Sáng sớm hôm sau, Tần Đồng đến muộn một chút, bị Mạnh Tiến chặn ở cửa.
“Anh Tần, anh Tần! Cuối cùng anh cũng đến!” Giọng Mạnh Tiến đầy vẻ vội vàng, hấp tấp kéo Tần Đồng sang một bên: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tối hôm qua lăn lộn hơn nửa đêm, bắp đùi Tần Đồng vẫn còn mỏi, bị cậu ta kéo đến lảo đảo một chút, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Sao vậy hả? Có bệnh nhân khó giải quyết à?”
“Đâu có đâu anh, có anh ở đây em còn sợ gì?” Mạnh Tiến nịnh nọt gãi đầu cười, giọng lại có vẻ hơi ngượng ngùng: “Chuyện tối hôm qua ấy, em muốn xin lỗi anh, đầu óc em có hơi kỳ quặc, anh đừng chấp nhặt em nhé.”
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, vẻ mặt Tần Đồng liền không còn ôn hòa như vậy, cậu cười như không cười nhìn Mạnh Tiến: “Cậu thật lòng xin lỗi hay là chị cậu bắt cậu xin lỗi? Chắc lần sau lại giới thiệu em gái cậu đến cho tôi nữa hả?”
Không phải không biết tính cách Mạnh Tiến, cũng biết cậu ta không có ý xấu, nhưng làm sai là làm sai, Tần Đồng muốn Mạnh Tiến nhớ đời.
Vẻ mặt Mạnh Tiến lập tức ỉu xìu, bộ dạng đáng thương cười hề hề, nói: “Chị em hôm qua mắng em cả đêm, em cũng thật sự biết sai rồi, em xin lỗi thật lòng đó anh Tần.”
Tần Đồng nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, vẫn chưa có ý định bỏ qua: “Vậy được, cậu nói cho tôi nghe xem, hôm qua cậu sai ở chỗ nào rồi?”
Mạnh Tiến hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn một bụng lời, thành khẩn giải thích với Tần Đồng: “Chuyện này em hiểu rồi anh, tối hôm qua chị em đã dạy em một bài, anh với anh Trình thế nào là chuyện của riêng hai anh, hai anh sống yên ổn hạnh phúc, lại không ngại người khác, dù em có lo lắng cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của hai anh.”
Tần Đồng gật đầu, vừa định nói gì, Mạnh Tiến lại tiếp tục: “Anh cứ yên tâm đi anh Tần, tuy rằng xã hội bây giờ không nhất định chấp nhận hai anh, nhưng em nhất định sẽ đứng về phía anh, đừng nói một bạn trai, cho dù sau này anh muốn tìm tám bạn trai, em cũng nhất định ủng hộ anh!”
Tần Đồng: “……”
Tuy rằng… nhưng cậu thật sự không có sở thích đặc biệt này.
“Líu ríu gì đấy? Vui vẻ vậy sao?” Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, Tần Đồng quay đầu, phát hiện Trình Trạch Sơn đang đứng ngay sau lưng cậu, cười như không cười: “Ai muốn tìm tám bạn trai? Nói cho anh nghe một chút nào?”
Người Tần Đồng cứng đờ, thật sự không ngờ lời Mạnh Tiến nói lại bị Trình Trạch Sơn nghe được, vội vàng muốn giải thích, Mạnh Tiến lại chẳng sợ chết chút nào: “Anh Trình anh đến vừa lúc, em vừa mới nói với anh Tần là — ái da, anh Tần anh véo em làm gì!”
“Còn để cậu nói tiếp bạn trai tôi thật sự giận đấy,” Tần Đồng bất đắc dĩ nhìn cậu ta, rồi đi đến bên cạnh Trình Trạch Sơn, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn, nịnh nọt cười với hắn: “Anh đừng nóng giận, Tiểu Mạnh không hiểu chuyện, lát nữa em sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Mạnh Tiến cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng, vỗ mạnh một cái vào đầu, cúi đầu xin lỗi Trình Trạch Sơn: “Không phải đâu anh, em ăn nói vụng về quá, em thật sự không có ý đó, em thật lòng chúc phúc hai anh, hy vọng hai anh luôn ân ái hạnh phúc, trăm năm hòa hợp!”
