Có điều nghe nói, gần đây Tam đệ nhàn rỗi lắm,
đàn ca múa hát, nhàn hạ vô cùng. Sao vậy? Đệ định thong dong cả đời như vậy sao?".
"Thần đệ vốn là kẻ vô công rỗi nghề, thì sao lại là trốn việc hưởng an nhàn chứ? Thần đệ chỉ là muốn rượu một vò, gảy đàn đốt hương, hưởng thụ kịp lúc thôi."
"Chỉ e rằng cuộc sống nhàn rỗi của tam đệ
sắp phải kết thúc rồi."
"Không biết hôm nay hoàng huynh triệu thần đệ tới là có việc gì?".
"Nay trẫm đã hạ chỉ phong Tịch Dao cô nương làm Hiền phi. Ba ngày sau, vào cung làm lễ sắc phong."
Nghe đến đây hoàng thượng tưởng chừng hắn sẽ để lộ ra điều gì đó nhưng ngược lại tâm hắn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, mỉm cười đáp.
"Chúc mừng hoàng huynh có được quý nhân.
Chỉ có điều, việc này có liên quan gì đến việc thần đệ trốn thế sự để hưởng an nhàn chứ?".
"Vậy tam đệ đoán thử xem ý trẫm là gì?".
"Thần đệ ngu ngốc, không dám tự tiện suy đoán ý nghĩ của hoàng thượng."
"Hai huynh đệ chúng ta, tất cả những lời thật lòng cứ nói ra, không sao cả."
"Hoàng huynh chê thần đệ trốn việc tìm an nhàn, vậy ắt có việc quan trọng muốn giao cho thần đệ thực hiện. Lúc sau lại đề cập đến đại lễ sắc phong Hiền phi, lẽ nào hoàng huynh muốn
để thần đệ đảm nhiệm làm sứ giả hộ tống đoàn nghênh thân sao?".
"Không sai. Đúng là trẫm có ý như vậy."
"Thần đệ e không đủ năng lực, gây thêm rắc rối cho hoàng thượng."
"Lời này của tam đệ sai rồi, trẫm sắp xếp như vậy tất có dụng ý riêng của trẫm. Nếu tam đệ lấy thân phận là Hằng Vương nghênh đón Tịch Dao cô nương vào cung, thì cũng là thay trẫm
cho cô ấy vinh quang và địa vị cao nhất. Hơn nữa, đệ và Tịch Dao cô nương dù gì cũng xem là đã có giao tình với nhau. Nếu đệ đưa cô ấy vào cung cũng xem như là sẽ cắt đứt những đàm tiếu và suy nghĩ của người khác. Nếu được như vậy, há chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?".
"Hoàng huynh quả nhiên đã suy nghĩ chu toàn.
Được. Thần đệ tiếp chỉ. Nhất định không phụ lòng hoàng thượng, đưa Hiền phi đến nơi nên đến."
"Tốt."
Bạch phủ.
"Mẹ. Con gái phải hồi cung rồi. Sau khi hồi cung
chỉ đợi muội muội đại giá quang lâm thôi."
"Con đừng nghĩ nhiều quá, mẹ sẽ tự có cách giải quyết."
Tố Loan và đại phu nhân từ biệt nhau trước khi nàng ta hồi cung, hai người đang nói chuyện thì hạ nhân xuất hiện.
"Tham kiến Lệ phi nương nương. Đại phu nhân."
"Lệ phi? Là Lệ quý phi."
"Tiểu nhân nhất thời lỡ lời, vẫn mong đại phu nhân đừng trách tội."
"Thật đẹp."
Bà ta nhìn giá y trên tay hạ nhân thì thốt lên, trong tâm hiện rõ ác ý.
"Đại phu nhân, đây là lễ phục của tam tiểu thư sẽ mặc trong lễ sắc phong. Người nhất định phải cẩn thận ạ."
"Bạch gia chúng ta từ bao giờ đã đến lượt nô tài làm chủ rồi? Chẳng phải chỉ là phong phi thôi sao? Ngay đến cả tên nô tài cũng trở nên huênh hoang rồi."
"Cho dù chỉ là phi tử, nhưng cũng là do hoàng tượng tự mình sắc phong."
"Ngươi dám cãi với ta sao? Ngươi đừng quên
chủ nhân của ngươi là Bạch gia, không phải là Bạch Tịch Dao".
"Nô tài từ nhỏ đã đi theo tam tiểu thư. Chỉ có cô ấy đối xử với ta như con người. Cô ấy chính là chủ tử của ta. Việc của chủ tử là việc quan trọng nhất. Nô tài dù cho có liều mạng cũng phải bảo vệ cô ấy."
"Tốt lắm. Nếu đã như vậy, bổn phu nhân sẽ thành toàn cho lòng trung thành của tên làm nô tài như ngươi. Tịch Dao chắc chắn sẽ phải vào cung. Hay là ngươi theo nó vào cung tiếp tục làm phận nô tài của ngươi? Chỉ là ngươi có biết
ở trong cung, ngoài hoàng thượng ra không thể có một người đàn ông nào khác. Người đâu."
"Đại phu nhân."
Bà vừa dứt lời bên ngoài truyền vào tiếng của hai tên hạ nhân.
"Lôi tên này xuống cho ta."
"Vâng."
Lưu Tỉnh bị hai tên hạ nhân lôi ra ngoài, bà ta lại không chút nhân từ nào nhìn về bộ giá y nói.
"Con gái, con yên tâm. Chỉ cần cô ta còn chưa tiến cung, mọi chuyện đều chưa ngã ngũ."
Sương phòng của Tịch Dao.
Thinh Nguyệt chạy vào báo tin Lưu Tỉnh bị đại phu nhân tịnh thân. Nàng nghe thấy thì cảm thấy có lỗi vô cùng.
"Đều trách ta bất tài, không bảo vệ được Lưu Tỉnh, để hắn phải chịu sự sỉ nhục như vậy."
"Tiểu thư, cô đừng nói như vậy. Đến mạng sống của hai chúng ta cũng là của cô. Chỉ tội nghiệp Lưu Tỉnh, từ nay Lưu gia đã đoạn mất hương hỏa."
"Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ tìm lại công bằng cho các ngươi."
Trải qua một ngày dài đăng đẳng, cũng đến lúc màn đêm buông xuống, lúc này nàng đang ngồi trước gương chải tóc. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quay người lại thì thấy Hàn Cẩm Y đang ngoài cửa bước vào.
"Vào cung làm phi. Vì báo thù là bất chấp tất cả.
Cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của Dạ Hằng sao?".
"Chỉ có một con đường này thôi."
"Giờ ta sẽ đi nói sự thật với Dạ Hằng".
"Cẩm Y, huynh hãy nghe ta nói trước đã. Cẩm Y, ta muốn báo thù. Cái chết đối với bọn họ mà nói tuyệt đối không phải là cái giá đau đớn nhất. Thứ ta cần là khiến bọn họ rơi từ đỉnh núi xuống đáy vực thẳm, chịu đựng phán xét cho mọi tội lỗi của họ. Vả lại, nếu muốn bảo vệ Dạ Hằng và người thân, phải cần có quyền lực cao nhất. Và những thứ này chỉ có vào cung mới có thể đạt được. Mọi chuyện đã được định đoạt.
Huynh đừng phí công vô ích nữa. Xin huynh nhất định phải chăm sóc tốt cho Dạ Hằng.
Đợi sau khi ta vào cung, ta sẽ nghĩ cách cho huynh một tấm lệnh bài, để huynh tự do ra vào cung. Nếu Dạ Hằng gặp chuyện, huynh có thể vào cung tìm ta. Chuyện của ta và Dạ Hằng phải nhờ cậy ở huynh rồi."
"Là ta cam tâm tình nguyện."
"Cảm ơn huynh."
"Đúng rồi, ta vừa từ chỗ Dạ Hằng sang. Cốc Dạ Quân phái huynh ấy làm sứ giả nghênh thân cho cô, hộ tống cô vào cung."
"Huynh ấy... Huynh ấy vẫn ổn chứ?".
"Chẳng phải chỉ là đóng kịch sao? Chỉ là so ai đóng nhập tâm hơn mà thôi."
Ba ngày sau.
"Tiểu thư. Hằng Vương dẫn theo đoàn rước dâu chuẩn bị đến rồi. Cô vẫn chưa hoàn thành lễ sắc phong, sao có thể tháo khăn trùm đầu xuống chứ?".
"Ngày nào chưa hoàn thành lễ sắc phong, ngày đó chưa là vợ chồng chính thức. Cô lui xuống trước đi. Ta muốn ở một mình một chút."
"Vâng."
[Bạch phủ]
Thinh Nguyệt ra ngoài để nàng trong phòng một chút nữa, thời gian cũng đã đến cô quay lại đưa nàng đi thì phát hiện nàng đã mất tích, với vàng chạy ra ngoài bẩm báo. Đại phu nhân lúc này đứng bên cạnh vui như mở cờ trong bụng.
"Vương gia. Vương gia. Không hay rồi, không thấy nương nương đâu cả."
"Có chuyện gì vậy?".
"Nương nương vừa nãy nói muốn ở một mình một chút. Nên nô tì đành lui xuống. Ai biết được khi vào lại thì không thấy cô ấy nữa."
"Từ lúc cô ra khỏi phòng đến khi phát hiện cô ấy mất tích, thời gian là bao lâu?".
"Tầm khoảng một khắc."
Hắn nghe xong thì sốt sắng lên cùng Hàn Cẩm Y và một số thuộc hạ lên đường đi tìm. Trên đường phát hiện một ít dấu vết dẫn vào rừng.
"Vương gia, con đường này chúng ta đã đi qua rồi. Đám người này cứ dắt chúng ta đi lòng vòng."
"Bắn pháo làm tín hiệu, chia nhau đi tìm đi."
"Dạ Hằng, ta và huynh một đường."
"Đi thôi."
Trên điện.
Hoàng thượng cùng Bạch gia và văn võ bá quan ở đại điện chờ đoàn nghênh thân đến. Đã qua giờ lành mà nàng còn chưa đến ai nấy cũng sốt ruột.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Hằng Vương truyền tin tới Hiền phi đột nhiên mất tích rồi."
"Mất tích? Đây rốt cuộc là mất tích hay là bỏ trốn?".
"Hoàng thượng, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không
làm ra chuyện bất hiếu bất nghĩa như vậy."
Bạch thừa tướng nghe thấy thánh ý liền vội vàng quỳ xuống nói.
"Theo Hằng Vương nói, Hiền phi là bị kẻ xấu bắt cóc."
"Bị kẻ xấu bắt cóc? Được rồi. Nếu lần hộ tống nghênh thân này đã do Hằng Vương toàn quyền đảm nhiệm, vậy thì trẫm sẽ đợi ở đây xem thử Hằng Vương có bản lĩnh đón phi tử của trẫm bình an thuận lợi quay về không?".
Quay lại trong rừng hắn và Cẩm Y đi được một đoạn đường thì dừng lại.
"Tịch Dao lúc này nhất định đang gặp nguy hiểm. Nếu không thì dựa vào tính cách của cô ấy, nhất định đã để lại cho chúng ta ký hiệu gì đó."
Nghe Cẩm Y nói hắn cũng cảm thấy có lý, nàng mặc dù trong suy nghĩ chu đáo nhưng Tịch Nguyệt nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, với tính cách đó của nàng chắc chắn sẽ để lại dấu vết gì đó, hắn không nghĩ nhiều lập tức xuống ngựa xem ở trên đất có gì không.
"Cẩm Y quả nhiên hiểu Tịch Dao. Mùi hương cây bội lan này giống hệt mùi hương trên túi thơm của ta, nhất định là manh mối cô ấy đã để lại."
"Tìm ra rồi à? Vậy chúng ta mau đi thôi, còn ngẩn ra đó làm gì?".
"Huynh nhìn ta làm gì chứ? Đi thôi."
Hai người lúc này chạy theo hoa được rải trên đường của túi thơm mà đến một con sông gần đó. Tịch Nguyệt lúc này bị trói chặt tay đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền còn có một gã nam nhân mặt mày hung hăng nói.
"Oan có đầu nợ có chủ. Có người muốn cô chết,
ta đành tiễn cô một đoạn vậy."
Nói rồi hắn ta đẩy nàng xuống sông, Dạ Hằng đến kịp lúc không suy nghĩ nhiều mà chạy đến lao thẳng xuống sông.
" Tịch Dao".
Nàng rơi xuống sông tay lại bị trói nên không bơi được từ từ chìm xuống, hắn lúc này bơi đến cạnh nàng, mở dây trói ra, nhìn thấy nàng không còn hô hấp nên hắn đã truyền khí cho nàng, ý thức duy nhất còn sót lại nàng mở mắt nhìn hắn rồi ngất lịm đi, miệng còn thoi thóp bên tai hắn.
" Dạ Hằng, xin lỗi..."
"Khởi bẩm hoàng thượng. Đã tìm được Hiền phi nương nương rồi."
"Nàng ấy đã đi đâu thế?"
"Việc này... Việc này... Nói ra e là sẽ kinh động thánh giá."
"Nói."
An Bính Sơn bị doạ cho sợ xanh mặt lắp bắp nói.
"Vâng. Nghe nói Hiền phi là bị một đám kẻ xấu bắt cóc, cưỡng bức. Lúc Hằng Vương phát hiện Hiền phi bên hồ, trên người cô ấy đã không còn y phục. Hiện giờ Hằng Vương đã cứu cô ấy,
đang gấp rút hồi cung. Bây giờ bách tính toàn thành đã loan truyền chuyện này rồi. Nói Hiền phi đã... đã là người không trong sạch rồi."
"Cái gì?".