"Thường ngày mẹ không phải dạy con trước mưu tính sau mới hành động sao? Sao hôm nay lại trực tiếp đi dạy dỗ cô ta vậy?".
"Hiện nay chúng ta đã không nể nang gì nữa rồi. Âm mưu ngoài sáng hay trong tối có gì khác nhau chứ? Hơn nữa lần trước nó bày kế hãm hại ta, đến nay lòng mẹ vẫn buồn bực không nguôi, bị bệnh đau thắt tim. Đại phu nói rồi, nếu cục tức này không nuốt xuống được,
bệnh này cũng khó chữa khỏi."
"Vậy mẹ muốn...".
Quan Thư Cung.
Đại phu nhân đến tẩm cung tìm nàng. Vừa bước đến cửa phòng đã nghe tiếng cười nói vui vẻ.
"Thinh Nguyệt, ngươi thêu xấu thật đấy."
"Nương nương."
"Bên này. Phải từ bên này. Đúng không? Từ chỗ này qua."
"Không phải. Là chỗ này, nương nương."
"Thinh Nguyệt. Ngươi thân phận nô tì sao lại ngồi cãi nhau với nương nương chứ? Vào cung rồi đến quy tắc của Bạch gia cũng quên mất sao?".
Bà ta đi vào vẻ mặt huênh hoang nói.
"Nô tì... Nô tì biết sai rồi."
Thinh Nguyệt sợ hãi đứng dậy lắp bắp nói.
"Trong cung này làm việc phải theo quy tắc. Việc này ngay cả ta còn biết, sao nương nương lại không biết vậy? Chả trách Quan Thư cung này lại lạnh lẽo vắng vẻ, một chút sinh khí cũng chẳng có."
"Đại phu nhân dạy dỗ rất đúng. Tịch Dao lo lắng Quan Thư cung lạnh lẽo này sẽ mang đến xui xẻo cho người. Nếu không có việc gì khác xin mời phu nhân về cho."
"Vật này là của Nguyệt Ly lúc còn sống để lại,
ta sợ để nó trong Bạch phủ sẽ không may, hôm nay mang đến cho con."
Nàng thấy chiếc vòng ngọc trên tay bà ta vội vàng đi đến cầm lấy thì bà ta liền rụt tay lại.
"Sao? Làm phi tử trong cung đến lễ nghĩa cơ bản cũng không biết rồi sao?".
Nàng hành lễ cúi người cảm tạ bà ta.
"Cảm tạ đại phu nhân."
Nàng đưa tay cầm vòng ngọc, bà ta cố tình thả ra làm chiếc vòng rơi xuống đất vỡ nát.
"Thật là bất cẩn quá. Người mất rồi không thể sống lại, nhưng vòng tay vỡ rồi, ta đền con một chiếc mới là được."
Tịch Dao lúc này bừng tỉnh, lửa giận đùng đùng, nhớ đến ngày tháng vất vả của mẫu thân trước kia.
[Đây là do lúc làm việc mẹ không cẩn thận bị đâm phải.]
[Bát canh này là ta đã đút cho mẹ ngươi đấy,
vậy thì sao chứ? ]
Tịch Dao không nhịn được, tức giận nắm lấy tay của bà ta đập vào cạnh bàn bên cạnh khiến chiếc vòng trên tay bà ta vỡ vụn vặt trên bàn. Còn ra tay tát bà ta một cái thật mạnh.
"Con tiện nhân này."
"Dừng tay."
Lệ quý phi lúc này cũng đến, nhìn thấy cảnh trước mắt lên tiếng quát.
"Con gái."
"Hiền phi, muội đang làm gì vậy hả? Sao muội lại có thể vô lễ với mẫu thân như vậy?".
"Con tiện nhân này ngươi dám đánh ta sao?".
"Từ nay về sau, bà đối xử với ta như thế nào, ta sẽ đối xử với bà như thế đấy."
"Ngươi..."
"Còn nữa bà không xứng nhắc đến tên mẹ ta."
"Hiền phi ở đây là hoàng cung, không phải ngoài chợ. Muội còn nhớ một chút tôn ti lễ nghĩa gì không? Trong mắt không hề có trưởng bối, hỗn láo với đích mẫu, bất hiếu bất để. Dù hoàng thượng có ở đây cũng không để cho muội làm vậy. Bản cung phạt muội quỳ ở Ngự hoa viên. Không có mệnh lệnh của bản cung,
không được đứng lên."
Tịch Dao không nói gì lặng lẽ đến ngự hoa viên chịu phạt. Nàng quỳ đến chiều thì trời đổ mưa. Hằng Vương cầm dù đi dạo trong ngự hoa viên lại thấy nàng quỳ dưới trời mưa. Hắn đi đến che ô cho nàng.
"Lúc đầu cô lựa chọn nhập cung thì nên lường trước cảnh ngộ này."
"Hiện giờ ta và ngài thân phận khác biệt, vương gia vẫn không nên hỏi han thì tốt hơn."
Hắn mỉm cười trong vô vọng kéo tay nàng cầm lấy dù rồi đội mưa rời đi.
Tay nàng buông lỏng chiếc ô rơi xuống, tiếng mưa lớn lấn át đi tiếng khóc của nàng, nước mắt cứ thế hoà vào nước mưa.
"Thế gian thay đổi quá nhanh. Có một số chuyện, đối với mỗi chúng ta đều là thân bất do kỷ."