Hai người nằm trên giường trò chuyện vu vơ, chẳng biết từ lúc nào trời đã sáng, chân trời ửng lên một vệt bình minh nhạt.
Trình Trạch Sơn không nhắc lại chuyện tay phải của Tần Đồng, Tần Đồng cũng vậy, nhưng trong đầu cậu không ngừng vang vọng những lời của Trình Trạch Sơn, như con ong mật vo ve không dứt bên tai.
Trong giờ làm việc, Tần Đồng mở Taobao, bất giác bắt đầu tìm kiếm: dao mổ, chỉ khâu, da nhân tạo dùng trong y tế...
Tuy rằng không đáp ứng Trình Trạch Sơn ngay lúc đó, nhưng Tần Đồng rõ ràng đã động lòng.
Có lẽ cũng vì chấp niệm năm xưa, Tần Đồng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Đặt mua vài loại dụng cụ luyện tập cơ bản trên mạng, Tần Đồng vẫn cảm thấy không đủ, lại gửi tin nhắn cho trưởng khoa Cao.
Tiểu Tần đang làm việc: 【trưởng khoa Cao, tôi vừa xem vòng bạn bè của chú, dạo này chú đẹp trai lên nhiều đó nha, tóc cũng dày hơn hẳn.】
Bệnh viện Nhân An khoa tim mạch Cao Thụy Bằng: 【Nói tiếng người, có chuyện gì cầu tôi?】
Tần Đồng không vòng vo, nói thẳng: 【Cái phòng mô phỏng phẫu thuật ở trung tâm kỹ năng của bệnh viện gần đây có trống không chú? Chú có thể giúp tôi xin một suất giữ chỗ không?】
trưởng khoa Cao: 【?】
trưởng khoa Cao: 【???】
Vài phút sau, trưởng khoa Cao trực tiếp gọi điện thoại, dồn dập hỏi: "Không phải, mặt trời mọc đằng tây à? Cậu vào phòng mô phỏng phẫu thuật làm gì? Tính quay về đội ngũ khoa tim mạch của chúng ta hả?"
Tần Đồng không ngờ trưởng khoa Cao phản ứng lớn như vậy, cậu vẫn chưa tan làm, chỉ có thể trốn ở cầu thang nghe điện thoại của trưởng khoa, giọng ép xuống thật thấp, nhỏ giọng trấn an cảm xúc của trưởng khoa: "Chú đừng kích động trưởng khoa, chuyện này còn chưa đâu vào đâu, tôi có cầm dao mổ lại được hay không còn chưa chắc nữa."
Dừng một lát, giọng Tần Đồng càng nhỏ hơn, trong giọng nói lại mang theo vài phần kiên định: "Nhưng tôi muốn thử xem, trưởng khoa."
"Thằng nhóc cậu, sớm có ý tưởng này không phải tốt hơn sao, trễ bao nhiêu năm rồi hả?" trưởng khoa Cao giọng điệu có vẻ khinh thường, nhưng lập tức nói tiếp: "Bất quá bây giờ cũng không tính là muộn, có thể suy nghĩ kỹ là tốt rồi, tối nay tôi sẽ đi xin giữ chỗ cho cậu, cậu tranh thủ thời gian đến luyện tập, cố gắng sớm một chút quay lại đội ngũ."
Tần Đồng sững sờ, có chút khó tin hỏi: "Ý chú là... vẫn muốn tôi quay lại?"
Dù sao cậu đã từ chức hơn một năm, nghe Trình Trạch Sơn nói trong khoa đã tuyển người mới, Tần Đồng cho rằng đã không còn vị trí cho mình nữa, không ngờ trưởng khoa Cao vẫn muốn cậu quay về.
"Cậu không quay lại thì đi đâu?" trưởng khoa Cao hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Tôi vất vả lắm mới bồi dưỡng được người, nếu cậu dám chạy đến bệnh viện khác, tôi trực tiếp bảo thằng nhóc Tiểu Trình nhà cậu trói cậu về."
Hai người trên mạng cũng không thừa nhận quan hệ yêu đương, nhưng trưởng khoa Cao thấy hai người sớm chiều ở chung lâu như vậy, trong lòng sáng như gương, lúc này càng không thèm giả vờ.
Tần Đồng bị ông chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên, cố ý chọc tức trưởng khoa Cao: "Chú cứ coi như thử xem Trình Trạch Sơn đi, xem anh ấy có dám trói tôi không."
trưởng khoa Cao trợn mắt phì phò nói: "Cậu ấy không dám thì tôi dám, tôi tự mình đi trói cậu về!"
"Không cần chú trói, tôi tự về." Tần Đồng không đùa ông nữa, giọng chậm lại, từng chữ một nghiêm túc nói với trưởng khoa Cao: "trưởng khoa, nếu tôi thật sự còn có thể cầm dao mổ được, chỉ cần bên chú còn muốn tôi, tôi nhất định sẽ quay về."
Được trưởng khoa Cao ủng hộ, cuộc sống của Tần Đồng trở thành một vòng lặp ba điểm một đường, mỗi ngày sau khi tan làm cậu đều phải đến bệnh viện một chuyến, luyện tập đủ ở trung tâm kỹ năng rồi mới về nhà.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tần Đồng mỗi lần đều rất nghiêm túc, nhưng cậu vẫn không thể cầm dao mổ lên được, vừa cầm lấy tay lại run rẩy không ngừng.
Về lý trí, Tần Đồng rất đồng tình với những lời Trình Trạch Sơn nói, cậu cũng rất muốn cầm lại dao mổ, nhưng hành vi của con người không hoàn toàn bị lý trí chi phối, nỗi sợ hãi đối với dao mổ gần như đã khắc sâu vào tiềm thức của Tần Đồng.
Thường xuyên qua lại như vậy, Tần Đồng không tránh khỏi có chút uể oải, cả người khí chất đều có vẻ ỉu xìu.
Mười một giờ tối.
Tần Đồng một lần nữa thất thểu trở về.
Mở cửa phòng về đến nhà, nhìn thấy Trình Trạch Sơn ngồi trên sô pha, một tay bưng chén trà, chán đến chết lướt video ngắn.
Rất ít khi thấy Trình Trạch Sơn nhàn nhã như vậy, Tần Đồng vừa định lên tiếng, Trình Trạch Sơn đã mở lời trước, hỏi cậu: "Đi đâu về vậy?"
Tần Đồng chớp mắt, theo bản năng nói: "Không, không đi đâu cả, em vừa tăng ca về..."
Ở trung tâm kỹ năng gần một tuần, Tần Đồng vẫn luôn không nói chuyện này với Trình Trạch Sơn. Tuy nói Trình Trạch Sơn luôn cổ vũ Tần Đồng, nhưng khi đối diện với hắn, Tần Đồng lại có một cảm giác căng thẳng, cậu muốn cho Trình Trạch Sơn thấy mặt tốt hơn của mình.
Cho dù bỏ qua chuyện tình cảm của hai người, họ cũng từng là bạn học cùng nhau trưởng thành, cũng từng sóng vai đứng ở vị trí chói sáng nhất. Hiện tại Trình Trạch Sơn là nam thần bác sĩ khoa tim mạch, Tần Đồng cũng không muốn tỏ ra quá mất mặt.
Ngón tay Trình Trạch Sơn khẽ trượt, video ngắn đang phát lập tức dừng lại, trong phòng đột nhiên im lặng.
Hắn vẫy tay với Tần Đồng, rồi vỗ vỗ chỗ trống trên sô pha bên cạnh: "Lại đây, em ngồi đây."
Tần Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trình Trạch Sơn một tay bóp chặt cổ Tần Đồng, ép cậu ngẩng đầu lên, sau đó hôn cậu.
"Ưm..."
Tần Đồng đột nhiên mở to hai mắt.
"Em lừa anh." Giọng Trình Trạch Sơn rất bình tĩnh, nghe kỹ lại có vẻ hơi run rẩy ở cuối câu, "Anh vừa từ công ty em về, bảo vệ nói sáu giờ tầng của các em đã tắt đèn rồi."
Tần Đồng sững sờ, vừa định giải thích, Trình Trạch Sơn đột nhiên tăng thêm lực tay, hắn ép Tần Đồng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình: "Em cắt đứt với người kia, anh có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, chúng ta tiếp tục sống tốt với nhau."
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Đồng cuối cùng không nhịn được, ho sặc sụa.
Sắc mặt Trình Trạch Sơn càng đen lại, giọng nói đè thấp: "Ý em là sao? Không muốn? Cái người kia tốt đến vậy à? Khiến em tùy tiện vứt bỏ anh?"
"Em cũng muốn không muốn lắm chứ, nhưng em có cơ hội đó đâu." Tần Đồng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cười như không cười nhìn Trình Trạch Sơn, hỏi: "Không phải, anh giải thích cho em trước đã, cái người kia của tem ôi là ai?"
Trình Trạch Sơn nhíu mày, đương nhiên nói: "Dạo này em thường xuyên không ở nhà, anh nói chuyện với em em cũng luôn thất thần, hỏi em đi đâu em cũng không nói..."
Hắn càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng, ngữ khí thế mà có chút tủi thân.
"Xin lỗi, là em không tốt, em nên giải thích với anh." Tần Đồng khẽ thở dài, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc giải thích: "Em nhờ trưởng khoa Cao giữ chỗ ở trung tâm kỹ năng, gần đây mỗi đêm đều ở đó luyện tập."
Người cạn lời đổi thành Trình Trạch Sơn, hắn chần chừ rất lâu, vẫn có chút không tin: "Chuyện này cần phải giấu anh sao? Là anh không cho em cầm dao mổ à?"
"Em chẳng phải sợ anh chê cười sao." Tần Đồng bĩu môi đầy bất đắc dĩ, cũng không giấu hắn, bất chấp tất cả nói: "Em luyện tập hơn một tuần rồi, còn không bằng mấy đứa sinh viên y chưa thi được chứng chỉ hành nghề làm tốt, cầm dao cũng không xong."
Trình Trạch Sơn hơi hé miệng, muốn nói gì đó, Tần Đồng đã nói trước một bước: "Em biết em rất kém, nhưng anh không được cười nhạo em, bằng không em khóc cho anh xem!"
"Anh cười nhạo em làm gì?" Trình Trạch Sơn quả thực dở khóc dở cười, vươn tay ôm lấy vai Tần Đồng, kéo cậu vào lòng, giọng nói đè thấp: "Lần này là anh sai, anh không làm rõ tình huống đã hiểu lầm em, anh xin lỗi em."
Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, dừng trên môi Tần Đồng bị cắn rách, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết máu: "Anh không ngờ mình lại gây cho em áp lực lớn như vậy, anh cũng xin lỗi em, sau này anh sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này với em nữa."
"Không được, sao có thể như vậy được," Tần Đồng lập tức lắc đầu, mắt trừng lớn, nói: "Anh chỉ xin lỗi thôi không được, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Trình Trạch Sơn ngẩn ra: "Chịu trách nhiệm thế nào?"
Tần Đồng chui ra khỏi lòng hắn, lấy từ trong túi mình ra một cái túi nhỏ, bên trong là các loại dụng cụ mới mua gần đây.
Trở lại bên cạnh Trình Trạch Sơn, Tần Đồng đưa cái túi cho hắn, đương nhiên nói: "Là anh khiến em lấy hết can đảm một lần nữa cầm dao mổ, cho nên anh phải ở bên em cùng em luyện tập."
Trình Trạch Sơn hơi nhướn mày, nói: "Không phải lúc trước em lừa anh sao? Nếu thật sự muốn anh ở cạnh em, sao không nói sớm hơn?"
"Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy mà." Tần Đồng bĩu môi rất ngại ngùng, động tác lại không chút khách khí, nhão nhão dính dính dán vào Trình Trạch Sơn, ghé sát tai hắn nói: "Bây giờ nghĩ lại em thật là ngốc, rõ ràng bên cạnh có một bác sĩ ngoại khoa lợi hại như vậy, mà em lại hoàn toàn làm như không thấy."
Cậu cố ý chớp mắt với Trình Trạch Sơn, hỏi hắn: "Bác sĩ Trình của em chắc chắn sẽ giúp em, đúng không?"
"Bác sĩ ngoại khoa thần thánh gì đó thì chưa nói tới." Trình Trạch Sơn cười lắc đầu, quay đầu lại, trao cho cậu một nụ hôn: "Bất quá chỉ cần em yêu cầu anh, anh chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp em."
Nhão nhão dính dính một hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng mở cái túi nhỏ đựng dụng cụ ra, lấy từ bên trong các loại công cụ cần dùng.
Vì có Trình Trạch Sơn ở bên cạnh, Tần Đồng càng kỳ vọng mình có thể làm tốt hơn trước, nhưng sự thật không như cậu mong muốn, cậu vừa đeo găng tay vào, hai tay đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Miễn cưỡng cầm lấy cán dao, một tay cậu dùng kẹp giữ lưỡi dao, thậm chí ngay cả thao tác lắp lưỡi dao cơ bản nhất cũng không làm được, cậu run quá dữ dội, nếu không phải vì kẹp cuối cùng cũng cố định được lưỡi dao, Tần Đồng thực sự nghi ngờ mình sẽ làm con dao văng ra ngoài.
Lặp lại thử vài lần, Tần Đồng vô cùng ảo não buông cán dao xuống, Trình Trạch Sơn đột nhiên vươn tay đặt lên mu bàn tay Tần Đồng, nói: "Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa."
Trình Trạch Sơn ngồi phía sau Tần Đồng, hai tay ôm lấy Tần Đồng, gần như muốn ôm trọn cậu vào lòng, tay hắn nắm lấy tay Tần Đồng, môi dán vào sau gáy cậu, ngữ khí không mang theo chút ái muội nào, giọng nói lạnh lùng mà nghiêm túc: "Tập trung một chút, chú ý vào tay, đừng nghĩ chuyện khác."
Thân thể Tần Đồng cứng đờ rúc vào lòng hắn, rất muốn nói làm như vậy là vô ích, chính cậu đã thử vô số lần, nhưng lúc này nghe được giọng Trình Trạch Sơn, Tần Đồng lại như được dẫn dắt bởi một sự dịu dàng nào đó, bàn tay run rẩy khẽ bình tĩnh lại.
Thân thể Trình Trạch Sơn giống như một bức tường kín không kẽ hở, che chắn bên ngoài cơ thể Tần Đồng, ngăn cách hết thảy những phong sương tàn khốc kia.
"Phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng chính em." Giọng Trình Trạch Sơn rất bình tĩnh, như cổ vũ, cũng như dụ dỗ, hắn chậm rãi nói: "Em là sinh viên tốt nghiệp tám năm hệ của đại học A, là người được vô số chuyên gia giáo sư tán thành, là bác sĩ Tần được rất nhiều bệnh nhân khoa tim mạch tin tưởng, em vẫn luôn có năng lực này."
Tiếng thở của Tần Đồng có chút nặng, bàn tay cầm cán dao khẽ dùng sức, nhỏ giọng nói với Trình Trạch Sơn: "Anh... buông tay em ra đi, em muốn thử lại."
Trình Trạch Sơn từ từ buông lỏng tay Tần Đồng, Tần Đồng đồng thời nín thở, bắt đầu lại một lần nữa thử lắp dao.
"Cạch" một tiếng.
Kẹp đột nhiên trượt, lưỡi dao từ khe hở văng ra.
Lưỡi dao sắc bén cọ qua làn da tay phải Tần Đồng, cắt một đường dài bên ngón tay cậu, máu tươi lập tức trào ra.