Sáng hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi nàng cũng khỏe hơn rất nhiều, vừa tỉnh dậy đã thấy hắn ngủ gục bên giường. Nàng ngồi dậy, lấy tay day day người hắn, gọi:
" Dạ Hằng, Dạ Hằng".
Nghe có tiếng gọi hắn giật mình tỉnh dậy.
" Cô tỉnh rồi à?".
" Trả cho ngài. Chúng ta đã nói trước rồi".
Nàng từ trong người lấy ra một miếng ngọc bội rồi đưa cho hắn.
" Dạ Hằng, ta muốn hỏi ngài một câu. Ngài còn coi ta là thế thân của tỷ tỷ không?".
" Mặc dù trên người cô có hình bóng của Tịch Nguyệt, nhưng trong lòng bản vương, đã sớm không còn coi cô là thế thân của Tịch Nguyệt rồi".
Nàng nghe những lời này, khoé mắt đột nhiên ươn ướt. Rướn người lên ôm chặt lấy hắn.
" Ngài có biết ta chờ câu nói này đã chờ rất lâu rồi không?".
" Dạ Hằng".
Cẩm Y bên ngoài đi vào phòng tìm hắn, y nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngại ngùng quay người lại.
"Làm phiền rồi. Ta vẫn nên...".
"Cứ nói đi không sao."
"Ta vừa mới trở về từ hoàng cung nghe nói công chúa Hàm Nguyệt hình như có chút gì đó không khỏe. Cô ấy nói nhất định muốn Tịch Dao đi chuẩn trị. Nhưng theo tình hình hiện tại của Tịch Dao, ta vẫn nên giúp cô từ chối thôi."
"Không sao. Ta sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào cung ngay."
" Ta ở ngoài đợi huynh."
Nói xong hắn lập tức rời đi.
"Được."
"Có vài người đến sức khỏe của mình còn không chăm sóc tốt mà lại muốn đi xem bệnh giúp người khác."
Hắn rõ ràng là đang quan tâm nàng nhưng có đánh chết cũng không thừa nhận, nhìn thấy nàng đứng dậy chuẩn bị đi thì nói vu vơ.
"Nếu ngài đã lo lắng cho ta như vậy, vậy ngài cùng đi với ta vào cung đi."
Nàng lại gần khoác tay hắn mỉm cười nói.
"Bản vương có lo lắng cho cô đâu."
"Ta bỗng nhiên cảm thấy đầu cũng đau, tay cũng đau, chân cũng đau, bụng cũng có chút đau còn đau dạ dày nữa."
Nàng giả vờ ngã xuống giường ôm bụng nói.
"Nếu cô muốn vào cung thì khẩn trương lên đừng có làm lỡ thời gian. Ta... Hàn huynh còn đang đợi ta ở ngoài."
Hắn nhìn là biết nàng đang giả vờ, nói xong thì lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Trên phố.
Nàng trở về Bạch phủ, thay y phục rồi cùng Thinh Nguyệt chuẩn bị vào cung. Trên đường đi hai người họ cùng hàn huyên.
"Thinh Nguyệt à, ngươi nói xem nam nhân sao có lúc còn khó nắm bắt hơn cả phụ nữ vậy?".
"Thinh Nguyệt lại thấy không phải là khó nắm bắt. Có phải vì tiểu thư quá thiếu tự tin rồi không? Vì vậy mới không thể xác định tình cảm của đối phương".
"Ta... ta làm gì có. Xét dung mạo xét tài năng
ta có điểm nào thua tỷ tỷ chứ?".
Hai người họ đang đi qua một tửu lâu, bỗng trên lầu rơi xuống một chậu hoa, may mắn thay là Thinh Nguyệt đã đẩy nàng ra một bên, bản thân lại xém bị chậu hoa đập trúng, Bôn Lôi không biết từ đâu xuất hiện nhanh chóng kéo Thinh Nguyệt vào lòng.
"Tiểu thư".
"Đây là...Ai vậy?".
Nàng ngước nhìn lên trên nhưng chẳng thấy ai, không biết là sự cố hay có người cố tình.
"Thinh Nguyệt. Thinh Nguyệt. Ngươi không sao chứ?".
"Ta không sao tiểu thư".
"Bôn Lôi sao huynh lại ở đây?"
Nàng thấy Bôn Lôi đột nhiên xuất hiện trong lòng đã đoán ra được.
" Thuộc hạ chỉ là thuận đường đi qua thôi."
"Thuận đường đi qua, trùng hợp vậy sao?".
"Nếu không thì cái gì chứ?"
"Có phải Cốc Dạ Hằng lo lắng cho ta, vì vậy sai ngươi đến bảo vệ ta không?".
Nàng dùng ngữ điệu mang ý thăm đò nhìn hắn, khiến hắn bất giác run run.
"Không, không... không phải. Vương gia đã dặn dò ta việc này tuyệt đối không thể... À không.
Việc này không liên quan đến vương gia."
"Tam tiểu thư. Nếu không có Bôn Lôi công tử, nô tì...nô tì sớm đã bất tỉnh nhân sự rồi. Cô đừng làm khó người ta nữa mà."
Thinh Nguyệt bên cạnh làm nũng với nàng, nói giúp cho Bôn Lôi.
"Được, được. Vậy Bôn Lôi là vì bảo vệ Thinh Nguyệt của chúng ta mới đến. Được chưa hả?
Đi thôi."
Nàng choàng tay qua người Thinh Nguyệt không đứng đắn nói, từ giây phút này sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão đã ghép Thinh Nguyệt và Bôn Lôi lại với nhau.
Hằng vương phủ.
"Vụ án mưu phản mà Đại Sở hãm hại bổn vương lần này, phản ứng của những người khác
huynh chắc đã thấy rõ."
Hàn Cẩm Y và Dạ Hằng đang trao đổi ở hậu viện.
"Ý huynh là Đậu Sĩ Minh?".
"Không sai. Hắn ta mặc dù có thể không liên quan tớ vụ án mưu phản lần này nhưng ý định muốn dồn bản vương vào chỗ chết của hắn
cũng lộ rõ như ban ngày."
"Tên Đậu Sĩ Minh này thật độc ác. Huynh hiện nay đã không còn binh quyền hắn hà cớ gì mà còn không chịu để yên?".
"Bản vương đóng giữ biên cương nhiều năm,
tình cảm với quân lính biên cương là chiến đấu hy sinh trên chiến trường. Mặc dù nay ta đã bị tước binh quyền nhưng người khác muốn thực sự tiếp quản trong chốc lát cũng không dễ thế đâu. Trừ phi bản vương chết rồi. Thế nên mặc dù lần này hắn không thành công e rằng sau này cũng sẽ có hành động. Còn nữa...Việc trước đây huynh âm thầm điều tra Đậu Sĩ Minh
hắn ta đã biết được?".
"E là đúng như vậy.''
"Thế nên lúc trước việc nhờ Hàn huynh điều tra...".
" Huynh yên tâm, ta nhất định điều tra ra chân tướng sự việc."
Hoàng cung.
"Bạch cô nương đã từng nghe qua Nam Du Mật Bảo chưa? Người nào bị người tộc ta hạ Nam Du Mật Bảo liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Miễn là một trong hai người còn hơi thở người còn lại liền có thể cảm nhận được chính xác."
Nàng nghe thấy trong lòng liền cảm thán.
"Nói như vậy cũng thật kỳ diệu quá."
"Hôm trước nghe người trong cung nói cô nương y thuật tinh thông hôm nay làm phiền cô nương rồi."
"Công chúa nặng lời rồi. Tiểu nữ chỉ biết chút kiến thức nông cạn mà thôi còn sợ làm chậm trễ bệnh tình của công chúa."
" Không sao".
"Vậy ta thử nhé. Gần đây công chúa có thấy không khỏe không?".
Nàng đặt tấm vải lên bàn rồi đặt tay công chúa lên bắt mạch.
"Có chút chóng mặt hoa mắt, thi thoảng còn nôn khan."
"Kỳ lạ thật. Mạch tượng của công chúa ổn định
không có chút bất thường nào."
Công chúa trong lúc nhìn nàng vô tình nhìn thấy vết màu đỏ do kí tự của Mật Bảo tạo thành, trong lúc kích động liền nắm chặt lấy tay nàng sờ vào vết đỏ.
"Công chúa. Không... không biết công chúa có ý gì?".
Nàng giật mình lập tức lùi lại.
"Thật sự xin lỗi. E là bổn cung bị bệnh nên hồ đồ rồi. Bạch cô nương cứ tiếp tục xem bệnh là được."
"Sức... sức khỏe công chúa không gì đáng ngại
thiết nghĩ chỉ là lạ nước lạ cái mà thôi. Ta đi bốc vài thang thuốc điều hòa một chút là được."
" Bạch cô nương. Ta có một chuyện luôn muốn hỏi cô."
" Công chúa xin cứ hỏi."
" Cô và Hằng Vương đã bàn đến chuyện thành thân chưa?".
" Công chúa sao lại đột ngột hỏi chuyện này?
Ta và ngài ấy còn chưa nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy."
Câu nói này giống như câu trả lời trước đây của Tịch Nguyệt. Chỉ là trước đây Tịch Nguyệt đã chọn hoàng thượng.
" Tịch Nguyệt".
Công chúa vô thức thốt lên hai chữ.
"Vừa nãy bổn cung trong lúc ngẩn ngơ đã xem cô là Tịch Nguyệt mới khiến cô nương sợ hãi."
"Thì ra là vậy. Là ta đã quá kinh sợ rồi. Vậy...
Công... công chúa Hàm Nguyệt ta thật sự giống tỷ tỷ đến vậy sao?".
" Cứ gọi tới gọi lui công chúa, công chúa cảm thấy xa lạ quá. Sau này muội cứ gọi ta là tỷ tỷ đi."
"Hàm Nguyệt tỷ tỷ".