• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ thật sự là say rượu, cũng có lẽ là áp lực quá lâu.

Tần Đồng vốn không định nói ra, nhưng cổ họng không chịu khống chế, chờ cậu phản ứng lại thì đã nói ra hết những lời nên và không nên nói.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, không đợi Trình Trạch Sơn mở miệng, Tần Đồng lại tiếp tục nói: “Tối hôm đó anh nói sau này ít liên lạc, tôi không biết phải hình dung cảm giác của mình thế nào, tôi là bác sĩ tim mạch, không thích lấy tim ra so sánh, nhưng lúc đó, tim tôi như muốn vỡ vụn.”

Tần Đồng thật sự bất chấp tất cả, trong giọng nói mang theo cả tiếng nức nở, cậu đã rối rắm quá lâu, đau khổ quá lâu, cậu quá muốn một câu trả lời.

cậu đã ba mươi tuổi, không phải trẻ con, nhưng dù lớn đến vậy, cũng chưa từng có ai dạy cậu gặp phải chuyện này thì phải làm thế nào, cậu chỉ có thể tự mình mò mẫm.

“Em chỉ ủy khuất có vậy thôi sao?” Đầu dây bên kia, Trình Trạch Sơn khẽ cười một tiếng, nhưng không phải trào phúng, giọng hắn ôn nhu nói: “Đừng khóc, đêm khuya rồi, không biết còn tưởng tôi bắt nạt em đấy.”

“Anh không bắt nạt tôi.” Tần Đồng lập tức phản bác, dừng một lát lại nói: “Hơn nữa tôi cũng không có khóc, tôi chỉ là, ừm, chỉ là tối ăn cay, giọng mũi hơi nặng.”

“Được được được, vậy lần sau tối ăn ít cay thôi,” Trình Trạch Sơn cũng không vạch trần cậu, ngược lại chiều theo cậu nói: “Tối ăn cay quá không tốt, không chỉ vấn đề giọng mũi, còn dễ kí.ch th.ích dạ dày.”

“Tôi biết mà…” Tần Đồng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh là bác sĩ tôi cũng là bác sĩ, không đến mức chút kiến thức này cũng không có.”

Trình Trạch Sơn cười cười, không tiếp tục trêu cậu nữa, giọng điệu mang theo vài phần ý cười, như trêu chọc, cũng như đang xác nhận: “Ý của em là… em rất rối rắm không biết có nên ở bên tôi không? Ý em là như vậy sao?”

Lúc này cảm xúc Tần Đồng đã bình tĩnh hơn nhiều, lý trí một lần nữa chiếm thế thượng phong, cậu bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ: “Vậy… vậy thì, bằng không anh coi như tôi vừa nãy chưa nói gì đi?” Không phải muốn cúp máy Trình Trạch Sơn, chỉ là chính cậu cũng chưa nghĩ ra.

“Không cần.” Giọng Trình Trạch Sơn nhàn nhạt, bên trong không nghe ra cảm xúc gì, nói: “Em nói cũng vô dụng, tôi không cho em được lời khuyên nào, cũng không biết rốt cuộc em nghĩ thế nào.”

Tần Đồng bỗng nhiên im lặng, cậu biết Trình Trạch Sơn có chút giận, nhưng cậu không biết nên dỗ dành thế nào, cho dù là trước kia còn ở bên nhau, Tần Đồng cũng không giỏi ứng phó với tình huống như vậy. Khi đó Trình Trạch Sơn giận, cậu luôn xích lại gần, lấy lòng thì hôn khóe môi Trình Trạch Sơn, nhưng hiện tại rõ ràng không thích hợp làm chuyện đó.

“Thời gian này em rất khổ sở, chẳng lẽ tôi vui vẻ sao?” Trong giọng Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng có chút cảm xúc, nhưng là phẫn nộ và không cam lòng: “Tôi chủ động lâu như vậy, hướng về em đi chín mươi chín bước, vậy mà ngay cả món quà từ chối cũng không nhận được, đúng không?”

“Thực xin lỗi…” Tần Đồng theo bản năng muốn xin lỗi, có quá nhiều lời muốn nói, nhưng ngoài xin lỗi, cậu không biết có thể nói gì.

“Không cần, đừng nói thực xin lỗi, tôi không thích thực xin lỗi,” Đại khái ý thức được thái độ của mình hơi cứng nhắc, Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, giọng chậm lại một chút: “Cho nên, nếu em muốn hỏi ý kiến của tôi, có phải nên cho tôi một lý do, rốt cuộc vì sao em vẫn muốn từ chối tôi?”