“Cảm ơn, lời chúc của cậu bọn anh nhận.” Trình Trạch Sơn thần sắc nhàn nhạt gật đầu, quay đầu nhìn Tần Đồng nói: “Tần Đồng em lại đây một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tần Đồng không đoán được ý tứ trong lời hắn, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Tiến một cái, lúc này mới chạy chậm đuổi kịp bước chân Trình Trạch Sơn, giọng mềm nhũn, cố ý trêu hắn: “Còn giận à bác sĩ Trình? Tối hôm qua còn chưa lăn lộn đủ sao? Hay là tối nay lại thêm một lần?”
“Em cũng chỉ giỏi ba hoa chích chòe thôi, tối hôm qua khóc lóc nói không cần là ai hả?” Trình Trạch Sơn buồn cười nhếch khóe môi, hiển nhiên không phải bộ dạng tức giận, đưa cậu đến cuối hành lang, thu lại ý cười trên mặt, nói: “Không so đo với em chuyện này, chỉ là muốn bàn với em một chuyện, trưởng khoa Cao vừa mới tìm anh, nói muốn anh xuống nông thôn một năm, em thấy thế nào?”
Tần Đồng thoáng sững sờ, đáp: “Em bên này không vấn đề gì đâu, anh nên đi thì cứ đi, chăm sóc tốt bản thân, đừng làm em lo lắng là được.”
Quyết định của trưởng khoa đương nhiên không phải nhằm vào Trình Trạch Sơn, xuống nông thôn là nhiệm vụ của mỗi bác sĩ, mục đích là giúp đỡ người dân ở cơ sở, năm đó Tần Đồng cũng từng đi một chuyến như vậy. Đương nhiên, chuyện này còn liên quan đến việc thăng chức danh.
“Liền đồng ý dứt khoát như vậy?” Trình Trạch Sơn hơi nhếch mày, biết Tần Đồng là vì mình suy nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được trêu cậu: “Sao hả, anh xuống nông thôn, có phải tiện cho em tìm tám bạn trai khác không?”
Tần Đồng trợn tròn mắt, nói: “Đại nhân minh giám! Tiểu nhân oan uổng!”
Trình Trạch Sơn bị cậu chọc cười, an ủi xoa xoa gáy cậu: “Anh biết, trêu em thôi. Nhớ anh thì cứ nhắn tin, có rảnh anh cũng sẽ thường về.”
Đôi tình nhân nhỏ nhão nhão dính dính đột nhiên phải xa nhau, ai rơi vào hoàn cảnh này cũng không dễ chịu, Tần Đồng ngoài miệng không nói, nhưng thực tế trong lòng vẫn có chút cô đơn, mà Trình Trạch Sơn hiển nhiên đã nhận ra tâm tư nhỏ nhặt của Tần Đồng, cố gắng hết mức để cậu cảm thấy an toàn.
Mấy ngày trước khi xuống nông thôn, Trình Trạch Sơn cứ rảnh là lại dính lấy Tần Đồng, như cái đuôi nhỏ không vứt được, hai ngày trước khi lên đường, hắn còn cố ý hỏi Tần Đồng có muốn đi tiễn mình không, Tần Đồng vốn định từ chối, nhưng lại không chịu nổi lời khuyên nhủ của Trình Trạch Sơn và cả ý nguyện trong lòng, cuối cùng vẫn đồng ý đi cùng.
Sáng sớm, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.
Tần Đồng xin nghỉ phép, theo Trình Trạch Sơn một đường gian nan, từ tàu điện ngầm đến tàu cao tốc, cuối cùng ngồi trên chiếc xe buýt xóc nảy.
Sáu, bảy tiếng đồng hồ sau.
Họ đến huyện Thủy Tuyền, nơi Trình Trạch Sơn lần này đến để công tác.
Thủy Tuyền là một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở phía bắc, diện tích huyện không lớn, kinh tế cũng không mấy phát triển, xuống xe rồi, trước mắt là những dãy nhà thấp lè tè, đường xá gồ ghề lồi lõm, và đất vàng bay mù mịt trên đường.
Tần Đồng là người từ thị trấn nhỏ đi ra, sớm đã quen với môi trường ở đây, đối với tất cả những điều này đều thấy nhiều không lạ, Trình Trạch Sơn là thiếu gia nhà giàu chính hiệu, nhưng cũng không hề tỏ ra bất kỳ cảm xúc khó chịu nào, đến đâu hay đến đó, trước khi xuống nông thôn, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Hai người cùng nhau đến bệnh viện nơi Trình Trạch Sơn công tác, lãnh đạo ở đây rất nhiệt tình, không chỉ đã sớm thu xếp phòng cho Trình Trạch Sơn, sau khi hắn đến, càng bận trước bận sau giới thiệu bệnh viện và tình hình trong khoa.
Buổi tối tan làm, khoa tim mạch nơi Trình Trạch Sơn công tác cố ý chuẩn bị tiệc đón hắn, chọn quán ăn tốt nhất trong huyện, Tần Đồng cũng đi cùng.
Mọi người vừa nói vừa cười ngồi vào chỗ trong phòng riêng, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, thở hồng hộc nói: “Xin lỗi xin lỗi, nhà có chút việc, tôi đến muộn.”
Tần Đồng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc — Chu Nghĩa Địch.
Sau lần họp lớp đó, Tần Đồng không còn gặp lại Chu Nghĩa Địch, hoàn toàn không biết Chu Nghĩa Địch hiện đang công tác ở đây, mà Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh Tần Đồng cũng lặng lẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng không biết tình huống này.
Hai người đối diện nhau, thái độ Chu Nghĩa Địch tỏ ra thản nhiên, có lẽ là đã sớm biết chuyện Trình Trạch Sơn đến, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cả hai, ngược lại thoải mái nhếch miệng cười: “Ôi chao, đây chẳng phải Trạch Sơn và Tiểu Tần sao, một thời gian không gặp, hai người thật là càng ngày càng có tiền đồ.”
Tần Đồng im lặng.
trưởng khoa Tôn khoa tim mạch thấy vậy, mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói tiếp: “Nghĩa Địch cậu quen hai vị bác sĩ này à? Thật là trùng hợp! Hai bác sĩ này có duyên không cạn với khoa tim mạch của chúng ta, sau này thường xuyên đến khoa chỉ đạo công tác nhé!”
Nếu chỉ có Chu Nghĩa Địch ở đó, Tần Đồng tự nhiên sẽ không cho anh ta sắc mặt tốt, nhưng lúc này trưởng khoa Tôn vẫn còn bên cạnh, Tần Đồng ngại làm mất mặt trưởng khoa, đành phải khách sáo hàn huyên với trưởng khoa: “trưởng khoa Tôn quá khách khí, chưa nói đến chỉ đạo, chúng ta cùng nhau học hỏi.”
Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì, Tần Đồng dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo hắn.
Trình Trạch Sơn lặng lẽ đánh giá Chu Nghĩa Địch một lượt, lúc này mới nâng chén rượu với trưởng khoa Tôn, nói: “trưởng khoa Tôn, tôi kính chú một ly, sau này mong chú chỉ giáo nhiều hơn.”
---
Bầu không khí hơi kỳ lạ kéo dài đến khi bữa tiệc tối kết thúc.
Cũng may những người ở đây đều là người biết giữ thể diện, tuy rằng rõ ràng mỗi người một tâm tư, nhưng ngoài mặt vẫn là một cảnh tượng giữ hòa khí.
Tiệc tối kết thúc, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn từ chối lời mời về cùng của trưởng khoa Tôn, nói muốn đi dạo xem xung quanh, sau khi rời khỏi quán ăn, Tần Đồng lập tức không nhịn được, kéo kéo tay áo Trình Trạch Sơn, vẻ mặt thành khẩn nói: “Em biết anh giận vì em, nhưng anh còn phải ở đây một năm nữa, tốt nhất đừng làm quan hệ căng thẳng quá.”
Không phải muốn dạy đời gì, nhưng Tần Đồng vẫn không khỏi lo lắng, sợ Trình Trạch Sơn vì vậy mà gặp phải phiền phức gì.
“Chu Nghĩa Địch hắn…” Trình Trạch Sơn bộ dạng muốn nói lại thôi, khẽ cau mày, rồi thu lại vẻ mặt, giọng nhàn nhạt nói: “Chuyện này em không cần bận tâm, anh sẽ xử lý tốt.”
Tần Đồng rất nhanh nhận ra vấn đề, hỏi hắn: “Có phải có chuyện gì anh không nói cho em biết không?”
Trình Trạch Sơn thề thốt phủ nhận: “Không có.”
“Em còn không hiểu anh sao?” Tần Đồng cười, sau khi nhận ra vấn đề, cậu bình tĩnh phân tích: “Anh không phải là người vui buồn lộ rõ trên mặt, nếu không phải thật sự có chuyện gì lớn, anh sẽ không trực tiếp thể hiện sự chán ghét với Chu Nghĩa Địch ra mặt như vậy.”
Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, cuối cùng nhận ra không thể giấu được Tần Đồng, thấp giọng giải thích: “Chuyện của hai ta là hắn nói cho Trình Thế Xương.”
Tần Đồng ngẩn ra: “Sao anh biết?”
Trình Trạch Sơn lại giải thích: “Lúc đó Trình Thế Xương đến tìm anh lỡ miệng nói, là bạn học năm xưa của anh nói cho ông ta, sau này anh lại âm thầm điều tra, cuối cùng xác định là hắn.”
Tần Đồng không còn giữ được vẻ bình tĩnh vừa rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải chứ, hắn bị bệnh à, hai ta với hắn có thù oán gì, thế nào cũng phải đi mách lẻo với Trình Thế Xương, chẳng lẽ Trình Thế Xương sẽ cho hắn nhiều lợi lộc sao?”
Trình Trạch Sơn cười một tiếng, nói: “Đúng là như vậy, Trình Thế Xương năm đó dốc sức cài người vào bên cạnh anh, nếu không phải thấy quan hệ của hai ta quá thân thiết, có lẽ em cũng sẽ trở thành đối tượng để ông ta lợi dụng.”
“ông ta lợi dụng em em cũng không như vậy.” Tần Đồng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bán đứng bạn bè chuyện này em không làm được.”
“Ừ, anh biết.” Ý cười trong đáy mắt Trình Trạch Sơn càng đậm thêm một chút, thừa dịp xung quanh không có ai, lặng lẽ nắm lấy tay Tần Đồng, ngón cái nhẹ nhàng vu.ốt ve mu bàn tay cậu, nói: “Em yên tâm, Chu Nghĩa Địch không nhận được lợi lộc gì đâu, Trình Thế Xương vốn dĩ đã khinh thường hắn, chỉ coi hắn như đối tượng lợi dụng, sau này nhận ra giá trị của em và anh, Trình Thế Xương vì lấy lòng anh, cố ý tìm người làm mất việc của hắn, cho nên hắn mới phải đến đây.”
“Thảo nào… em nhớ rõ trước đây hắn không làm ở đây, còn đang nghĩ một sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng như hắn, sao lại lưu lạc đến cái thị trấn nhỏ này.” Tần Đồng thoáng có chút đáng tiếc, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại rồi thôi, đều là người trưởng thành, người ta phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, cậu khẽ thở dài, kìm nén những lời muốn nói, ngược lại nhớ ra chuyện quan trọng hơn, “Đợi đã, em thấy vừa nãy hắn cứ nhìn anh chằm chằm, chẳng lẽ là ghi hận anh rồi sao? Anh còn phải ở đây một năm nữa, hắn mà đến gây phiền phức cho anh thì sao?”
Trình Trạch Sơn hơi nhếch mày, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Em nghĩ anh sợ hắn sao? Anh trong lòng em vô dụng đến vậy hả?”