• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, hoàng thượng và nàng cũng khởi hành đến biên giới.

"Hoàng thượng, vừa rồi có tin truyền đến. Hằng vương sắp thắng trận ở Du Lâm Quan. Lúc này binh lực ở Liên Thành yếu ớt, chính là thời cơ rất tốt để tấn công."

Thiên Diện bên cạnh bẩm báo.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

"Tham kiến Hoàng quý phi nương nương."

"Hoàng quý phi đến rồi. Các khanh lui xuống hết đi."

" Vâng."

"Hoàng quý phi đến đây có việc gì?".

"Hoàng thượng, Liên Thành vừa bại trận, bị Nam Cốc chiếm đóng, bách tính Liên Thành đang gánh chịu nỗi khổ chiến tranh. Lúc này nếu Hoàng thượng lại tiếp tục tấn công, e là bách tính Liên Thành sẽ càng căm hận những gì Hoàng thượng làm."

"Ái phi có ý gì vậy? không xuất quân tấn công Liên Thành chẳng lẽ còn mong chờ tướng lĩnh Nam Cốc chủ động đầu hàng hay sao?".

"Quân phòng thủ ở Liên Thành yếu ớt, Hoàng thượng có thể lấy được Liên Thành mà không tốn chút sức nào. Nhưng vì nghĩ cho bách tính, thần thiếp chủ động tình nguyện đến Liên Thành, đàm phán với tướng lĩnh Nam Cốc."

" Chủ động tình nguyện đến Liên Thành? Làm càn. Dao Nhi, đây là chiến trường đấy. Huống hồ người Nam Cốc tính tình ranh mãnh, vẫn thường ức hiếp kẻ yếu. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao trẫm có thể yên tâm để nàng đi."

"Hoàng thượng. Chính vì thần thiếp là nữ tử, người Nam Cốc sẽ xem thường thần thiếp, vì thế mà sẽ mất cảnh giác. Nếu đàm phán thành công, bách tính của Liên Thành có thể tránh được nỗi khổ chiến loạn, còn quân ta cũng có thể bảo toàn binh lực, giảm bớt thương vong.

Hoàng thượng. Hiện tại Du Lâm Quan thắng thua đã định, người Nam Cốc chắc chắn sẽ ý thức được cuộc xâm lược lần này của họ cuối cùng rồi sẽ thất bại. Lần này thần thiếp đi đàm phán là cho họ một lối thoát. Huống hồ thần thiếp là Hoàng quý phi Đại Chử, chắc chắn người Nam Cốc không dám làm gì thần thiếp."

"Lời ái phi nói đúng là cũng có lý. Nếu đã vậy,

trẫm sẽ phái một đội quân tinh nhuệ đi theo bảo vệ an toàn cho nàng."

"Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng."

"Ái phi đi chuyến này phải cẩn thận mọi bề đấy."

Nàng hành lễ xong ra ngoài chuẩn bị, một canh giờ sau nàng cưỡi ngựa đi đến doanh trại của Nam Cốc.

"Liên Thành là thành trì do Nam Cốc ta đoạt được, dựa vào đâu mà phải trả cho Đại Chử?".

"Đại Chử ta và Nam Cốc có mối quan hệ hữu hảo từ lâu. Nam Cốc bất chấp hiệp ước, châm ngòi chiến tranh, dồn bách tính thường dân vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây không phải hành vi của người quân tử."

Bên phía hoàng thượng, Thiên Diện nhận lệnh đưa tin nàng bị bắt để dụ hắn vào đường chết.



"Tướng quân. Theo thám tử đến báo, Hoàng quý phi một mình vào Liên Thành đàm phán, hiện đã bị bắt, không rõ sống chết."

"Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã cho Hằng vương biết tin Hoàng quý phi nương nương bị nhốt ở Liên Thành".

"Đợi sau khi hắn vào Liên Thành, nếu chúng ta án binh bất động, Hằng vương bị cô lập, chắc chắn phải chết. Chuyện hôm nay ngươi nhất định phải giữ kín cho ta."

" Thuộc hạ hiểu. Đại nhân, vậy chuyện ngài hứa sẽ đề bạt thuộc hạ...".

"Ngươi lui xuống trước đi. Ta tự có sắp xếp."

" Vâng."

Hắn vừa quay người thì bị Thiên Diện giết chết.

"Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật."

Dạ Hằng chiến đấu trở về nghe tin nàng bị bắt thì lập tức xông vào Liên Thành.

"Bạch Tịch Dao đang ở đâu?".

