là viên minh châu trong tay ta. Ta không thể để con đến chỗ nam nhân khác chịu khổ."
"Phụ vương. Nếu như không thể liên hôn với Đại Chử, không thể cứu Dạ Hằng ca ca, nhi thần cũng không muốn sống nữa."
"Người đâu. Đưa công chúa Hàm Phong xuống. Canh gác kỹ càng. Không có mệnh lệnh của ta bất kì ai cũng không được để công chúa ra ngoài."
"Rõ.".
"Phụ vương. Phụ vương. Nếu như người không đồng ý với nhi thần, nhi thần sẽ chết trước mặt người."
Hàm Phong giật thanh kiếm trong người của binh lính, đưa lên cổ mình.
"Bỏ kiếm xuống. Bỏ xuống."
"Không. Phụ vương. Người để con đi đi. Nếu không nhi thần chỉ có thể bất hiếu. Phụ vương. Từ nhỏ phụ vương đã luôn bảo vệ con, nhưng mà chuyện tình cảm người không bảo vệ con được rồi."
"Con đi đi. Phụ vương đồng ý với con."
"Phụ vương. Nhi thần bất hiếu, làm phụ vương đau lòng rồi. Nhi thần bái biệt phụ vương."
"Đợi đã. Con đi như thế sẽ không cứu được Dạ Hằng đâu. Ta đã quyết định cắt mười thành trì cho Đại Chử để làm điều kiện nghị hoà. Cốc Dạ Hằng muốn mở rộng lãnh thổ, ghi danh sử sách. Hắn nhất định sẽ động lòng. Chỉ có như vậy mới có thể giữ lại Dạ Hằng."
"Phụ vương. Đa tạ người".
Trở lại.
"Hoàng thượng. Mười thành trì và hiệp ước liên hôn mong Đại Chử và Nam Du kết thành đồng minh, mãi mãi thái bình."
"Hoàng thượng. Quân ta không đổ máu vẫn có thể mở rộng lãnh thổ. Cho dù tiên vương còn sống cũng chưa chắc có được công trạng như vậy. Chúc mừng Hoàng thượng."
Những binh sĩ hàng loạt chúc mừng.
"Hằng vương. Lần này hai bên giao chiến đều do đệ gây ra. Vì vậy đương nhiên cũng nên do đệ hàn gắn. Nếu chuyện đã như vậy trẫm sẽ tác thành cho tâm nguyện của Hàm Phong công chúa, miễn tội chết cho đệ. Nhưng bây giờ đang chinh chiến bên ngoài lễ nghi không chu toàn. Chuyện thành hôn đợi khi trở về triều sẽ sắp xếp sau."
" Hoàng thượng. Nữ tử của Nam Du chúng ta trước giờ không quan tâm lễ nghi. Ta chỉ mong sớm ngày gả vào Đại Chử. Hơn nữa trái tim ta sớm đã thuộc về Hằng vương. Mong Hoàng thượng thành toàn."
" Nếu đã như vậy thiệt thòi cho công chúa rồi. Ba ngày sau thành hôn trong quân đội."
"Tạ ơn Hoàng thượng thành toàn."
Dạ Hằng được thả ra trở về lều nghỉ ngơi. Hàm Phong cũng đi theo.
"Dạ Hằng ca ca. "
"Hàm Phong công chúa, cảm tạ cô cứu bản vương ".
"Ta đã từng nói nếu như để ta gặp lại huynh
ta sẽ làm mọi cách không để huynh đi. Huynh xem. Đi một vòng lớn không phải huynh vẫn quay về bên cạnh ta sao?".
"Nào, ta uống cùng huynh. Nào."
"Chuyện hôm nay đa tạ Hàm Phong công chúa."
"Cho huynh đấy."
" Đây là ý gì?".
" Ở Nam Du ta có một tập tục nếu như một nữ tử chung tình với một nam tử thì sẽ mang dây chuyền của mình cho đối phương làm tín vật định tình. Điều này thể hiện cả đời này chỉ yêu một người đàn ông."
"Hàm Phong công chúa đúng là nữ tử có tình có nghĩa hiếm thấy trên thế gian này. Ơn cứu mạng của cô Dạ Hằng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Chỉ có điều kiếp này của Dạ Hằng sợ rằng phải phụ tấm lòng của công chúa rồi."
"Lẽ nào huynh còn mong nhớ Bạch Tịch Dao kia sao? Cô ta đã phản bội huynh trở thành nữ nhân của Hoàng thượng rồi. Duyên phận của huynh và cô ta đã sớm kết thúc. Bây giờ người có duyên phận với huynh là ta. Hơn nữa huynh đừng quên huynh vẫn phải gánh vác hiệp ước đó. Lẽ nào huynh muốn kháng chỉ à?
Cốc Dạ Hằng, huynh đợi đấy. Sớm muộn cũng có một ngày ta khiến huynh cam tâm tình nguyện yêu ta."
Bên phía nàng biết tin hắn hòa thân trong lòng cũng rất buồn nhưng giữ được tín mạng của hắn cũng coi như là tốt đi.
"Dao Nhi, sao muội lại rơi vào hoàn cảnh như vậy?".
"Chuyện này nói ra dài lắm. Chắc là tỷ cũng nghe nói chuyện của ta và Dạ Hằng trước đây. Từ ngày đó ta và Dạ Hằng luôn bị giám sát khắp nơi, không còn tự do."
" Ta nghe nói rồi. Chỉ là ta không ngờ Cốc Dạ Quân lại trở nên âm hiểm độc ác như vậy. Còn cả thủ đoạn xử lý tướng sĩ nhiễm bệnh nữa.
Đúng là khiến người ta phẫn nộ. Quân vương vô đạo sao có thể thái bình? Đại Chử này e rằng sẽ không còn yên lành. Gần vua như gần hổ. Sau này muội càng phải cẩn thận."
"Tỷ yên tâm, ta biết phải làm thế nào."
" Nay muội bị giam lỏng ở đây hành động không tiện. Nếu muội cần làm gì cứ nói với ta."
"Hàm Nguyệt tỷ tỷ, ta vẫn muốn gặp mặt Dạ Hằng lần cuối nói lời tạm biệt với huynh ấy. Tỷ có đồng ý giúp ta không?".
Tối.
[Dạ Hằng ca ca. Hiện giờ chỉ có ta và huynh thành hôn mới có thể loại bỏ nghi kỵ của Cốc Dạ Quân giữ được tính mạng của huynh. Nếu huynh không đưa ra lựa chọn được vậy thì ta sẽ quyết định việc này. Hạ thuốc huynh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.]
Hàm Phong dùng máu của mình và thuốc hoà lẫn vào bánh đưa cho hắn.
"Dạ Hằng ca ca."
"Hàm Phong công chúa."
" Đây là bánh ngọt Nam Du ta đặc biệt xuống bếp làm cho huynh đó. Huynh nếm thử đi."
" Bản vương không đói."
"Ăn chút đi mà. Huynh ăn chút thôi. Người ta đã vất vả làm cho huynh đó."
" Được. Nào, muội cũng ăn đi."
"Ngồi đi."
"Ngon không?".
" Ngon."
Hắn ăn bánh xong liền thay đổi thái độ dịu dàng hơn đối với Hàm Phong, cũng chẳng còn nhớ gì đến nàng, hắn cứ nghĩ Hàm Phong là người trong lòng mình yêu nhất.
"Hàm Nguyệt công chúa. Không biết muộn như vậy còn gọi ta đến đây là có chuyện gì?".
Hắn được Hàm Nguyệt hẹn ra gặp mặt, vừa nhìn thấy hắn nàng đã chạy đến ôm lấy người hắn. Không ngờ hắn lại đẩy nàng ra.
"Hoàng quý phi nương nương, hành động vừa rồi không hợp lễ nghĩa đâu."
"Dạ Hằng. Huynh sao thế?".
"Dạ Hằng".
" Hàm Phong. Muội đến rồi."
"Bạch Tịch Dao, cô là phi tử của Hoàng thượng tìm phu quân tương lai của ta làm gì?
Cô còn muốn hại huynh ấy đến mức nào?".
" Dạ Hằng, huynh... huynh qua đây. Ta... Ta... ta chỉ muốn nói vài câu với huynh ấy thôi."
" Xin Hoàng quý phi nương nương tự trọng."
"Dạ Hằng, những chuyện trước đây giữa ta và huynh, huynh đã quên cả rồi sao?".
"Nếu trước đây bản vương đã làm gì khiến Hoàng quý phi nương nương hiểu lầm thì thần xin lỗi nương nương. Trong lòng ta chỉ có mình Hàm Phong mà thôi. Đời này chỉ có mình cô ấy là đủ rồi. Không thể có thêm ai khác nữa."
"Từng có người nói với ta, nếu phải chọn giữa quyền thế giang sơn và muội ta nhất định sẽ cưới muội. Huynh ấy nói dù ta muốn cao chạy xa bay hay là quy ẩn điền viên, huynh ấy đều sẽ đi cùng ta. Nếu khi đó ta đồng ý người ấy có phải sẽ không còn những phiền não này không?".
"Bạch Tịch Dao, nay chuyện hòa thân đã định rồi. Dạ Hằng ca ca và ta tâm đầu ý hợp.
Đây đã là sắp xếp tốt nhất rồi. Cô nên hiểu rõ thân phận của mình. Nếu không cô nghĩ Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho Dạ Hằng sao? Cứ tiếp tục như vậy cô chỉ hại chết huynh ấy thôi."
"Hàm Phong công chúa, ta không quan tâm cô đã làm gì Dạ Hằng hãy chăm sóc cho huynh ấy."
Nàng nói rồi bỏ đi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Ta có chuyện muốn nói với cô cô. Huynh qua đó đợi ta nhé."
" Được."
"Tại sao con lại hạ thuốc Hằng vương khiến Hằng vương chuyển sang thích con?".
"Con không có. "
"Con tưởng con lừa được ta sao? Con có biết một khi hạ thuốc này nhỡ có một ngày Dạ Hằng tỉnh lại đời này con sẽ mãi mãi mất đi Hằng vương và không thể nào yêu thêm ai khác nữa."
"Con biết."
"Sao con lại phải khổ thế?".
"Con không lo được nhiều như vậy nữa đâu. Kể từ lần đầu gặp huynh ấy con đã không ngừng được việc yêu huynh ấy. Ngày nào con cũng nhớ huynh ấy, mong mỏi huynh ấy. Nhưng trái tim huynh ấy chỉ có Bạch Tịch Dao kia. Bạch Tịch Dao tổn thương huynh ấy đến vậy, bao lần phụ lòng, phản bội huynh ấy.
Huynh ấy buồn con cũng sẽ buồn theo.
Con không muốn sống những ngày tháng như vậy nữa."
" Chuyện đã đến nước này vậy con hãy tự giải quyết ổn thỏa đi."
Ngày hôm sau.
Binh sĩ trong doanh chuẩn bị hôn lễ cho hắn và Hàm Phong. Hàn Cẩm Y không biết nội tình phẫn nộ trách móc hắn.
"Dạ Hằng, huynh cưới Hàm Phong thật sao?".
" Đương nhiên rồi."
"Huynh sao thế? Ngày đó huynh yêu sâu đậm Tịch Dao nên ta mới tác thành cho hai người.
Nhưng giờ huynh lại nói huynh muốn cưới người khác? Huynh coi ta là gì chứ?".
"Lời này của huynh có ý gì? Bản vương muốn cưới Bạch Tịch Dao khi nào?".
"Không ngờ huynh lại không biết xấu hổ như vậy. Hàn Cẩm Y ta đúng là nhìn nhầm người rồi."
"Hàn Cẩm Y, nếu hôm nay huynh đến để chúc mừng bản vương còn có thể coi huynh là huynh đệ, kính huynh một ly. Nhưng nếu huynh đến vì chuyện khác thì xin mời không tiễn."