vận Lam lạnh giọng uy hiếp, nàng ta đang cố gắng làm căng vụ này lên càng tốt.
Sau khi quay trở lại phủ thành, tất cả mọi chuyện đã điều tra rõ ràng. Kẻ gây án là Vũ Kiệt, một tên gia nô trong phủ Mệnh gia.
Động cơ giết Tề Thanh là nằm ở Như Thủy, nàng ta chính là thanh mai trúc mã với gã!
Nửa năm trước Tề Thanh dùng thủ đoạn, cướp đoạt được Như Thủy từ thanh lâu, đem về nhà riêng cất giấu.
Còn việc Vân Thái Chi ở đó, nguyên nhân là do lúc trước bà ta ở trong phủ chèn ép gã quá nhiều, gã âm thầm gọi bà ta ra, chính là giết người báo thù.
Chuyện này cũng là tin tốt với Vận Lam, Mệnh gia phen này không dễ thoát nạn như lần trước nữa đâu.
Đây là lúc phản công khiến cho ông ta lụi bại, trở tay không kịp. Như vậy không cần chờ tới hai năm sau, tranh đoạt diễn ra.
Nghe xong lời này, ba người biến sắc.
Phi Uyển và Sư Hùng, ai người im lặng không nói. Chuyện này bắt đầu có chút rắc rối rồi đây, theo ý bên nào cũng có lợi có hại.
Phương Thuấn không hề ngạc nhiên, đây đúng là thời cơ tốt để đả bại ông.
Nếu như tình huống không diễn ra như vậy, ông còn có thời gian kéo nàng ta cùng vào chung một thuyền. Hiện thời sự thể đã chậm một bước, Phương Thuấn trầm ngâm không tiếp tục tranh luận.
Trong lòng ông ta nghĩ, có lẽ chỉ còn một cách, đành phải nhịn đau nhường cho Vận Lam một số lợi ích, may ra....
Nhưng đúng vào lúc Vận Lam còn đang tự đắc, một gã thủ vệ cung kính bước vào thưa:
"Thành chủ, các vị đại nhân, sự tình có biến…"
Vận Lam thấy gã ta dè dặt nói, ánh mắt lại liếc tới mình thì tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng rồi, nàng lại trợn mắt khi nghe gã ta nói ra:
"Bẩm thành chủ, đã phát hiện ra con thạch mãng của hung thủ. Nó hiện đang ở tại… Vận gia!"
"Ngươi nói cái gì?."
Vận Lam giống như mèo gặp nước, lông tóc dựng ngược, lập tức phản ứng đầu tiên.
Nàng ta tóm lấy cổ áo của gã thủ vệ, gằn giọng hỏi lại.
Gã thủ vệ tiếp xúc gần với nàng ta, mùi hương xộc thẳng vào mũi, hai mắt trở lên mê ly... Nhưng rồi gã như rơi vào hầm băng khi nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Vận Lam, thế là vội vàng báo lại:
"Vận phó thành chủ, chuyện này quả thật không giả. Con thú hiện vẫn còn đang ở đó, ngài có thể tự mình quay về kiểm tra…."
"Khốn kiếp…"
Vận Lam quẳng gã sang một bên, sắc mặt cực kì khó coi. Hỏng rồi, con thú này sao lại… Vừa nghĩ tới đây, nàng đã nghe thấy tiếng của Phương Thuấn vọng tới:
"Ha ha ha… Chuyện này hay đấy! Vận phó, không biết là cô có biết chuyện này hay không? Chi bằng chúng ta tạm hoãn họp bàn lại, tới đó điều tra một chút. Ta nghĩ, biết đâu lại tìm ra được tên hung thủ còn lại!."
Phương Thuấn cười lớn, nhìn thấy bản mặt như mất tiền của Vận Lam, thiếu điều ông ta muốn năn ra đất mà cười cho đã.
Khi nãy ông còn xám mặt tìm cách kéo nàng ta vào cuộc, nghĩ tới đau hết cả đầu. Thật không ngờ được, cơ hội lại tự mò tới cửa thế này, quá tốt rồi!
"Trước đó không thấy con thú của tên này, ta còn tưởng nó chết ở đâu rồi. Thật không ngờ hóa ra là tên ma đầu không phải chủ nhân con thú, mà là có một kẻ khác trợ giúp. Hiện tại đã thấy, đúng không Vận phó?."
Thấy thời cơ tới, Phương Thuấn lập tức phản công, ông ta mượn chuyện này đổ tội cho cả Vận gia, mục đích kéo Vận Lam vào tròng.
Việc Vũ Kiệt từ thân phận gia nô có thể âm thầm ẩn náu trong Mệnh gia không ai hay biết, đây cũng là chuyện thú vị, cùng nhiều nghi hoặc.
Gã ta là do ai dạy, đừng nói là lại giống như Mệnh Tại Y, được Mệnh Tiêu Tai âm thầm bồi dưỡng.
Mệnh Tiêu Tai mà nghe được, ông ta sẽ liên tục phủ nhận, cãi tới hộc máu, làm sao mà dám nhận loại chuyện này.
Như vậy, hoặc là Vũ Kiệt nhặt được truyền thừa, hoặc là có kẻ nào đó âm thầm truyền dạy. Từ tình huống trước mắt mà nói, nhất định là có kẻ dạy bảo gã ta rồi!
Mà hiện thời, con thú lại phát hiện ở tại Vận gia, chuyện này đương nhiên là một cú tát đối với Vận Lam.
Nàng ta bức ép Phương Thuấn, nhưng chính nhà mình lại có ma đạo phát sinh. Tình cảnh này khiến cho nàng ta lâm vào tiến thoái lưỡng nan, dở khóc dở cười.
Tình cảnh không tốt của Vận Lam lại là cơ hội của Phương Thuấn, giúp ông ta thay đổi tình thế.
Đây chính là cơ hội cho Phương Thuấn giải trừ tai họa trước mắt!
Chỉ cần ông ta nắm được cái thóp này, Vận Lam ắt sẽ phải cam tâm nhường một bước, bỏ qua chuyện này…
…