Ngoài miệng thì cằn nhằn vậy thôi, nhưng chuyện vẫn phải giải quyết. Tần Đồng chậm rì rì, không tình nguyện mở cái liên kết Tần Như Nhạn gửi tới. Đó là một bài Weibo dài, tiêu đề là: 【Thật sự không thể nhịn được nữa, dụ dỗ cấp trên, xa lánh đồng nghiệp, Tần Đồng anh ngủ có ngon không?】
Nếu lần trước nhìn thấy hot search Tần Đồng còn kinh hoàng thất thố, thì lần này cậu chỉ thấy cạn lời, có lẽ có những chuyện cậu không thể thừa nhận, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng vâng chịu thái độ "có dưa không ăn thì phí", Tần Đồng vẫn tỉ mỉ đọc hết cái Weibo kia.
Trong bài Weibo đó, chủ tài khoản tự xưng là đồng nghiệp cùng khóa vào công ty với Tần Đồng, kinh nghiệm và năng lực đều vượt xa Tần Đồng, nhưng lại bị chèn ép vì mối quan hệ bất chính của Tần Đồng với cấp trên, cuối cùng trở thành người ngoài cuộc trong công ty.
Toàn bài không hề đề cập đến chuyện của Tần Đồng và Trình Trạch Sơn, nhưng lại đứng trên góc độ của một người làm công, lên án những hành vi bất công nơi công sở rất thường thấy, gây được sự đồng cảm lớn từ cư dân mạng.
Màn "tự thú" của vị "đồng nghiệp" này quá rõ ràng, Tần Đồng không cần suy nghĩ nhiều cũng lập tức đoán ra được người đăng bài là ai.
Do dự một lát, cậu nhấp vào WeChat của Hách Thừa Vũ, gửi tin nhắn: 【Anh đang ở đâu? Nói chuyện chút đi.】
Tin nhắn của Hách Thừa Vũ trả lời ngay lập tức: 【Biết ngay là cậu sẽ tìm tôi, nhưng không cần thiết đâu. Tuần trước tôi đã nộp đơn từ chức cho Đinh tổng rồi, hiện tại đang trên tàu cao tốc rời khỏi Thượng Hải.】
Tần Đồng im lặng một lát, hỏi: 【Vậy thật sự là anh? Tại sao anh lại đăng những thứ đó lên mạng? Anh Hách, tôi vẫn gọi anh một tiếng anh Hách, chúng ta bình tĩnh xem xét, tôi thật sự đã làm những chuyện đó sao?】
Hách Thừa Vũ không trả lời câu hỏi trước của cậu, chỉ đáp lại câu thứ hai: 【Cậu có làm hay không thì có gì khác nhau đâu? Cư dân mạng cảm thấy cậu đã làm, vậy cậu chính là đã làm, đây là sức mạnh của dư luận.】
Tần Đồng nhất thời nghẹn lời, muốn phản bác hắn, nhưng quả thật không tìm được lý do phản bác, không thể không thừa nhận, góc độ của Hách Thừa Vũ quả thật rất xảo quyệt. Hắn đứng trên lập trường của một người làm công bình thường để lên án Tần Đồng, lập tức chiếm được sự đồng cảm của cư dân mạng - ai mà chẳng có vài đồng nghiệp đáng ghét bên cạnh?
Tin nhắn tiếp theo của Hách Thừa Vũ rất lâu sau mới được gửi đến, không biết là do hắn vẫn còn trên tàu cao tốc, mạng kém, hay là cần thời gian để sắp xếp ngôn ngữ. Câu nói của hắn có vẻ hơi hỗn loạn: 【Cậu cũng đừng trách tôi, Tần Đồng. Ai bảo số cậu tốt như vậy? Không chỉ thăng chức liên tục trong công việc, còn có quan hệ thân thiết với thiếu gia nhà họ Trình, thậm chí hiện giờ còn phất lên thành người nổi tiếng ... Rõ ràng tôi cũng không kém, vậy mà dưới sự "phụ trợ" của cậu lại giống như rác rưởi đầy đường. Cậu bảo tôi làm sao không ghen ghét cậu cho được?】
Tần Đồng càng cạn lời hơn, cậu không hiểu vì sao tất cả những nỗ lực của mình đều có thể bị Hách Thừa Vũ quy về một câu "tốt số". Vậy lúc cậu mất cha mẹ từ nhỏ sao không ai nói số cậu tốt? Lúc cậu một mình nuôi em gái lớn lên sao không có ai nói số cậu tốt?
Nhưng lúc này nói những điều đó thật vô vị, Hách Thừa Vũ không muốn nghe, Tần Đồng càng không muốn nói. Cậu trực tiếp trả lời Hách Thừa Vũ: 【Anh cho rằng anh từ chức là xong chuyện sao? Vu khống bịa đặt là phạm pháp, xin anh lập tức công khai xin lỗi tôi trên mạng, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.】
Hách Thừa Vũ: 【?】
Tần Đồng: 【?】
【Hệ thống thông báo: Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.】
Tần Đồng: ……
Đây là cái hành vi bịt tai trộm chuông của học sinh tiểu học nào vậy?
Xác nhận thái độ của Hách Thừa Vũ xong, Tần Đồng ngược lại không nóng nảy, mở máy tính, tỉ mỉ chụp ảnh lưu trữ các loại bằng chứng.
Thời gian đã khuya, Tần Đồng không muốn làm phiền những đồng chí cảnh sát nhân dân đang trực đêm, tính toán ngày hôm sau đi làm về rồi sẽ đi báo cảnh sát. Trong lúc Tần Đồng thu thập bằng chứng, điện thoại của Trình Trạch Sơn đột nhiên gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối, tiếng thở của Trình Trạch Sơn rất gấp gáp. Hắn dường như muốn nói điều gì đó, nhưng nhất thời không biết mở lời ra sao. Dừng lại rất lâu, hắn mới nghẹn ra được một câu: "Em...em đang ở nhà sao..."
Tần Đồng đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó chủ động hỏi hắn: "Sao đột nhiên gọi điện thoại cho em vậy? Anh cũng thấy hot search trên Weibo rồi?"
Hô hấp dồn dập của Trình Trạch Sơn đột nhiên ngừng lại một giây, lát sau mới nói: "Em đừng xem mấy thứ trên mạng vội, ở nhà đợi anh, anh hết ca đêm sẽ về ngay."
"Anh cứ yên tâm trực ban đi, không cần lo lắng cho em." So với Trình Trạch Sơn, ngữ khí của Tần Đồng có vẻ rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Hách Thừa Vũ một lần, rồi trấn an Trình Trạch Sơn: "Chờ em ngày mai báo cảnh sát, lấy được biên lai báo án, chẳng phải có thể thuận tiện chứng minh mình sao?"
"..."
Trình Trạch Sơn im lặng một lát, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng thở dài nói: "Hy vọng là vậy."
Tần Đồng nhận ra cảm xúc của hắn, lại hỏi: "Sao vậy, anh cảm thấy lời em nói có vấn đề gì sao? Cư dân mạng không tin cả cảnh sát à?"
"Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều thôi." Trình Trạch Sơn vẫn không nói thêm gì, rất nhanh chuyển chủ đề, rồi dặn dò Tần Đồng: "Hôm nay em nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng thức khuya, không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh, đêm nay anh không bận, có thể trò chuyện với em một lúc lâu."
"Phì phì phì, anh sao có thể nói lung tung như vậy!" Tần Đồng vội vàng nói tiếp, vô cùng thành kính: "Vị thần ca đêm vĩ đại, bác sĩ Trình còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với anh ấy."
Chỉ tiếc lời cầu nguyện chân thành của Tần Đồng vẫn không có tác dụng gì, cậu vừa dứt lời, bên phía Trình Trạch Sơn đã truyền đến tiếng chuông báo động chói tai.
"..."
Trình Trạch Sơn tháo kính xuống, day day sống mũi đau nhức, sau đó lại nhanh chóng chuyển sang trạng thái làm việc: "Có bệnh nhân rung chuông, anh đi xem trước."
---
Đêm nay Trình Trạch Sơn cũng không được nghỉ ngơi, chạy tới chạy lui bận suốt một đêm. Tần Đồng vừa thương cảm vừa bất đắc dĩ, "thần ca đêm" gì đó đều là nói đùa, công việc của bác sĩ vốn là như vậy, không chỉ bác sĩ, những người làm công ăn lương nhỏ bé luôn thân bất do kỷ.
So với sự bận rộn của Trình Trạch Sơn, đêm nay Tần Đồng lại ngủ khá ngon. Tuy rằng nhận ra sự chần chừ của Trình Trạch Sơn, nhưng cậu vẫn không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có bằng chứng, cảnh sát cũng đã báo, dư luận rất nhanh sẽ bình ổn xuống giống như lần trước.
Ngày hôm sau.
Tần Đồng sáng sớm đã rời giường, xin nghỉ nửa ngày với Đinh Thành Ngọc, tranh thủ giờ đi làm đến đồn công an gần đó báo án. Sau khi lấy được biên lai báo án, cậu lập tức đăng Weibo.
【@ Tần Đồng: Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, đã báo án.】
Vài phút sau, khu bình luận của Tần Đồng nổ tung.
【Ủng hộ Đồng Đồng, vất vả rồi [ôm]】
【Ô ô ô anh Đồng cuối cùng cũng lên tiếng rồi, cảm động quá, tôi quả nhiên không có theo dõi nhầm người】
【Anh Đồng lần sau cập nhật là khi nào vậy? Hóng quá muốn nghe anh kể tiếp chuyện ở bệnh viện】
……
Những bình luận đầu tiên đều là của fan Tần Đồng, không khí khu bình luận còn tính là hài hòa, nhưng không lâu sau, những cư dân mạng thích hóng chuyện cũng tìm đến.
【srds, đây chỉ là biên lai báo án thôi, đâu phải thông báo của cảnh sát, không chứng minh được vấn đề gì đâu.】
【Không phải chứ không phải chứ, thời buổi này còn có người tin biên lai báo án à? Mấy vụ tự mình báo án rồi tự mình bị tóm không phải là hiếm, ai biết lần này có phải lại tự biên tự diễn không?】
【Kiến nghị các fan đừng vội nhảy nhót, chờ kết quả điều tra rồi hẵng hay, đừng đến lúc đó lại bị người ta lợi dụng.】
【Dù sao tôi là không tin Tần Đồng hoàn toàn vô tội đâu, tôi cũng từng gặp cái loại đồng nghiệp ghê tởm thích dẫm lên người khác để leo lên rồi, quá hiểu cho tâm trạng của cái người đồng nghiệp bị "hút máu" kia...】
……
Tần Đồng hết lần này đến lần khác làm mới bình luận, tâm trạng từ lo lắng chuyển sang tức giận, cuối cùng cảm thấy có chút tủi thân.
Kỳ thật cũng không thể trách cư dân mạng, Tần Đồng trước đây cũng từng hóng hớt mấy vụ dưa của giới giải trí, thật giả lẫn lộn, giả giả thật thật, bình tĩnh mà xem xét, nếu đặt Tần Đồng vào vị trí của quần chúng ăn dưa, cậu cũng không thể lập tức đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Nhưng lần này cậu không phải là quần chúng ăn dưa, mà là người bị đặt vào tầm ngắm chỉ trích của mọi người, nhìn những lời chế giễu và mắng nhiếc ùn ùn kéo đến, Tần Đồng quả thật không thể làm ngơ được.
Đến khi Tần Đồng nhận ra thì cả người cậu đã run rẩy không kiểm soát, ngón tay gần như không thể cầm chắc điện thoại.
"Cạch" một tiếng.
Tiếng mở cửa vang lên.
Trình Trạch Sơn bước nhanh đến bên cạnh Tần Đồng, ôm chặt cậu vào lòng.
Trên đường về lo lắng, tiếng thở của Trình Trạch Sơn hơi nặng, lồng ng.ực lại rắn chắc và mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể hắn cao, vòng tay ôm ấp đặc biệt ấm áp.
Mùi nước sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Tần Đồng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Trạch Sơn vẫn mặc bộ đồ scrub màu xanh lá cây, thử hỏi hắn: "Anh vừa phẫu thuật xong à? Sao quần áo cũng chưa thay?"
"Ừ, sáng sớm gần giao ca thì có ca cấp cứu, bận đến giờ luôn." Giọng Trình Trạch Sơn có chút mệt mỏi, cằm tựa vào đầu Tần Đồng, nhưng cũng không hề oán than, chỉ cười hỏi Tần Đồng: "Anh mặc bộ đồ này có xấu lắm không? Sao em nhìn anh bằng ánh mắt đó?"
Không đợi Tần Đồng nói gì, hắn lại giải thích: "Thật ra là anh vội quá, vừa xuống bàn mổ đã thấy em đăng Weibo. Thấy bình luận bên dưới không tốt, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của em, nên muốn về sớm một chút xem sao..."
Mắt Tần Đồng chớp chớp, bỗng cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, giọng cậu có chút khó chịu nói: "Em không có tâm trạng không tốt, em không sao."
"Ừ, em không sao, vậy ai vừa nãy trốn ở trong góc, bộ dạng muốn khóc không khóc, thấy anh về cũng không dám ngẩng đầu lên?" Trình Trạch Sơn cười, giọng chậm lại một chút, cố ý trêu cậu: "Chắc chắn là anh nhìn nhầm rồi, đó chắc chắn không phải ông chủ lớn Tần của chúng ta, đúng không anh Đồng?"
Hắn còn học giọng điệu của fan Tần Đồng.
Tần Đồng phì phò trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm xúc tủi thân ban đầu vậy mà đã tan biến hơn một nửa.
Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao hiện tại cảnh sát cũng đã báo, bằng chứng cũng đã nộp, không bao lâu nữa chuyện này sẽ rõ ràng thôi.
"Được rồi, đừng lo lắng." Trình Trạch Sơn thân mật vỗ vỗ lưng Tần Đồng, giống như dỗ trẻ con, "Còn có anh ở đây mà, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt."
Tần Đồng dùng sức gật đầu, rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy eo Trình Trạch Sơn, cười nói: "Mau đi thay quần áo đi, bận cả đêm rồi, anh ngủ sớm một chút, chuyện lớn đến mấy cũng phải tỉnh táo mới đối mặt được."
---
Trình Trạch Sơn quả thật rất mệt mỏi, rửa mặt qua loa một chút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Tần Đồng cũng không muốn xem những bình luận lung tung rối loạn đó nữa, dù sao đơn xin nghỉ cũng đã nộp, cậu đơn giản ngồi trước máy tính, tiếp tục chỉnh sửa video.
Không lâu sau, tin nhắn của Tần Như Nhạn gửi đến, nói: 【anh ơi anh ơi, anh mau xem Weibo đi, lại có người đăng bài mới】
Nhìn thấy tin nhắn của Tần Như Nhạn, Tần Đồng theo bản năng rùng mình.
Tần Như Nhạn gửi một cái liên kết, nhưng Tần Đồng có chút không dám nhấp vào, cậu vô cùng bất đắc dĩ nói với Tần Như Nhạn: 【anh sợ tin nhắn của em luôn đó, em mà nhắn tin cho anh thì y như rằng không có chuyện tốt】
Tần Như Nhạn gửi một biểu tượng lắc đầu, rồi nói: 【không đúng không đúng, anh mau mở ra xem đi anh, lần này tuyệt đối là chuyện tốt!】
Tần Đồng do dự một chút, nhấp vào liên kết, đập vào mắt là một bài Weibo dài trôi chảy, con chuột lăn rất nhiều lần cũng chưa hết, ước chừng có vài ngàn chữ.
Tiêu đề là: 【Con gái tôi là bệnh nhân cũ tám năm trước của bác sĩ Tần, là một người mẹ chăm sóc con toàn thời gian, tôi muốn nói vài lời công bằng cho cậu ấy.】