" Người Đại Chử các ngươi quả là nham hiểm xảo trá, bội tín bội nghĩa, qua cầu rút ván. Ta hận không thể lột da các ngươi, uống máu các ngươi."

"Ta hỏi ngươi một lần cuối, Bạch Tịch Dao ở đâu?".

"Ngươi muốn biết thì ta cho ngươi biết. Cô ta đã bị ta băm thành ngàn mảnh."

Doanh trại Đại Chử.

Nàng lại bình an trở về, lập tức vào bẩm báo.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

"Hoàng quý phi đã về rồi. Hoàng quý phi. Lần này lặn lội đường xa, thật vất vả cho nàng.

Đúng rồi. Trước đó nàng đã phái người báo cho trẫm, rằng việc đàm phán với Nam Cốc rất thuận lợi. Nàng mau kể cho trẫm nghe tình hình cụ thể là thế nào?".

"Nam Cốc đã hứa sẽ trả Liên Thành cho Đại Chử."

Kể lại.

"Khoan nói đến việc ta là Hoàng quý phi của Đại Chử, dù không phải, Nam Cốc các người ra tay với một nữ tử yếu ớt, nếu bị đồn ra ngoài e là sẽ bị người đời chê cười. Huống hồ hôm nay ta đã dám một mình đến đây thì chắc chắn đã suy nghĩ vẹn toàn. Đại Chử ta đang lo không có cơ hội để đường hoàng san bằng Nam Cốc đây."

"Hay cho một quý phi miệng mồm lanh lợi."

"Vì một Liên Thành mà đắc tội với Đại Chử ta, đạo lý vì cái nhỏ mà mất cái lớn chắc tướng quân cũng hiểu chứ. Trận chiến Du Lâm Quan có thể nói Đại Chử ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nam Cốc các người cũng thương vong nặng nề. Nếu không sao có thể chỉ có một đội nhân mã các người trấn thủ Liên Thành. Nay đại quân Đại Chử gần trong gang tấc,

nếu muốn đoạt lấy Liên Thành, có thể nói là không tốn chút sức nào. Nhưng chúng ta lo nghĩ cho chúng sinh, không muốn dấy lên chiến tranh, dồn bách tính thường dân vào nước sôi lửa bỏng."

"Nếu các ngươi thật sự lo nghĩ cho bách tính thì có thể rút quân đi."

" Dù tướng quân không nghĩ cho bách tính, thì cũng nên nghĩ cho các huynh đệ của ông chứ. Từ xưa, có bao người có thể trở về sau chiến tranh. Ai ai cũng rời xa quê hương, bốn bề là địch. Hiện giờ bị vây trong Liên Thành, cũng bị cắt đứt lương thực và nguồn cung cấp. Ai ai cũng mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Các người không những không có phần thắng,

mà còn có thể toàn bộ mất mạng tại đây.

Ba ngày sau Đại Chử ta sẽ đến tiếp quản Liên Thành. Đến lúc đó tướng quân và các huynh đệ có thể yên tâm mà rút quân."

Trở lại.

"Đúng là tuyệt diệu. Không tốn một binh một tốt đã có thể dẹp yên chiến tranh giữa hai nước.

Dao Nhi quả là thông minh hơn người. Rất có phong thái của Tịch Nguyệt năm xưa. Chắc chắn Tịch Nguyệt ở trên trời có linh thiêng sẽ rất an lòng."

"Hoàng thượng quá khen. Chẳng qua Dao Nhi muốn san sẻ cùng Hoàng thượng mà thôi."

"Khởi bẩm Hoàng thượng. Thiên Diện đại nhân cầu kiến."

"Dao Nhi, lần này đi đường mệt nhọc, mau lui xuống nghỉ ngơi đi."



"Thần thiếp xin cáo lui."

"Bẩm báo Hoàng thượng, thuộc hạ của thần bắt được một tên thám tử của Nam Cốc vừa trốn ra từ Liên Thành."

"Thám tử Nam Cốc?".

"Hoàng thượng, nên xử lý hắn thế nào đây?".

"Tạm tha cho hắn đi đã. Để hắn thuận lợi về Nam Cốc báo tin."

"Rõ."

Liên Thành.

"Vương gia."

" Thế nào rồi?".

" Không tìm thấy thi thể quý phi nương nương,

mà phát hiện vài bách tính bị nhiễm dịch bệnh ở trong thành."

" Dịch bệnh?"

"Vương gia. Những người này đều chết vì ôn dịch, không được lại gần. Vương gia."

Hắn mặc kệ những lời nói của thuộc hạ, đi đến xem những bá tính nhiễm dịch bệnh.

"Vương gia, hiện nay trong thành không đủ lương thực lại gặp phải dịch hạch, rất nhiều bách tính bị nhiễm, ngay cả tướng sĩ cũng nhiều người nhiễm bệnh. Cứ tiếp tục thế này,

tình hình không lạc quan cho lắm."

"Đưa những thi thể này đi thiêu. Rồi cách ly những người nhiễm bệnh. Còn nữa, tập hợp toàn bộ đại phu ở quanh đây lại."

" Rõ."

Khắp nơi là những thi thể nằm la liệt, tiếng khóc của những đứa trẻ, những người mất người thân vang mọi góc đường.

"Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi."

" Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi."

"Vương gia. Phía trước có dịch hạch hoành hành, ngài không nên tiến lên thêm nữa. Ta cầu xin ngài."

"Mẹ ơi. Mẹ ơi. Mẹ ơi, mẹ chết rồi con phải làm sao đây? Mẹ ơi."

"Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Mẹ ơi, mẹ không được chết."

"Mẹ không được chết."

"Vương gia. Không sao chứ?".

Hắn đột nhiên ngã quỵ xuống, tay cũng nổi mẩn đỏ.

" Mẹ ơi."

" Vương gia, tay của ngài."

"Tìm người thu xếp cho cô bé này ổn thỏa."

" Rõ. Vương gia không khỏe sao?".

" Không sao."

" Vương gia, đứa bé hôm nay bị nhiễm dịch hạch. Ngài...".



"Báo! Bẩm vương gia, đại quân Nam Cốc tập kích, đã đến dưới chân thành."

Nàng ở doanh trại lo cho hắn nên sai Ân Tuyết đi thăm dò.

"Chủ nhân."

" Có tin của Dạ Hằng chưa?".

" Thuộc hạ thăm dò biết được sau khi Hằng vương chiếm được Du Lâm Quan đã cấp tốc đến Liên Thành."

"Liên Thành? Sao huynh ấy lại đến Liên Thành?".

" Theo thuộc hạ biết, không biết Hằng vương từ đâu nghe được tin tức chủ nhân bị nhốt ở Liên Thành, liền cấp tốc đến Liên Thành giải cứu.

Bây giờ lại bị đại quân Nam Cốc bao vây."

" Chắc chắn là có kẻ tung tin giả dụ huynh ấy đến đó."

Nàng không nghĩ ngợi nhiều lập tức đến tìm hoàng thượng.

"Dao Nhi đến rồi. Nào, cùng trẫm dùng bữa đi."

"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói quân ta đang bị đại quân Nam Cốc bao vây ở Liên Thành. Một khi chiến tranh nổ ra, bao nhiêu bách tính vô tội sẽ chết oan, còn quân ta cũng sẽ tổn thất nặng nề. Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng lập tức phái binh chi viện."

"Hoàng quý phi à, từ xưa đến nay mọi cuộc chiến tranh đều có thương vong. Đó là chuyện thường tình của nhà binh. Tất cả đã có số trời định đoạt."

"Thần thiếp không hiểu số trời là gì. Thần thiếp chỉ biết người làm vua nên thương xót chúng sinh trong thiên hạ. Thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên. Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng lập tức phái binh chi viện."

"Hoàng quý phi nói thế là đang chỉ trích trẫm tàn bạo vô nhân đạo?".

"Thần thiếp không dám. Chỉ là ngàn vạn chiến sĩ Đại Chử đều là nam nhi anh dũng của Đại Chử ta. Họ chinh chiến nơi sa trường vì Đại Chử. Lẽ nào Hoàng thượng nhẫn tâm trơ mắt nhìn họ đi vào chỗ chết?".

"Nói tới nói lui Hoàng quý phi đang lo cho tam đệ chứ gì?".

Liên Thành.

"Vương gia. Binh lính Nam Cốc thật sự quá vênh váo, cứ ở dưới thành kêu gào mãi."

"Vẫn chưa có tin của quân chi viện sao?".

" Vương gia. Hiện giờ trong có dịch bệnh, ngoài có quân địch, chúng ta chết chắc rồi. Quân chi viện lần lữa không xuất quân, có phải Hoàng thượng muốn chúng ta chết trong Liên Thành không? Chắc hẳn tin tức quý phi nương nương gặp nguy lúc trước cũng là giả."

" Không sai. Sau tất cả, có vẻ huynh ấy vẫn muốn giết ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK