• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Dao sau khi bị đuổi khỏi phủ liền nghĩ cách lẻn vào phủ. Lần đầu thất bại, nên nàng dùng cách thường dùng nhất: trèo tường.

Nàng đi về hướng cửa sau, nhìn xung quanh an toàn rồi liền trèo lên tường, vừa sắp qua được bên kia tường liền bị phát hiện một lần nữa nàng bị ném ra khỏi phủ.

"A..."

" Nếu còn lẻn vào vương phủ, đừng trách bọn ta vô tình".

" Ta lại không tin, ta không vào được".

Nàng đứng dậy, phủi bụi trên người rồi quay sang khóc lóc, kêu gọi dân chúng xung quanh đến xem.

" thương thân phụ lão, tiểu nữ gặp phải người xấu mong các thương thân phụ lão hãy giúp ta phân xử, đòi lại công bằng cho ta."

" Cô nương có khó khăn gì?".

Mọi người trong thành đều kéo đến xem, đâu đâu cũng kin kít người.

" Hôm nay ta phải vạch trần bộ mặt xấu xa của chiến thần Đại Chử cho mọi người".

" Cô nương nói Hằng vương sao?".

" không sai là ngài ấy, là Hằng vương Cốc Dạ Hằng. Chuyện kể rằng, đó là một đêm trăng thanh lộng gió, ta bị kẻ xấu bắt cóc...".

" Mau đuổi cô ta đi".

Một trong hai tên lính gác ngăn cản người kia lại.

" không được, đuổi cô ta đi khác nào để người ta bàn tán. Ta vào bẩm báo vương gia".

" Được".



" Nhưng khi tỉnh lại, thì ta lại nằm bên cạnh Hằng vương, quần áo thì xộc xệch, sự trong sạch của tiểu nữ đã mất rồi, từ giờ ta chỉ có thể theo Hằng vương thôi, nào ngờ, hắn là kẻ bạc tình, ngài ấy không những vứt bỏ ta mà còn nhẫn tâm đuổi ta ra khỏi phủ, các người nói xem tiểu nữ phải làm sao?"

" Cô nương này sẽ không lấy trong sạch của mình làm trò đùa đâu!"

" Đúng vậy".

Dạ Hằng lúc này bước ra.

" Ấy, vương gia ra rồi. Để xem ngài ấy nói thế nào?".

" Vương gia...".

" Cuối cùng kẻ bạc tình cũng ra rồi".

Nàng vẫn tiếp tục khóc lóc.

Dạ Hằng tiến đến chỗ nàng lạnh nhạt đáp.

" Vào đi".

" Không vào".

Hắn lập tức dùng lực bế nàng vác trên vai, rồi đùng đùng vào phủ.

" Ấy, ngài làm gì vậy? Thả ta xuống".

" Im miệng."

" Vương gia với vị cô nương này có chút hiểu lầm. Đầu óc cô ta có chút vấn đề. Mọi người giải tán đi".

Tên lính canh gác bên cạnh nói.

Hắn vác nàng tới phòng lúc trước đã sắp xếp cho nàng rồi thả xuống.

" Lần đầu bản vương gặp loại con gái không biết xấu hổ như cô".

" Dù sao ta cũng mất trí nhớ rồi, bọn họ cũng không quen ta, ta đâu còn gì để mất".

" Hư, nếu cô vẫn muốn tiếp tục ở lại chỗ của ta thì sau này phải nghe lời ta. Thứ nhất, không được tự ý đi lung tung. Thứ hai, không được tùy tiện nói bậy. Thứ ba, không được không biết trên dưới".

" Được, được."

" Ta chỉ cho cô một cơ hội thôi."

Nói xong hắn quay người rời đi.



Nàng lè lưỡi lêu lêu hắn rồi vui vẻ nằm xuống giường.

Khuya.

Dạ Hằng trên người vận một bộ đồ đen, lẻn vào hoàng cung.

Hắn đi đến Triệu Tú cung để thăm Tịch Nguyệt, nào ngờ đã có người giăng bẫy từ trước, vừa bước vào phòng từ phía trên trần nhà có một tấm lưới rơi xuống người hắn. Hắn dùng kiếm của mình cắt đứt tấm lưới nhưng không may lại bị thương ở ngực.

Nghe có tiếng động thị vệ trong cung liền ráo riết tìm kiếm.

" Có thích khách, có thích khách".

" Hoàng thượng, thích khách đã trốn thoát, thuộc hạ thật đáng tội, xin người xử phạt". Thiên Diện.

" Cái gì?".

" Điều này có chỗ kỳ lạ. Sợi lưới được bện từ tơ tằm Thiên Sơn, vũ khí bình thường không cắt đứt được trừ phi đó là kiếm huyền thiết".

" Kiếm huyền thiết? Trẫm nhớ Hằng vương có một thanh. Điều tra cho trẫm".

" Vâng".

Phủ Hằng vương.

Dạ Hằng trở về thay y phục trên người, sau đó bôi thuốc vào vết thương. Đúng lúc này Tịch Dao đến tìm hắn, vừa mở cửa bước vào đã thấy hắn ngồi trên giường bôi thuốc. Nghe tiếng mở cửa, hắn nhìn ra cửa rồi vén áo lại.

" Cô đến đây làm gì?"

" Ta muốn xin lỗi ngài. Ngài bị thương sao?"

" không liên quan đến cô".

Nàng đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống giường.

" Để ta xem thử".

Nàng vén áo hắn ra xem thì bị chặn lại.

" Để ta xem, có phải chưa từng thấy qua đâu. Ngại gì chứ?".

Nàng kéo áo của hắn ra, nhìn vết thương sau đó cầm thuốc bôi cho hắn.

Lúc này Bôn Lôi từ ngoài bước vào, thấy cảnh này liền che mắt lại rồi quay lưng sang chỗ khác.

" Vương gia"

" Ờ...ta chưa thấy gì hết, xin lỗi đã làm phiền".

" Có chuyện gì nói mau".

" Vương gia, đã tập hợp xong đội cảnh vệ cho chuyến săn mùa thu vào ngày mai chuẩn bị xuất phát vào giờ Thìn".

" Giờ Thìn".

Nàng nghe xong liền cười tinh quái.

" Được rồi".

" Cô còn ở đây làm gì?"

Hắn quay sang nhìn nàng nhàn nhạt nói.

" Ờ...ta đi ngay".

Nàng đứng dậy đi ra ngoài liền bị hắn gọi vọng lại.

" Đứng lại. Chỉ cần cô làm trái ba qui định kia thì bản vương sẽ không bỏ qua đâu".

" Ò. Ta đi trước đây".

Nàng ra ngoài rồi đóng cửa lại.

" Vương gia đúng là lợi hại, trị cho tiểu ma nữ kia ngoan ngoãn nghe lời rồi".

Bôn Lôi đứng bên cạnh không ngừng tán thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK