Hằng vương phủ.
Hàn Cẩm Y cứ vài ngày là đến vương phủ, hôm nay đến lại thấy hắn đang ở hậu viện uống rượu.
" Dạ Hằng, không phải chuyện gì cũng mượn rượu để giải quyết được đâu, nếu huynh thật lòng thích Tịch Dao cô nương thì huynh hãy bày tỏ với cô ấy, đừng làm tổn thương tình cảm của nhau".
" Huynh thì biết gì chứ? Ta không... không thích cô ấy, ta xem cô ấy là bằng hữu, quan tâm cô ấy thôi, ta không muốn vì ta mà cô ấy bị kéo vào nguy hiểm".
" Có thích hay không lòng huynh tự hiểu, sao phải tự lừa dối bản thân. Trước đây vì hoàng hậu nương nương huynh trao giang sơn vào tay kẻ khác, người ta còn không hi sinh vì huynh mà chỉ một lòng muốn giúp phu quân. Tịch Dao vì huynh hi sinh nhiều như vậy, nếu huynh không một lần thẳng thắn nói ra thì sẽ hối hận cả đời đấy, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc".
"Ta mặc kệ các người".
Hàn Cẩm Y khuyên hắn cả buổi trời mà hắn vẫn cứ trơ trơ ra như vậy. Muốn làm gì thì làm hắn không quản nữa.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm nàng đã vào cung, dự định đến Nội Thị cục điều tra. Trên đường đến thì vô tình gặp Bôn Lôi và hắn. Hai bên gặp nhau, không khí liền trở nên ngột ngạt, Bôn Lôi theo thói quen chào nàng.
" Tịch..."
Nàng không nói gì cũng chẳng buồn nhìn hắn lướt qua đầy vô tình.
Nội Thị cục.
Nàng đến nơi, binh lính canh gác lại không cho nàng vào.
" Đứng lại. Người đến là ai?".
Nàng cầm lệnh bài trong người ra, hai tên lính liền cúi người hành lễ, mở cửa cho nàng.
" Vương gia, tại sao Tịch Dao cô nương lại đến Nội Thị cục?".
"Ta cũng không biết. Chúng ta đi thôi".
Nàng vào trong bắt đầu tìm kiếm sổ sách trên kệ, nàng mở từ cuốn để xem, xem đến danh sách người trong Triệu Tú Cung thì gặp chuyện.
[Tên: Tiêu Tiểu Binh, Trần Lợi Bình, Phạm Tân]
Bên ngoài cửa sổ có một bóng đen thổi thuốc mê vào phòng, nàng đang xem sách thì cảm thấy choáng váng rồi ngất xỉu. Chẳng mấy chốc, một đám cháy bốc lên, bên ngoài truyền đến tin của các binh lính và thái giám.
[Nội thị cục]
"Bên kia hình như có hỏa hoạn rồi."
"Hình như là bên hướng kia, mau qua đó xem xem."
"Người đâu, chữa cháy đi. Chữa cháy. Nhanh nhanh."
"Người đâu...".
Dạ Hằng sau buổi chầu triều thì trở về phủ, đang đi trên đường thì nghe Nội Thị cục bốc cháy, hắn nhớ đến nàng đang ở đó, vội vàng chạy đến xông vào trong.
"Bạch Tịch Dao, Bạch Tịch Dao".
" Tịch Dao".
Bên trong khói lửa nghi ngút, nàng thì nằm bất tỉnh dưới sàn, hắn gọi mãi như không thấy bóng dáng nàng đâu. Trong giây phút này, nàng đột nhiên tỉnh dậy, nghe được tiếng của hắn nên gọi, tiếng kêu yếu ớt vang lên.
" Dạ Hằng, Dạ Hằng".
Nghe thấy tiếng nàng, hắn lần theo âm thanh tìm đến, thấy nàng ngồi dưới đất xung quanh bốn bề đều là lửa hắn vội chạy đến, không may bị thanh gỗ trên mái nhà rơi xuống đè lên người hắn, tuy không bị nó đè bẹp nhưng cũng khiến lưng hắn bị thương. Hắn đến được chỗ nàng, dìu nàng đứng dậy.
"Ngài đến làm gì vậy? Chúng ta không phải đã nói đường ai nấy đi sao? Ngài còn đến đây để chết cùng ta làm gì?".
"Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này. Mau đứng lên."
"Dạ Hằng. Chúng ta có phải không thể thoát ra không?".
"Bây giờ ta muốn hỏi ngài, ngài rốt cuộc nghĩ như thế nào?".
"Chúng ta nhất định sẽ thoát ra được."
"Đến giờ này ngài còn không chịu nói với ta một câu thật lòng sao?".
"Lúc trước bản vương quả thật ngưỡng mộ và yêu mến Tịch Nguyệt. Nhưng không ngờ suốt chặng đường từ đó đến nay là cô đã cùng ta đồng sinh cộng tử. Trải qua nhiều chuyện như vậy nếu chúng ta vẫn có thể sống sót ra khỏi đây...".
" Vương gia."
"Chúng ta..."
"Vương gia."
"Bôn Lôi mau mau dập lửa."
"Vâng."
" Sau đó thì sao?".
"Bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này. Đi thôi".
Dưỡng Tâm Điện.
Cốc Dạ Quân, đang nghỉ ngơi ở điện, trong lúc mệt mỏi đã ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, y mơ thấy Tịch Nguyệt đang ở cạnh mình, hai người rất vui vẻ bỗng chốc phía dưới Tịch Nguyệt toàn máu, vẻ mặt thay đổi trở nên đáng sợ, làm y giật mình tỉnh dậy.
" Tịch Nguyệt ".
"Hoàng thượng. Hoàng thượng. Hoàng thượng lại gặp ác mộng sao?".
" Dạo gần đây, thần thấy hoàng thượng thường xuyên giật mình khi nằm mơ, để hạ thần bảo thái y nấu vài thang thuốc an thần."
An Bính Sơn bên cạnh nói.
"Thôi đi. Trẫm có lẽ mắc tâm bệnh, bao nhiêu thuốc thì e cũng không có tác dụng."
" Đúng rồi, vết thương của Hằng vương bây giờ thế nào?"
"Tuy bị thương da thịt nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng".
"Nghĩ lại thì từ khi trẫm lên ngôi tới nay, người thân nhất, yêu nhất lần lượt rời khỏi trẫm mà đi.
Bây giờ, cũng chỉ có một mình Hằng Vương.
Trẫm là bậc cửu ngũ chí tôn, quân lâm thiên hạ, nhưng mấy ai hiểu được sự lạnh lẽo của nhà đế vương".
"Sao thần lại không hiểu nỗi khổ của hoàng thượng chứ? Nắm giữ thiên hạ thì phải cân nhắc trái phải, suy nghĩ toàn diện."
" Nếu trẫm và tam đệ xuất thân trong gia đình bình thường thì chắc chắn chúng ta có thể
là huynh đệ tốt giúp đỡ cho nhau. Nhưng lại sinh ra trong gia đình đế vương, thôi, không nói những chuyện này nữa."
[Thục phi nương nương cầu kiến.]
"Thần tham kiến hoàng thượng."
" Miễn lễ".
"Thần thiếp nghe nói chuyện hoàng cung bất ngờ gặp hoả hoạn, Hằng Vương lại bị thương, thần thiếp nghĩ chắc chắn hoàng thượng đang lo lắng vì chuyện này nên đến thăm."
"Thục phi thật có lòng."
[Lệ phi nương nương cầu kiến.]
"Thần tham kiến hoàng thượng."
Thục phi đến chưa bao lâu thì Lệ phi cũng đến.
"Sao Lệ phi cũng đến đây? Hai nàng đã bàn trước rồi mới đến sao? Có phải vì chuyện của Hằng vương".
" Thưa không. Thần nghe nói gần đây hoàng thượng mơ thấy ác mộng nên đến thăm.
Còn về Hằng Vương, thần thiếp thân là phi tần hậu cung, chỉ quan tâm đến mình hoàng thượng, nào còn tâm tư suy nghĩ cho người khác chứ? Hay là... Thục phi nhung nhớ Hằng Vương?".
"Lệ phi nói như vậy là không đúng rồi. Hoàng thượng biết Hằng vương bị thương, thân là hoàng huynh đương nhiên lo lắng cho hoàng đệ, ta đến là muốn đưa thuốc cho hoàng thượng đến thăm Hằng vương chia sẻ nỗi lo với người, mặt khác, Hằng vương là biểu đệ của ta, ta lo lắng là điều đương nhiên. Ngược lại, Tịch Dao cô nương cũng ở trong biển lửa, Lệ phi lại không hề lo lắng, nghĩ cũng phải Tịch Dao và hoàng hậu cũng không phải là tỷ muội ruột thịt của Lệ phi, tình cảm tỷ muội sâu đậm người ta nói cũng chỉ là vậy thôi".
"Thục phi, sao cô có thể chia rẽ tình cảm ruột thịt của tỷ muội Bạch gia ta như vậy? Hoàng thượng, nếu hoàng hậu còn sống chắc chắn sẽ kêu oan thay thần."
"Được rồi. Trẫm biết tấm lòng của hai nàng,
lui xuống trước đi."
"Thần cáo lui."
"An Bính Sơn. Khởi giá đến Hằng Vương phủ."
"Tuân chỉ."
[Phủ Hằng Vương]
"Đúng là không ngoài dự đoán của ta, trở mặt rồi phải không? Dạ Hằng, ngài có phải nam nhân không hả? Đoán nhận bằng trái tim chân thành khó đến thế sao?".
"..."
" Đau sao? Cũng phải chịu đựng, ai bảo ngài không ngại mọi thứ đi cứu ta như vậy chứ?".
"Theo như muội nói thì bản vương không nên cứu muội?".
"Không nên. Huynh không nghĩ rằng lỡ như ta phúc lớn mạng lớn, có thể thoát ra mà huynh lại gặp chuyện không? Như thế, sao ta có thể đối mặt với chính mình trong nửa đời sau chứ?".
" Tại sao muội phúc lớn mạng lớn mà bản vương lại gặp chuyện không may?".
Hắn quay người lại đối diện với nàng, mỉm cười nói.
" Đây không phải sao?".
Nàng vừa nói vừa chỉ vào vết thương mới băng bó xong.
"Tại sao lại bất ngờ vào Nội Thị cục? Tại sao muội vừa đến đó là bất ngờ có hỏa hoạn?
Có phải có người nhắm vào muội không?".
Nàng nghe hắn hỏi thì đánh trống lảng, không muốn nói việc nàng đang điều tra.
"Để ta đi lấy thau nước lau cho huynh đã."
"Muội chưa trả lời ta".
Hắn kéo nàng lại, để nàng ngồi lên đùi mình, hai người gần nhau chỉ một chút nữa là đã hôn nhau.
" Ta...ta...ta còn chưa nguôi giận đâu, nên huynh đừng có giở trò này với ta".
Nàng định đứng dậy nhưng bị hắn ôm chặt không nhúc nhích được. Hắn bắt nàng đối diện với hắn.
" Xin lỗi".
" Hả?".
" Hôm đó ta không nên lớn tiếng với muội, túi thơm muội tặng bản vương, bản vương đang giữ bên người, ta chưa từng vứt bỏ nó, ta xin lỗi...".
Nhìn thấy túi thơm trong y phục của hắn, trong lòng nàng rất vui, cuối cùng tình cảm của nàng cũng được hắn chấp nhận.
" Được rồi, ta không giận huynh nữa đâu."