• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính cách Mạnh Tiến này thật thẳng.

Lúc trước không tin tưởng Tần Đồng thì biểu hiện không hề che giấu, lúc này tin tưởng Tần Đồng rồi, tuy rằng vẻ mặt xấu hổ đã sắp tràn ra ngoài, nhưng vẫn thành thật xin lỗi Tần Đồng.

Kiểu trẻ con này làm người ta ghét không nổi, Tần Đồng cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, chấp nhặt với một đàn em ngốc nghếch, vì thế cậu thoải mái hào phóng gật đầu với Mạnh Tiến: “Không sao đâu nhóc, anh đã nói với cậu rồi, anh không so đo chuyện này, chúng ta đều là đồng nghiệp, anh cũng coi như là tiền bối của cậu, cậu nguyện ý theo anh học hỏi, vậy anh chắc chắn sẽ hết lòng dạy cậu.”

Tay Tần Đồng vẫn còn đeo găng, vì thế dùng khuỷu tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Cậu lại đây, kéo ghế ngồi cạnh anh, lát nữa khâu thử hai mũi cho anh xem.”

“Thật á anh Tần? Anh không đùa em?” Mắt Mạnh Tiến lập tức sáng lên, đáy mắt mang theo vẻ ngốc nghếch trong suốt, trên mặt cười rạng rỡ: “Anh Tần, sau này em gọi anh là anh, anh là anh trai duy nhất của em!”

Nói xong, cậu ta nhanh nhẹn kéo ghế đến ngồi cạnh, còn vì quá vội mà suýt vấp ngã, Tần Đồng bất đắc dĩ nói: “Đừng có gấp, anh cũng không chạy mất đâu.”

“Không được đâu anh Tần!” Mạnh Tiến gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Anh của em lợi hại như vậy, em cũng phải nhanh nhanh theo anh học hỏi chút mới được.”

Có Mạnh Tiến bên cạnh, giống như có thêm một cái đuôi nhỏ tràn đầy sức sống, Mạnh Tiến xốc nổi nhưng cũng nhiệt tình, thẳng thắn, nhận định một người thì cứ dính lấy, như cái đuôi không vứt được.

Sau này một thời gian dài, Mạnh Tiến gần như mỗi ngày đều dính lấy Tần Đồng, nhờ cậu dạy mình động tay làm, dạy mình nghiên cứu khoa học, đương nhiên cũng sẽ giúp Tần Đồng làm một số việc trong khả năng, ví dụ như bệnh án mà các bác sĩ ngoại khoa ghét nhất, Mạnh Tiến sẽ nhiệt tình giúp Tần Đồng viết.

Tần Đồng thì không ghét Mạnh Tiến, nhưng có người rõ ràng là đứng ngồi không yên, mỗi lần nhìn thấy Mạnh Tiến dính lấy Tần Đồng đều phải lén lút nói vài câu âm dương quái khí, buổi tối còn muốn mượn cớ này trêu chọc Tần Đồng, mỗi lần đều phải làm cậu khóc lóc xin tha mới chịu buông tha.

Kỳ thật chỉ là chút tình thú nhỏ nhặt của các cặp đôi, Trình Trạch Sơn cũng không phải không tin tưởng Tần Đồng, chỉ là mỗi lần Tần Đồng dỗ hắn thì đôi mắt đều sáng long lanh, Trình Trạch Sơn rất thích, mà Tần Đồng cũng vui vẻ dỗ hắn, thậm chí đến một mức độ nào đó, là Tần Đồng chiều hư Trình Trạch Sơn.

Cặp đôi này cứ dính nhau như vậy đã lâu, Mạnh Tiến dù chậm tiêu đến mấy, cuối cùng cũng phát hiện ra chút manh mối.

Tối nay, Tần Đồng và Mạnh Tiến trực đêm, Tần Đồng gọi video với Trình Trạch Sơn hồi lâu, sau khi tắt video, Mạnh Tiến cuối cùng không nhịn được hỏi Tần Đồng: “Anh Tần, em mạn phép hỏi anh một chút, anh với anh Trình rốt cuộc là quan hệ gì thế?”

Tần Đồng không ngờ Mạnh Tiến chậm tiêu đến vậy, cố ý trêu cậu ta: “Cậu chẳng phải thích xem mấy cái bài trên mạng sao? Không biết mấy cư dân mạng đó nói thế nào về bọn anh?”

Tuy rằng Tần Đồng không công khai quan hệ với Trình Trạch Sơn, nhưng cư dân mạng dường như lại thích cái kiểu mập mờ, ái muội không rõ này, suýt chút nữa cả hai người họ đều thành "hot couple" trên mạng.

“Mấy cái bài trên mạng đều không đáng tin!” Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là Mạnh Tiến rõ ràng tức giận: “Em trước đây chính là bị bọn họ hại, mới cho rằng anh là loại người chỉ dựa vào quan hệ!”

Tần Đồng nhịn cười nói: “Theo như cậu nói, trên mạng có nhiều người ghép đôi anh với Trình Trạch Sơn, cho nên cậu cảm thấy bọn anh không có quan hệ gì?”

“Về nguyên tắc là như vậy, nhưng em cứ cảm thấy có chút kỳ lạ,” Mạnh Tiến nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Nên nói thế nào nhỉ, cảm giác giữa anh với anh Trình có một loại thân mật rất khó diễn tả, là cái loại mà bất kỳ ai cũng không thể chen chân vào được.”

Tần Đồng không đùa cậu ta nữa, đều là đồng nghiệp, cũng không cần thiết phải giấu Mạnh Tiến, thoải mái hào phóng thừa nhận: “Thằng nhóc cậu hiếm khi thông minh được một lần, Trình Trạch Sơn là bạn trai anh, bọn anh ở bên nhau rất lâu rồi.”

Mạnh Tiến có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi trợn mắt há mồm: “Không phải chứ anh Tần, hai anh chơi thật á, nhưng hai anh không đều là đàn ông sao?”

Đây là tư duy thuần túy của trai thẳng, Mạnh Tiến dừng một chút, muốn nói lại thôi: “Em thật không phải kỳ thị đồng tính luyến ái, cũng sẽ không vì chuyện này mà có cái nhìn gì về hai anh, nhưng hai người đàn ông ở bên nhau, trong xã hội chịu nhiều sự kỳ thị lắm anh, anh đừng nhìn mấy cô em thích ghép CP ghép đến hăng say thế, hoàn cảnh xã hội chúng ta bây giờ, hai người đàn ông ở bên nhau không phải chuyện dễ dàng đâu.”

“Thằng nhóc cậu suy nghĩ đến cũng khá xa xôi đấy, không giống mấy thằng nhóc thấy mấy bài trên mạng là xù lông với anh lúc trước.” Tần Đồng cười khen cậu ta hai câu, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cảm ơn ý tốt của cậu tiểu Mạnh, nhưng anh hiểu rõ, chúng ta không bàn chuyện này nữa, cậu xem  có gì muốn ăn không, vừa vặn cũng muộn rồi, anh mời cậu ăn tối.”

Biết Mạnh Tiến có ý tốt, nhưng Tần Đồng thật sự không muốn nói chuyện này với cậu ta, không cần thiết, cậu không hy vọng thay đổi ý nghĩ của người khác, nhưng người khác cũng không thể thuyết phục cậu.

Mạnh Tiến muốn nói lại thôi, bộ dạng có chuyện muốn nói, Tần Đồng trực tiếp đưa điện thoại cho cậu ta: “Nhanh lên đi, anh đói chết rồi, lát nữa có việc lại không ăn được.”

Đợi thêm hai giây, Mạnh Tiến cuối cùng nuốt lời vào bụng, thành thật cầm điện thoại của Tần Đồng chọn cơm.

Cũng may vận may của hai người đêm nay không tệ, coi như một đêm bình an, không chỉ yên phận ăn xong, còn thay phiên nhau ngủ một lát ở phòng trực ban.

Cách ngày trực đêm, buổi tối Mạnh Tiến gọi Tần Đồng ra ăn khuya, Tần Đồng không nghĩ nhiều liền đồng ý, đến nơi mới phát hiện, cùng ăn cơm không chỉ có một mình Mạnh Tiến, còn có một cô bé thẹn thùng.