“Tôi…” Tần Đồng muốn nói rồi thôi, có quá nhiều lời nghẹn ở ngực, cậu hơi nhắm mắt, như cam chịu nói: “Tôi chỉ là… chỉ là cảm thấy không cần thiết, cuộc đời anh vốn dĩ đã rất vất vả, không cần phải vì tôi mà chọn con đường khó khăn.”

“Ý em là gì?” Trình Trạch Sơn hỏi cậu.

“Chính là ý trên mặt chữ.” Tần Đồng cười khổ một chút, nói: “Trình Trạch Sơn, hiện tại tôi đã không còn là tôi trước kia, ngay cả dao mổ tôi cũng không cầm nổi, cũng không có cái lòng dạ đó cùng anh đi tiếp.”

“Em coi đây là lý do gì vậy?” Trình Trạch Sơn quả thực dở khóc dở cười, nói: “Tôi thích em đâu phải vì em có thể phẫu thuật, nếu ai phẫu thuật đẹp tôi thích người đó, chẳng lẽ tôi phải đi theo đuổi trưởng khoa Cao của chúng ta?”

Tần Đồng bị hắn chọc cười: “Trước kia sao không phát hiện anh nói chuyện thú vị như vậy?”

“Tôi bị em chọc tức đấy.” Giọng Trình Trạch Sơn vẫn nghiêm túc, không có nửa điểm muốn nói đùa: “Tôi thật không ngờ em lại nghĩ như vậy, Tần Đồng, em không chỉ phủ nhận chính mình, mà còn phủ nhận cả tình cảm tôi dành cho em.”

“Tôi không phải, tôi không có!” Tần Đồng có chút luống cuống, vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ là, chỉ là…”

Chỉ là một hồi lâu, cậu cũng không nghĩ ra lời giải thích, cậu rất khó giải thích loại cảm xúc này với Trình Trạch Sơn, Trình Trạch Sơn từ trước đến nay là con cưng của trời, nếu không phải vì tay phải bị thương, có lẽ cậu cũng vĩnh viễn không hiểu.

“Tôi không có ý trách cứ em, Tần Đồng.” Nhận ra cảm xúc của Tần Đồng, giọng Trình Trạch Sơn hòa hoãn hơn chút, nhưng thái độ vẫn nghiêm túc: “Em hỏi tôi gặp phải chuyện này thì nên làm gì bây giờ, nhưng duy chỉ chuyện này tôi không thể cho em câu trả lời, bởi vì đây không phải chuyện tôi có thể quyết định.”

Giọng Trình Trạch Sơn rất bình tĩnh, nhưng cũng rất kiên định: “Nếu là tôi, tôi sẽ không nghĩ như em, nếu tôi cảm thấy mình không tốt, tôi sẽ cố gắng đuổi theo bước chân đối phương, chứ không phải vươn tay đẩy người đó ra.”

Yết hầu Tần Đồng khẽ động, giọng nhẹ nhàng: “Nếu… cố gắng lắm rồi cũng không đuổi kịp thì sao?”

“Em cũng nói đó là ‘nếu’ mà,” Trình Trạch Sơn cười, nói: “Biết đâu chờ em hành động mới phát hiện, không chỉ dễ như trở bàn tay mà đuổi kịp đối phương, lại còn bỏ người đó phía sau, đứng ở phía trước thảnh thơi đợi người ta đến.”

“Anh nói nghe nhẹ nhàng thật,” Tần Đồng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Các anh thiên tài với người thường chúng tôi có bức tường ngăn cách, tôi chưa bao giờ có chuyện dễ dàng bỏ người ta lại phía sau cả.”

“Phải không? Tôi lại thấy em rất có kinh nghiệm.” Trình Trạch Sơn cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng không biết lúc trước là ai dứt khoát kiên quyết bỏ rơi tôi, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để đuổi theo.”

Tần Đồng: “…”

Người này sao vẫn còn thù dai như vậy?

……

Hai người cứ thế câu được câu không trò chuyện, ban đầu là chuyện tình cảm, sau lại bắt đầu nói chuyện khác, họ quen nhau quá lâu, ở bên nhau cũng quá dài, có quá nhiều kỷ niệm chung, so với Tần Đồng và Phương Nhạc Khải còn nhiều đề tài để nói hơn.

Lúc mới bắt đầu không khí rất căng thẳng, như giương cung bạt kiếm, đến sau ngược lại nhẹ nhàng hơn, thường xuyên qua lại, thậm chí khiến Tần Đồng mệt mỏi.

Tần Đồng quả thật mệt mỏi.

Mấy ngày trước ngủ không ngon đã đành, tối còn cùng Phương Nhạc Khải uống một trận rượu, có thể chống đến bây giờ, cậu đã đến giới hạn.

Ngoài cửa sổ trời hơi sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng, Tần Đồng dựa vào đầu giường, mơ mơ màng màng nói với Trình Trạch Sơn bên kia điện thoại: “Ngô… Nói chuyện cả đêm, anh không buồn ngủ sao?”

“Trời sáng rồi em mới nói với tôi những lời này, có phải muộn quá không?” Đầu dây bên kia truyền đến một trận tiếng lách tách, hình như là tiếng xay cà phê, giọng Trình Trạch Sơn nhàn nhạt, lẫn vài phần ý cười khó hiểu, nói: “Nhờ phúc của em, hôm nay tôi có thể trải nghiệm cảm giác thức đêm nói chuyện phiếm, ban ngày ngủ gật hồi đại học.”

“Chúng ta lúc đó đâu phải nói chuyện phiếm, rõ ràng là……” Tần Đồng bĩu môi, còn định phản bác hắn, giọng Trình Trạch Sơn ôn nhu nói: “Ngủ đi, hôm nay thứ bảy, em muốn ngủ bao lâu cũng được.”

Đây rất giống giọng điệu Trình Trạch Sơn dỗ dành hồi đại học, Tần Đồng lẩm bẩm đáp một tiếng, không cãi cọ với hắn nữa, an ổn nhắm mắt lại.

Tần Đồng ngủ đến xương cốt mềm nhũn, lúc tỉnh lại nằm ườn trong chăn không muốn rời giường, bèn gọi một suất cơm hộp, lười biếng nằm trên giường xem video.

Tối qua uống hơn nửa chai rượu, lại thức trắng đêm dài trò chuyện, Tần Đồng còn tưởng rằng tỉnh dậy sẽ rất khó chịu, nhưng có lẽ vì giấc ngủ này không tệ lắm, Tần Đồng không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại có một cảm giác thả lỏng đã lâu chưa có.

Hoặc có lẽ không phải do giấc ngủ, sở dĩ Tần Đồng cảm thấy thả lỏng là vì vấn đề khiến cậu bối rối bấy lâu đã có đáp án.

Tần Đồng cảm thấy Trình Trạch Sơn nói không sai, nếu cảm thấy mình không tốt, nên nỗ lực làm mình tốt hơn, chứ không phải đẩy người mình thích ra xa.

Cảm xúc vi diệu cuộn trào trong lòng Tần Đồng, sau khi tốt nghiệp cậu đã lâu chưa từng có cảm giác này, như có một đốm lửa mỏng manh đang được nhen nhóm.

Tần Đồng muốn lập tức chia sẻ tâm trạng này với Trình Trạch Sơn, nhưng khi mở khung chat của Trình Trạch Sơn, cậu có chút do dự, chỉ dựa vào ngôn ngữ để diễn tả những điều này dường như quá nhạt nhẽo, cũng rất khó khiến người ta tin.

Vậy, làm thế nào mới có thể khiến Trình Trạch Sơn tin mình đây?

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Tần Đồng trầm tư.

“Ong ong ——”

“Ong ong ——”

Tiếng điện thoại rung đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Đồng, trên màn hình sáng lên ba chữ to “Trưởng khoa Cao” đặc biệt chói mắt.

Tần Đồng nháy mắt quên mất mình đang nghĩ gì, ngẩn người vài giây, lúc này mới như vừa tỉnh mộng, bắt máy, cẩn thận nói: “Alo…?”

Trưởng khoa Cao không phải kiểu lãnh đạo rảnh rỗi đi tìm việc cho cấp dưới, nhưng thân là một người làm công cẩn trọng, Tần Đồng vẫn không khỏi có chút hoảng hốt, cậu thậm chí bắt đầu theo bản năng nghi ngờ, hôm nay rốt cuộc có phải cuối tuần không, có phải cậu nên được nghỉ ngơi không.

Đầu dây bên kia, trưởng khoa Cao cười ha hả, nói: “Lúc này không vội đi Tiểu Tần, không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ?”

Tâm Tần Đồng vẫn treo lơ lửng, lo lắng hỏi: “Trưởng khoa, có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì chuyện to tát,” trưởng khoa Cao chậm rãi nói, “Ừm, là thế này… Cái này… Nói thế nào nhỉ…”

Tần Đồng trong lòng kêu thầm không ổn, giọng điệu không chút thay đổi: “Trưởng khoa cứ nói thẳng đi, tôi chịu được.”

“Được được, không đùa cậu nữa.” Trưởng khoa Cao cuối cùng không nhịn được, cười ha ha, cười đủ rồi mới nói: “Không phải hai ngày trước cậu đã đăng bài báo sao, bệnh viện chi trả phí đăng báo và tiền thưởng xuống rồi, tôi báo trước cho cậu một tiếng, tránh việc lát nữa tiền về tài khoản cậu không biết là tiền gì.”

“…… thật sự làm tôi sợ chết khiếp rồi trưởng khoa, vừa nãy giọng điệu của chú, tôi còn tưởng là không định cho tôi làm nữa chứ.” Tần Đồng thật không ngờ là chuyện này, đột nhiên vỗ vỗ ngực, hồi lâu sau mới ý thức được điều gì: “Từ từ, chú vừa nói gì, nhanh như vậy đã phát tiền rồi? Tôi còn tưởng phải đợi đến cuối năm cơ!”

“Đây không phải là để cổ vũ mọi người làm nhiều nghiên cứu khoa học sao.” Trưởng khoa Cao lại cười, trêu chọc: “Sao, phát tiền còn không vui? Bằng không tôi không cho cậu nữa?”

“Đừng đừng, đừng mà trưởng khoa.” Tần Đồng vội vàng nói tiếp, cười hì hì: “Sao tôi lại không vui chứ, tôi vui quá đi chứ!”

Phát tiền Tần Đồng đương nhiên vui, nhưng trong lòng cậu còn có chuyện khác.

Vừa nãy còn đang suy nghĩ làm thế nào để chứng minh mình với Trình Trạch Sơn. Lúc này Tần Đồng rộng mở thông suốt, cậu kỳ thật không cần hao tâm tổn trí nghĩ cách khác, chỉ cần an ổn làm tốt công việc của mình, vẫn có thể chứng minh mình với Trình Trạch Sơn.

Tuy rằng rời xa công việc lâm sàng, tuy rằng không lên được bàn mổ, tuy rằng chút tiền thưởng đăng bài này cũng không tính là nhiều, nhưng cậu không phải là không có giá trị, cậu vẫn đang nỗ lực làm việc ở vị trí của mình. cậu dựa vào cái gì mà không có tư cách đứng bên cạnh Trình Trạch Sơn?

“Đúng rồi Tiểu Tần,” trưởng khoa Cao bỗng nhiên nhớ ra gì đó, thăm dò hỏi hắn: “Cái cậu tiến sĩ Điền mới đến khoa nhi cậu biết không? Cậu ấy rất hứng thú với bài báo cậu đăng dạo trước, muốn thêm WeChat của cậu, cùng cậu trao đổi chút chuyện hợp tác.”

“Tiến sĩ Điền…… Là cái cậu cao cao, lớn lên trắng trẻo kia sao? Tôi nhớ hình như cũng là học ở đại học A?” Tần Đồng cố gắng nhớ lại, chỉ có một ấn tượng mơ hồ, nhưng vẫn vui vẻ đáp ứng: “Được, trưởng khoa cứ cho cậu ấy WeChat của tôi đi, nếu có cơ hội, chúng tôi tranh thủ cùng nhau đăng một bài báo điểm cao hơn.”

“Đúng đúng, chính là cậu ấy, tên là Điền Khang Nhạc.” Trưởng khoa Cao như nhớ ra gì đó, cười ha hả nói: “Cậu nhóc này hình như còn là fan hâm mộ nhỏ của cậu đấy, hôm đó đến tìm tôi túm tôi nói chuyện cả buổi, nói hồi đại học cậu lợi hại thế nào, nói cậu ấy thích cậu lắm.”

“Ô? Tôi còn có fan hâm mộ nhỏ sao?” Tần Đồng cũng vui vẻ, đùa cợt thúc giục: “Mau mau, bảo cậu ấy nhanh chóng thêm tôi đi, tôi gấp không chờ nổi muốn làm quen với cậu ấy rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK