"Tối nay dựng trại ở đây đi".
"Rõ".
Đội ngũ dừng ngựa dựng trại qua đêm trong rừng, đến nửa đêm Vi Kỳ dẫn một đội quân đến bắt Hoàn Thành.
"Có chuyện rồi. Mau dậy đi, mau dậy đi."
" Rút."
Hoàn Thành cùng binh sĩ chạy vào trong rừng.
"Chưa chạy xa đâu. Lên ngựa. Đuổi theo."
"Sư phụ. Người chạy không thoát đâu."
Hoàn Thành bị bao vây, binh sĩ của ông hi sinh để ông được an toàn rời đi.
"Quả nhiên trò giỏi hơn thầy."
" Lời sư phụ dạy, học trò chưa bao giờ dám quên. Trước kia người dạy ta trung nghĩa, ta luôn ghi lòng tạc dạ. Thực sự chưa từng nghĩ tới có một ngày sư phụ cũng trở thành kẻ bất trung bất nghĩa mà người từng khinh bỉ."
"Ta từng dạy con rất nhiều điều hay nhưng con lại không học được cách phân biệt đúng sai. Đây là lỗi của vi sư. Vi Kỳ, nếu con có trái tim thì vi sư khuyên con thêm một câu. Đừng cứ mãi mù quáng. Đừng tưởng rằng đôi mắt của mình có thể phân biệt được đúng sai thiện ác. Vi Kỳ. Con phải tự hỏi trái tim mình.
Bản tướng không còn gì hối tiếc."
"Bắt lấy."
" Dừng tay."
Hoàng Phổ dẫn đội người trong doanh trại đến tiếp ứng Hoàn Thành. Vi Kỳ là người trung can nghĩa đảm, không muốn bất trung với vua lại không muốn bất nghĩa với sư phụ nên đành tự đâm mình một nhát, rồi thả bọn họ đi.
"Hôm nay, Vi Kỳ làm việc không đến nơi đến chốn mới để các ngươi trốn thoát. Ân tình đã trả. Từ nay đường ai nấy đi."
"Đi đi."
Mãng Nguyên.
"Ca ca."
"Muội muội."
" Hay tin Hoàng thượng ở trong triều chèn ép huynh đủ điều, muội thật sự rất lo lắng."
"Ta biết. Nếu không có Hoàng quý phi và Hằng vương giúp đỡ, chúng ta rất khó được đoàn tụ."
"Ca ca."
" Tướng quân. Đây là thư tay của Hoàng quý phi nương nương."
[Hoàn tướng quân, khi tướng quân đọc thư này chắc hẳn ngài đã an toàn tới Mãng Nguyên rồi.]
[Ngài không đến biên ải phục mệnh đúng hạn,trong vòng hai ngày, Cốc Dạ Quân ắt sẽ phát hiện và có hành động tiếp đó. Cho nên trước khi có kế hoạch tiếp theo, tướng quân cần ở lại Mãng Nguyên đợi tin.]
[Tinh Diêu là hiệu buôn do ta gầy dựng ngày trước, tướng quân có thể sử dụng cửa tiệm, nhân lực ở đó. Ngoài ra, thuộc hạ cũ của Hằng vương đã đến Mãng Nguyên trước bí mật chuẩn bị vật tư và binh mã.]
[Mong tướng quân có thể huấn luyện ra binh hùng tướng mạnh để chuẩn bị ngày sau ra trận giết địch.]
Tinh Diêu.
"Giết. - Giết. - Giết. - Giết. - Giết. - Giết."
Nghĩa quân trong doanh trại ngày đêm ra sức luyện tập, chờ ngày diệt địch.
Kim Loan điện.
[Muốn truy bắt thổ phỉ, chỉ có thể dùng mưu không thể dùng bạo lực. Người này phải hiểu rõ địa hình biên ải như lòng bàn tay mới được. Thần đề nghị, Hoàn tướng quân từng lập nhiều chiến công ở biên ải trước kia chính là sự lựa chọn tốt nhất.]
[Theo thần thiếp thấy chi bằng phái Hoàn Thành đến biên ải xử lý chuyện thổ phỉ. Một là có thể mau chóng giải quyết sạch sẽ đám thổ phỉ. Hai là có thể đẩy Hoàn Thành rời khỏi triều đình, đỡ phải phiền lòng.]
Hoàng thượng đứng ngồi không yên khi nghe tin tức Hoàn Thành chưa đến biên ải, lại nhớ đến lời nói của nàng và hắn nên lòng nghi ngờ ngày càng nhiều.
"Hoàng thượng."
"Thần tham kiến Hoàng thượng. Không biết nửa đêm người gọi thần đệ đến là có việc gì?".
"Ngày nào chưa trừ tận gốc thổ phỉ thì ngày đó trẫm vẫn chưa yên tâm."
"Hoàng thượng đã phái Hoàn tướng quân đi diệt trừ giặc phỉ, chuyến này chắc chắn sẽ đại thắng trở về."
" Lúc đầu, nếu không phải đệ tiến cử Hoàn Thành trẫm sẽ không giao nhiệm vụ quan trọng này cho hắn."
"Đệ tin tướng quân sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng."
"Xem ra Hằng vương vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Hoàn tướng quân mà đệ hết lòng tiến cử đáng lẽ phải đến biên ải từ mấy ngày trước. Nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Theo lời của Vi Kỳ, hắn đã bị Hoàn tướng quân đánh bị thương phải vội vàng tháo chạy về đây. Chuyện này quá kỳ lạ. Trẫm chỉ sợ hai sư đồ bọn họ có ý thông đồng làm phản."
"Hoàng thượng. Nếu Vi Kỳ đã thông đồng với Hoàn tướng quân từ trước, vậy tại sao sau khi thành công, hắn lại quay về kinh thành? Huống hồ hiện nay, vẫn chưa tìm ra tung tích Hoàn tướng quân. Lúc này đã định tội hai người họ là loạn thần, có phải là hơi sớm không?".
" Hằng vương, đệ tin tưởng hai người họ đến vậy sao?".
"Thần đệ không dám chắc chắn. Chỉ là Hoàn tướng quân và Vi tướng quân đều từng lập nhiều công lao cho Đại Chử. Thần đệ chỉ sợ Hoàng thượng cùng một lúc mất đi hai đại tướng."
"Thôi vậy. Chuyện này đúng là có nhiều điểm khả nghi, cần tính kế lâu dài. Đệ lui xuống trước đi."
" Vâng. Thần đệ cáo lui."
"Hoàng thượng đang nghi ngờ việc này liên quan đến Hằng vương?".
"Việc này quá kỳ lạ, người nào cũng khả nghi.
Nên lần điều tra này nhất định phải tiến hành bí mật, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Chỉ trong một đêm, trẫm đã mất đi hai đại tướng, đúng là tổn thất quá lớn. Ngươi lập tức tra khảo Vi Kỳ cho kỹ rồi tính tiếp."
"Rõ."
[Ngọc Dao Cung]
"Hoàng thượng uống chút canh đi. Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ thần thiếp mấy canh giờ nhưng đôi mày vẫn còn nhíu chặt. Do thần thiếp hầu hạ không chu đáo làm cho Hoàng thượng phiền lòng sao?".
"Không sao. Chỉ là chính sự trong triều thôi. Ái phi không cần cả nghĩ."
"Là chuyện Hoàn tướng quân sao? Thần thiếp ngu dốt. Thần thiếp chỉ muốn san sẻ cùng Hoàng thượng mà thôi."
"Chuyện Hoàn tướng quân trẫm chưa từng công bố ra ngoài. Cũng chỉ vỏn vẹn vài người biết chuyện. Lệ phi từ đâu biết được?".
"Việc này... Hoàng thượng. Thần thiếp không hiểu chính sự, có phải thần thiếp đã nói gì sai không?".
"Trẫm nhớ là, trước nay Bạch gia và Hoàn gia rất thân thiết với nhau."
"Xưa nay Hoàn tướng quân làm người ngay thẳng, son sắt chân thành. Gia phụ xem trọng những phẩm chất đó nên mới thân thiết với ngài ấy. "
"Nếu hai nhà đã thân thiết như vậy, nàng và Hoàng quý phi đã quen biết Hoàn tướng quân từ trước?".
"Thế thì không. Nữ tử ít khi gặp người ngoài.
Có điều, Hoàng quý phi và Thần phi có quan hệ thân thiết, do đó cũng thường qua lại với Hoàn gia. Thần thiếp nghe nói, trước kia lúc Dao Nhi về phủ thì đúng lúc gặp Hoàn tướng quân đến thăm, Dao Nhi còn khen Hoàn tướng quân gan dạ hiểu biết nữa."
"Tịch Dao".
Hoàng thượng nảy sinh lòng nghi ngờ với nàng. Ánh mắt lúc này của Lệ phi tràn đầy vẻ đắc ý.
Ngày hôm sau.
[Ngưng Tường Tụ Thụy]
Quản gia Bạch phủ sáng sớm đã ra ngoài thám thính tình hình, toàn bộ Bạch phủ lúc này bị nhiều người theo dõi.
"Lão gia. "
"Thế nào rồi?".
"Theo lời dặn của ngài, vừa rồi ta đã hỏi thăm các phủ khác. Bây giờ không chỉ Bạch Phủ bị bố trí đầy tai mắt, các đại thần khác đều bị Hoàng thượng giám sát. "
"Quả nhiên. Quả nhiên. Xem ra lần này Hoàng thượng quyết chí muốn tra xét triệt để cả trong cung ngoài cung rồi."
Ông nhớ đến lời nàng nói trước đây lòng đầy phiền não.
"Bản cung là phi tần hậu cung, không tiện can thiệp vào việc trong triều. Chỉ là hiện nay Đại Chử hủ bại đã lâu, mong Hoàn tướng quân và phụ thân có thể ra mặt yên ổn lòng dân, khuyên giải quân chủ, trả lại sức sống cho Đại Chử."
"Muội muội của ta bị kẻ gian hãm hại, ta cũng rơi vào tình cảnh hiểm nguy. May nhờ Hoàng quý phi nương nương ra tay cứu giúp. Ân tình này của Bạch gia ngày sau ta sẽ báo đáp."
"Ngươi cất kỹ bức thư này. Bây giờ hãy dùng danh nghĩa lão phu gửi vào cung."
Ông đưa bức thư cho quản gia bảo đem vào cung, ông biết mọi chuyện là do nàng sắp xếp, nhưng nàng là con gái ông nên ông không thể nhắm mắt mà nhìn nàng đi vào chỗ chết.
"Lão gia, ngài muốn làm gì vậy? Ngoài cửa bố trí đầy tai mắt. Ngài làm thế này chẳng phải...
Ngài chớ làm chuyện dại dột đấy. "
"Nếu ta không làm thế, sớm muộn việc này sẽ tra đến Tịch Dao. Cứ làm theo lời ta nói đi.
Lần này, dù có chết lão phu cũng không thể mất thêm bất cứ người thân nào nữa."
Kim Loan điện.
"Lão Bạch Chấn Đình này đúng là to gan. Đường đường là thừa tướng Đại Chử lại dám sai khiến phi tử hậu cung làm loạn triều chính. Thiên Diện."
"Có thần. Truyền lệnh xuống, lập tức bắt Bạch Chấn Đình vào cung."
" Rõ."
Đại lao.
Ông bị bắt vào đại lao chịu tra tấn dã man.
"Dừng tay. Cút đi. Các ngươi làm gì vậy? Cút."
Nàng biết tin liền xông vào đại lao.
"Các ngươi có biết ngài ấy là thừa tướng Đại Chử không? Sao các ngươi dám làm vậy với ngài ấy?".
"Bẩm nương nương, hạ thần cũng chỉ phụng lệnh Hoàng thượng thôi."
"Cút đi."
" Vâng."
"Cha. Cha. Cha. Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cha. Sao cha lại gánh tội thay con?".
"Hoàng quý... Hoàng quý phi nương nương tôn quý khôn cùng, chớ bận tâm vì kẻ mang tội như ta. Bạch gia chúng ta rơi vào tình cảnh hôm nay đều do lúc trước cha quá ám ảnh với quyền lực và địa vị. Cứ xem như ta tự làm tự chịu vậy."
"Cha. Cha, cha hãy tin con, Dao Nhi sẽ không để cha gặp chuyện gì. Cha hãy tin con.
Con nhất định sẽ cứu cha ra ngoài."
" Xem ra triều đình không bạc bẽo với ta.
Cuối cùng cũng cho ta cơ hội để chuộc tội. Để ta có thể làm vài chuyện mà một phụ thân nên làm. Ta không còn cầu mong gì khác.
Chỉ xin ông trời phù hộ cho hai đứa con gái của ta bình an vô sự. Cha đây cũng được an lòng mà đi."
"Cha, cha đừng nói vậy."
"Hoàng thượng giá đáo."
"Hoàng thượng. Hoàng thượng. Hoàng thượng. Mọi chuyện đều do thần thiếp làm, không liên quan đến cha. Ta xin người tha cho cha. Ta cầu xin người, Hoàng thượng."
"Chuyện Hoàn Thành bỏ trốn đúng là do tội thần bày mưu. Tội thần không cầu xin được sống, chỉ mong Hoàng thượng đừng đổ hết tội lỗi lên người Dao Nhi. "
"Câm miệng. Chuyện đến nước này, ngươi còn mặt mũi nào mà cầu xin."
" Hoàng thượng. Hoàng... Hoàng thượng. Sự việc... Sự việc tuyệt đối không như lời cha ta nói đâu. Mọi chuyện đều do một mình ta gây ra, không liên quan đến cha ta, ta cầu xin người. "
"Dao Nhi."
" Hoàng thượng, ta xin người tha cho cha ta."
" Con không cần gánh tội cho cha. Hoàng thượng. Xưa nay Hoàng quý phi nương nương không dính líu đến tranh chấp phe phái.
Huống hồ, Dao Nhi không hay biết gì về chuyện này. Không biết gì cả."
"Hay cho một màn cha hiền con thảo. Nàng biết chuyện mà không báo. Việc đến nước này, nàng tưởng có thể an toàn thoát thân sao?".