Mạnh Tiến hẹn chỗ ăn ở quán nướng ngoài cổng bệnh viện, cô bé mặc một chiếc váy trắng xinh xắn, lạc lõng giữa khung cảnh ồn ào xung quanh, mang một vẻ dịu dàng hiền lành.

Thấy Tần Đồng đến, Mạnh Tiến vội vàng vẫy tay với cậu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Anh Tần, đây đây chỗ này!”

Cậu ta nhét thực đơn vào tay Tần Đồng: “Anh xem muốn ăn gì, hôm nay em mời, cứ gọi thoải mái.”

Tần Đồng cầm thực đơn, không vội gọi món, ánh mắt dừng lại ở cô gái bên cạnh Mạnh Tiến: “Đây là…?”

“À, đây là chị họ em.” Mạnh Tiến vẫn cười tủm tỉm, quay đầu giới thiệu với Tần Đồng: “Chị, đây là anh Tần mà em kể với chị đó, bác sĩ Tần Đồng, hai người tự làm quen đi?”

“Chào anh Tần Đồng, tôi tên Phương Như Huyên, năm nay 27 tuổi, hiện đang công tác tại trường học,” cô gái dịu dàng cười một tiếng: “Mạnh Tiến thường xuyên nhắc đến anh với tôi, nói anh là một bác sĩ ngoại khoa rất ưu tú, hôm nay xem ra quả đúng là như vậy, rất vui được làm quen với anh.”

Tần Đồng khẽ nhíu mày, rất nhanh nhận ra vấn đề: “Xin lỗi vì đường đột như vậy, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, Mạnh Tiến có từng đề cập với cô chuyện tôi đã có người yêu chưa?”

Vẻ mặt Phương Như Huyên chợt thay đổi, Mạnh Tiến ngồi bên cạnh cũng lộ rõ vẻ hoảng loạn, trách cứ nhìn Tần Đồng: “Anh Tần anh làm gì vậy hả, chị em là một cô gái rất tốt, anh ở bên chị ấy tuyệt đối sẽ không thiệt đâu.”

“Chính vì cô ấy là chị cậu, chính vì cô ấy rất ưu tú, cho nên cậu càng không thể gạt cô ấy, không thể nhân danh làm chuyện tốt mà lừa dối cô ấy,” vẻ mặt Tần Đồng nghiêm túc, sau khi trách mắng Mạnh Tiến xong, lại quay sang xin lỗi Phương Như Huyên: “Thật sự ngại quá cô Phương, người yêu của tôi là một người đàn ông, Tiểu Mạnh nhất thời không chấp nhận được, mới bày ra trò hề này, làm lỡ thời gian của cô.”

Phương Như Huyên rất nhanh hiểu ra mọi chuyện, lắc đầu với Tần Đồng, nói “Đây không phải lỗi của anh”, cô quay sang nhìn Mạnh Tiến: “Tiểu Mạnh, chị luôn rất tin tưởng em, nhưng lần này em thật sự không nên làm như vậy, đây là anh Tần đây là người tốt, nói thẳng với chị, nếu gặp phải người khác, chị em có lẽ đã bị lừa hôn mà không hề hay biết.”

Mạnh Tiến cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình, vẻ mặt chua xót nhìn hai người: “Thực xin lỗi chị Huyên, thực xin lỗi anh Tần, em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hai người rất hợp nhau, muốn tác hợp cho hai người một chút.”

“Tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa.” Tần Đồng khẽ thở dài, “Mặc kệ người khác nghĩ về tôi thế nào, cả đời này tôi chỉ thích một mình Trình Trạch Sơn.”

Bữa cơm này không ăn nổi nữa, Tần Đồng đứng dậy bỏ đi, hậm hực về đến nhà, nhìn thấy Trình Trạch Sơn đang ngồi trên sô pha chờ cậu.

Trước đây cũng từng có tình cảnh tương tự, Tần Đồng trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không lành, liền nghe Trình Trạch Sơn nhàn nhạt mở miệng, nói: “Sao em về sớm vậy? Không nói chuyện thêm với chị Mạnh Tiến một lát à?”

Tần Đồng ngẩn ra, buột miệng thốt ra: “Sao anh biết…”

Trình Trạch Sơn đáp thản nhiên: “Lúc tan làm vừa vặn gặp Mạnh Tiến, cậu ấy nói với anh.”

Tần Đồng nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ thằng nhóc Mạnh Tiến này cũng thật có bản lĩnh, chờ lần sau gặp nhất định phải tìm cậu ta tính sổ!

Trong lòng hung dữ như vậy, Tần Đồng lại không dám biểu hiện ra ngoài, cẩn thận nhìn Trình Trạch Sơn, giải thích: “Cái đó… đây thật sự là hiểu lầm, em không biết Tiểu Mạnh hẹn em ra ngoài ăn khuya là để gặp chị cậu ấy.”

Tuy rằng Tần Đồng cũng là người bị lừa, nhưng cậu vẫn không muốn làm Trình Trạch Sơn không vui, nếu đổi lại là Trình Trạch Sơn cùng cô gái khác gặp mặt, Tần Đồng trong lòng cũng sẽ có chút khó chịu.

“Ừ, anh biết.” Trình Trạch Sơn đột nhiên cười, vươn tay ôm Tần Đồng vào lòng, dụi dụi vào má cậu: “Anh không giận, cũng không tủi thân, chỉ là không nhịn được muốn trêu em một chút, muốn em dỗ anh vài câu.”

Tần Đồng chớp mắt, nhất thời không phân biệt được hắn đang nói lời giận dỗi hay là thật lòng, Trình Trạch Sơn khẽ thở dài một tiếng: “Anh vẫn luôn cho rằng em biết, nếu anh thật sự muốn giữ em bên cạnh, anh đã không cổ vũ em quay lại lâm sàng.”

“Vì sao?”

Tần Đồng thật không biết.

“Em không nhớ hồi đi học chúng ta có câu chuyện cười lưu truyền à? Nói bác sĩ ngoại khoa cả đời có bốn bà vợ, đồng học, đồng nghiệp, dược sĩ, sinh viên.” Trình Trạch Sơn cười nói: “Bác sĩ ngoại khoa là một nghề tự mang hào quang, bác sĩ ngoại khoa ưu tú càng là như vậy, họ xưa nay là khu vực tai họa nặng về chuyện ngoại tình.”

Tần Đồng không mấy nhạy cảm với loại chuyện này, vô cùng mờ mịt gãi đầu, nói: “Đâu có khoa trương như anh nói, em mỗi ngày ở trong khoa làm việc, cũng không thấy có mấy người thích em.”

“Nam nữ đều có, nhưng anh không nói cho em tên của họ, đó đều là tình địch của anh, anh không cho họ tăng cơ hội.” Trình Trạch Sơn hơi nhếch mày, giọng rất đương nhiên: “Là bạn trai của bác sĩ Tần đây, anh cần phải có ý thức về nguy cơ.”

“Em thật không biết có ai thích em, em không quá để ý đến chuyện này.” Tần Đồng cười khổ một chút, nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Trình Trạch Sơn, nói: “Nếu ngày nào đó anh vì chuyện này mà không vui, anh nhất định phải nói với em, em sẽ đi nói rõ ràng với họ.”

“Vậy thì anh chắc chắn phải nói.” Trình Trạch Sơn gật đầu, đương nhiên nói: “Em đã có bạn trai rồi, đương nhiên không thể làm hại người khác.”

Một lát sau, hắn không nhịn được bật cười: “Nhưng anh vẫn rất vui vì em có thể trở lại lâm sàng, anh thích dáng vẻ rạng rỡ lấp lánh của em khi đối diện với những thứ em thích.”

Tần Đồng nhướng mày: “Có một ngày em vượt qua anh anh cũng thích sao? Anh chẳng phải rất có ý thức về nguy cơ hả?”

Ý cười trên mặt Trình Trạch Sơn càng đậm: “Có thể làm trợ lý cho em là vinh hạnh của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK