• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán cà phê? Người phụ nữ?

Tần Đồng đầu tiên là ngẩn người, sau đó rất nhanh nhận ra vấn đề: “Bệnh viện của anh và công ty em đâu có tiện đường, sao tan làm anh lại vừa lúc đi ngang qua?”

Vẻ mặt Trình Trạch Sơn trở nên hơi cứng đờ, khẽ hắng giọng, có chút xấu hổ dời mắt đi nói: “Em đừng có đánh trống lảng.”

Tần Đồng như phát hiện ra đại lục mới, vốn dĩ cậu và Trình Trạch Sơn ngồi cách nhau một khoảng, liền xích lại gần hắn, dùng đầu gối cọ nhẹ vào đùi hắn, cười tủm tỉm: “Cho nên anh không phải ‘vừa lúc’ đi ngang qua, mà là cố tình đi ngang qua, đúng không?”

Cậu cười như một con cáo nhỏ vẫy vẫy cái đuôi to: “Bệnh tình này của anh kéo dài bao lâu rồi bác sĩ Trình? Chẳng lẽ mỗi ngày tan làm anh đều phải vòng đến cửa công ty em để rình em sao?”

“……”

Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng vẻ mặt Trình Trạch Sơn càng thêm xấu hổ, hắn còn quay đầu đi, vành tai và gò má đã hơi ửng hồng mất tự nhiên.

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “…Cũng không phải mỗi ngày.”

Tần Đồng khựng lại.

“Ai bảo em ngày nào cũng về nhà muộn như vậy…” Giọng Trình Trạch Sơn có vẻ vô cùng ủy khuất: “Em chẳng phải nói công việc trên đầu đã giải quyết gần xong rồi sao? Anh không yên tâm, đi xem rốt cuộc là tình hình thế nào chẳng phải rất bình thường sao?”

Tần Đồng bị vẻ mặt đáng thương của hắn chọc cười, cố ý nói: “Sau đó liền phát hiện em và một người phụ nữ ở quán cà phê nói chuyện vui vẻ đúng không?”

Cậu cố ý dùng lại từ mà Trình Trạch Sơn vừa dùng.

Lần này Trình Trạch Sơn không chỉ ủy khuất, vẻ mặt còn pha lẫn vài phần nghiêm túc, quay đầu nhìn Tần Đồng rất nghiêm nghị: “Cho nên anh yêu cầu em một lời giải thích.”

“Đó là phó tổng công ty em, Đinh Thành Ngọc, trước đây em có nhắc với anh rồi.” Giọng Tần Đồng chậm lại một chút, ngón tay cậu nắm lấy bàn tay Trình Trạch Sơn đặt bên cạnh người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve lòng bàn tay hắn: “Em đang nói chuyện với chị ấy… một chút về chuyện của chúng ta.”

Ngón tay Trình Trạch Sơn khẽ động, dường như muốn rút tay ra khỏi tay Tần Đồng, nhưng Tần Đồng không cho, ngón tay cậu mạnh mẽ luồn vào kẽ ngón tay hắn, cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau.

“Khoảng thời gian này em không muốn về nhà, là em không biết nên đối mặt với anh thế nào, em không biết vì sao anh lại giận em,” Tần Đồng hơi nghiêng người, đối diện với Trình Trạch Sơn, giọng điệu chậm rãi mà nghiêm túc: “Nhưng bây giờ em hiểu rồi, thực ra tâm trạng của chúng ta giống nhau. Nếu đổi lại là anh, em cũng không muốn anh vì tương lai chung của chúng ta mà hy sinh chính mình.”

“Đừng giận em nữa mà, được không?” Giọng Tần Đồng mềm đi một chút, làm nũng cười với Trình Trạch Sơn, gọi hắn: “Bác sĩ Trình đại nhaan đại lượng, đừng chấp nhặt với Tiểu Tần em.”

Càng giống một con cáo nhỏ.

Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Tần Đồng theo nụ cười của cậu mà cùng nhau nhảy lên, như một đốm lửa nhỏ  chui vào tim, có thể khoét một lỗ thủng trong trái tim mềm mại nhất.

Yết hầu Trình Trạch Sơn khẽ động.

“Anh không có giận em.” Hắn vươn tay còn lại, nhẹ nhàng che lên mắt Tần Đồng, giọng có chút khàn: “Anh đang giận chính mình.”

“Hả?”

Tần Đồng khẽ chớp mắt, hàng mi dài   cọ vào lòng bàn tay Trình Trạch Sơn.

“Anh muốn đi tìm Trình Thế Xương.” Trình Trạch Sơn vẫn che mắt cậu, môi ghé sát tai hắn, giọng trầm nặng vang lên bên tai Tần Đồng. Cậu không nhìn thấy vẻ mặt Trình Trạch Sơn, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc sắp không kìm nén được trong giọng hắn: “Dự án van tim kia quả thật tạm thời kết thúc, nhưng đây không phải là hết, sau này còn nhiều, rất nhiều dự án đang chờ em, anh không muốn lại thấy em không ngừng tiêu hao quá nhiều sức khỏe của mình… Điều đó đang trở thành gánh nặng cho em.”

“Nhưng mà…” Mắt Tần Đồng bị Trình Trạch Sơn che khuất, trước mắt một màu đen kịt, tay cậu vẫn nắm chặt ngón tay hắn, các đốt ngón tay hơi dùng sức: “Không chỉ dự án không ngừng thúc đẩy, em cũng đang không ngừng tiến về phía trước. Điều này đối với em không chỉ là gánh nặng, mà còn cho em thấy được nhiều khả năng hơn của chính mình.”

Tần Đồng dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay Trình Trạch Sơn đang che mắt mình, kéo ngón tay hắn ra: “Sau này dù có gặp lại những dự án lớn như thế này, em cũng sẽ không bối rối như lần này nữa. Em hiểu rằng mình đang không ngừng trưởng thành, em không muốn từ bỏ cơ hội giúp em trưởng thành này.”

Đôi mắt cậu trong veo, sáng ngời, tràn đầy chân thành. Từ đầu đến cuối, Trình Trạch Sơn cũng không thể cự tuyệt đôi mắt ấy.

“Phải làm sao bây giờ, anh hình như càng không muốn để em tiếp tục ở lại nơi đó.” Trình Trạch Sơn cúi đầu, hôn nhẹ nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Tần Đồng, nửa đùa nửa thật nói: “Bảo bối, em rạng rỡ như vậy, anh sợ có người cướp em đi mất… Hay là nhốt em ở nhà luôn cho xong.”

“Vậy em không đi nữa.” Tần Đồng trả lời rất thuần thục, không chút do dự, cười tủm tỉm: “Em không làm việc bên ngoài nữa, em ở nhà, bác sĩ Trình nuôi em.”

“Nhưng anh không nỡ.” Trình Trạch Sơn nâng hai má Tần Đồng, nghiêm túc và thành kính nhìn sâu vào mắt cậu: “Em vĩnh viễn tự do, em có quyền lựa chọn mọi thứ của mình, và nhất định có thể trở thành người mà em muốn.”

Đêm tĩnh lặng.

Quá nhiều cảm xúc đều ẩn giấu trong hơi thở dồn dập.

Trình Trạch Sơn quả thật không nỡ trói buộc Tần Đồng, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không trêu chọc cậu ở những nơi khác.

Tiếng thở của hai người hòa quyện vào nhau, tiếng tim đập cũng đan xen, không còn một khe hở.

Người trưởng thành mà, cãi nhau thường thích giữ kẽ, biệt biệt nữu nữu không chạm vào nhau. Lúc làm lành, cũng trở nên đặc biệt buông thả, như muốn hòa tan vào cơ thể đối phương.

Cả đêm hai người gần như không ngủ, đến khi bên ngoài trời tờ mờ sáng, Trình Trạch Sơn mới bế Tần Đồng đi tắm.

Cũng may ngày hôm sau là cuối tuần, hai người không cần đi làm. Bất quá ngày thường giờ làm việc, họ cũng không dám lăn lộn như vậy, hết cách, trẻ con mới có quyền lựa chọn, người lớn chỉ có thể làm trâu làm ngựa làm việc không hết.

Mơ màng nằm trên giường, Tần Đồng cuộn tròn trong lòng Trình Trạch Sơn. Hắn một tay ôm cậu, tay kia mò mẫm nhặt chiếc quần rơi trên sàn, lấy điện thoại ra.

Hắn có thói quen trả lời tin nhắn trước khi ngủ.

Tuy rằng bây giờ đã là ngày hôm sau.

Ánh sáng màn hình điện thoại lấp lánh trên mặt Trình Trạch Sơn. Tần Đồng nghiêng đầu, không chút che giấu mà ngắm nhìn hắn. Cậu thích vẻ mặt nghiêm túc làm việc của Trình Trạch Sơn, và đã không biết mệt mỏi ngắm nhìn hắn bao nhiêu năm rồi.

Giữa mày Trình Trạch Sơn bỗng nhiên nhíu lại.

“Sao vậy anh?” Tần Đồng gối đầu lên vai hắn, cười tủm tỉm hỏi: “Em làm ồn đến anh à?”

Trình Trạch Sơn hơi nghiêng màn hình điện thoại về phía Tần Đồng, nói: “Trình Thế Xương gửi tin nhắn cho anh.”

Tần Đồng ngẩn người.

Cúi đầu nhìn điện thoại Trình Trạch Sơn, ánh sáng màn hình hơi chói mắt: 【 Trạch Sơn, khi nào con rảnh, chúng ta gặp nhau một chút】

“Ông ta chẳng phải đã hứa với anh là tạm thời mặc kệ chuyện của chúng ta sao?” Tần Đồng nhíu mày, không nằm được nữa, ngồi dậy nhìn Trình Trạch Sơn, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Anh đã nói rồi, ông ta luôn thích lật lọng, lời nói ra không có chút đáng tin nào,” vẻ mặt Trình Trạch Sơn cũng hơi lạnh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông ta cũng chưa nói là muốn tiếp tục quản chúng ta, bây giờ từ chối hình như không hay lắm, anh có thể cứ đồng ý gặp mặt rồi tùy cơ ứng biến.”

“Anh không cần đi gặp ông ta, em sẽ đi tìm ông ta.” Tần Đồng lập tức lắc đầu, phản bác hắn: “Ông ta nhắm vào anh, một mình anh đi tìm ông ta, em không yên tâm.”

“Ông ta nhắm vào anh, cho nên mới sẽ không động đến anh.” Trình Trạch Sơn vẫn nằm trên giường, vẫy tay với Tần Đồng, ý bảo cậu nằm lại bên cạnh mình.

Đợi đến khi Tần Đồng gối đầu lên vai hắn lần nữa, hắn mới chậm rãi nói: “Hay là hai chúng ta cùng đi, xem ông ta đang tính toán gì.”

Tần Đồng vẫn nhíu mày, giọng có chút bất an: “Nếu ông ta không đồng ý cho chúng ta đi cùng thì sao?”

“Ông ta không đồng ý thì chúng ta không đi cùng? Em nghe lời ông ta vậy sao?” Trình Trạch Sơn nhướn mày, cố ý trêu cậu: “Ông ta còn không đồng ý cho hai ta ở bên nhau nữa kìa, sao em vẫn ở bên anh?”

“Bác sĩ Trình của chúng ta cũng biết dùng câu tương tự ghê ha?” Tần Đồng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, nói: “Cũng đúng, là ông ta muốn gặp anh, chứ không phải anh muốn gặp ông ta, ông ta dựa vào cái gì mà đưa ra nhiều yêu cầu như vậy?”

Trình Trạch Sơn cười, sườn mặt cọ vào tóc Tần Đồng, tiếng cười khẽ khàng dừng bên tai cậu: “Ừ, anh không nghe ông ta, chỉ nghe em thôi. Ông chủ Tần.”

---

Ba ngày sau.

Bảy giờ tối.

Trời đã tối đen, mặt trời hoàn toàn chìm vào màn đêm, ánh trăng cũng có vẻ ảm đạm lạ thường.

Giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, xe trên đường xếp thành hàng dài, đèn hậu màu đỏ kéo dài thành một vệt không thấy đầu.

Trong một nhà hàng độc lập bên đường, tại vị trí gần cửa sổ, Trình Trạch Sơn và Tần Đồng ngồi sóng vai, Trình Thế Xương ngồi đối diện, lười biếng tựa lưng vào ghế, hứng thú đánh giá hai người.

Tối hôm đó sau khi quyết định cùng nhau đến gặp Trình Thế Xương, Trình Trạch Sơn đã nhắn tin cho ông, kể lại chuyện này. Ban đầu Tần Đồng còn lo lắng ông sẽ không đồng ý, không ngờ ông lại đáp ứng một cách sảng khoái lạ thường.

Ngồi trong nhà hàng yên tĩnh, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn không cố ý tránh né, cử chỉ thân mật tự nhiên, nhìn hai người âu yếm, Trình Thế Xương cũng không có vẻ gì là tức giận, nụ cười trên mặt bình tĩnh và ôn hòa.

Bữa ăn rất nhanh đã gần xong.

Nhà hàng này là do Trình Thế Xương chọn, hương vị không tệ, nhưng Tần Đồng ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì.

Trình Trạch Sơn và Tần Đồng nhìn nhau, đặt đũa xuống, giọng bình tĩnh mở lời: “Nói đi, ông hẹn tôi ra đây muốn nói gì? Chẳng lẽ thật sự là để tôi đánh giá đồ ăn của nhà hàng sao?”

“Vì sao lại không thể?” Trình Thế Xương cũng đặt đũa xuống, ánh mắt dừng trên người hắn, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Chúng ta là cha con, cha hẹn con ra ăn cơm chẳng phải rất bình thường sao?”

Trình Trạch Sơn hơi nhíu mày, còn định nói gì đó, Trình Thế Xương đã chuyển mắt sang Tần Đồng, nói: “Tiểu Tần, tôi nghe nói chuyện của cậu ở công ty chi nhánh rồi, trước đây đúng là tôi đã coi thường cậu, tôi xin lỗi cậu.”

Chủ đề đột ngột chuyển sang mình, Tần Đồng ngẩn người một chút, lúc này mới có chút xấu hổ cười: “Cảm ơn chú đã khẳng định, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Sau đó Trình Thế Xương rất hứng thú hỏi Tần Đồng rất nhiều vấn đề về công việc, giống như thật sự tò mò về nội dung công việc của cậu. Lúc đầu Tần Đồng có vẻ hơi căng thẳng, sau đó cũng dần thả lỏng, dù sao đây cũng là lĩnh vực cậu quen thuộc.

Khi Tần Đồng nói chuyện phiếm với Trình Thế Xương, Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh, ánh mắt không ngừng nhìn sang phía cậu. Tần Đồng lúc này cực kỳ quyến rũ, cậu không quá phô trương năng lực của mình, nhưng lại có thể tự tin nói về công việc của mình.

Trình Thế Xương ngồi đối diện, ánh mắt dừng trên người Tần Đồng, cũng không hề che giấu sự tán thưởng trong đáy mắt.

Nói chuyện gần xong, Trình Thế Xương cuối cùng lại hướng mắt về phía Trình Trạch Sơn, cảm thán: “Tiểu Tần cậu nói chuyện hay thật, nếu con trai tôi cũng biết ăn nói như cậu thì tốt rồi, tôi đã không đến nỗi phải lo lắng cho nó như vậy.”

Tần Đồng chớp mắt, nhất thời không hiểu ý của Trình Thế Xương là gì.

“Bây giờ con gái không phải đều thích những người nói chuyện có duyên như cậu sao.” Trình Thế Xương rất tự nhiên cười cười, giọng thản nhiên: “Tiểu Tần này, tôi đang giúp Trạch Sơn tìm đối tượng kết hôn, mắt nhìn người của cậu tốt, hay là cậu cũng giúp tôi tìm kiếm một người phù hợp đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK