• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Đồng quả thực vô cùng khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên cậu viết một tuyên bố như vậy trước công chúng, chưa từng trải qua khả năng soi mói đáng kinh ngạc của cư dân mạng, lòng tự tin của một sinh viên ưu tú trường đại học hàng đầu như cậu đã bị đả kích nặng nề.

"Không phải, dù sao thì hai chúng ta cũng đã viết nhiều luận văn như vậy rồi, không đến mức trình độ văn học lại kém cỏi đến thế chứ?" Tần Đồng vô cùng bực bội bất mãn, lôi cái phản hồi của Trình Trạch Sơn ra đọc lại từng chữ một, "Không phải, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề hả? Còn chỗ nào giống lão cán bộ nữa? Bọn họ ít nhất cũng phải chỉ ra cho em chứ!"

Trình Trạch Sơn dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cậu, thành thật nói: "Xin lỗi, vấn đề này anh thực sự không trả lời được. Hồi đi học, môn văn của anh rất tệ, viết văn lần nào cũng lạc đề."

"Không phải chứ, anh sao lại...?" Tần Đồng có chút kinh ngạc nhìn hắn, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức hạ giọng: "Từ từ... Hình như em viết văn cũng không khá hơn là bao, hồi đó còn bị thầy giáo lấy làm ví dụ tiêu cực nữa..."

Hai người, hai chàng trai thuần túy khoa học tự nhiên nhìn nhau, cuối cùng Tần Đồng gõ gõ đầu mình, nhịn không được bật cười, nói: "Thôi bỏ đi, em không xoắn xuýt nữa. Cũng không hiểu lúc nãy em nghĩ cái gì nữa, vốn dĩ hai chúng ta không phải dân chuyên, viết ra thứ gì đó không chuyên nghiệp thì cũng bình thường thôi mà?"

"Có lẽ là do thái độ của cư dân mạng khoan dung hơn chúng ta dự đoán." Trình Trạch Sơn suy tư một lát rồi nhận xét, "Nếu cư dân mạng đều đang mắng chúng ta, em đoán chừng sẽ chẳng còn tâm trạng mà bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này đâu."

"Nếu cư dân mạng đều mắng em, em mới chẳng có tâm trạng bình tĩnh mà ngồi đây trò chuyện với anh đâu." Tần Đồng cười nhìn hắn, thở dài một hơi, nói: "Thôi kệ, em vẫn thích để bọn họ bắt bẻ câu chữ của em. Các cậu ấm cô chiêu cứ nói nhiều vài câu, em thích nghe, em siêu thích."

Hai người cứ thế trò chuyện vu vơ rất lâu, không chỉ Tần Đồng mà vẻ mặt Trình Trạch Sơn cũng thả lỏng. Hiệu quả của tuyên bố này tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của họ. Sau khi sự chú ý của cư dân mạng chuyển hướng, chuyện Trình Trạch Sơn lên hot search không còn bị coi là dư luận tiêu cực nữa, thậm chí còn tiện thể quảng bá cho khoa tim mạch của bệnh viện Nhân An.

Đương nhiên, khoa tim mạch của Nhân An vốn dĩ đã rất nổi tiếng.

Không lâu sau, trưởng khoa Cao gửi tin nhắn cho Trình Trạch Sơn, nói bộ phận tuyên truyền của bệnh viện đã đánh giá dư luận liên quan và quyết định để Trình Trạch Sơn tiếp tục ở lại bệnh viện, còn phải tận dụng tốt cơ hội này, để hắn tổ chức một buổi tọa đàm phổ cập khoa học trong bệnh viện, tuyên truyền kiến thức sức khỏe liên quan cho công chúng, coi như đóng góp một phần sức lực cho sự nghiệp công ích.

Theo lẽ thường, Trình Trạch Sơn không thích tham gia những hoạt động như vậy, hắn vốn không phải người giỏi ăn nói. Nhưng lần này, Trình Trạch Sơn đồng ý một cách dứt khoát. Nếu bệnh viện đồng ý cho hắn cơ hội tiếp tục ở lại, vậy thì đương nhiên hắn phải thể hiện tốt.

Trong thời gian nghỉ phép, Trình Trạch Sơn đã bàn bạc kỹ với trưởng khoa Cao. Sau đó, hắn nhanh chóng lấy máy tính ra, rất nhanh đã chuyển sang trạng thái làm việc, tận tâm tận lực viết kế hoạch hoạt động.

Tần Đồng vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tích cực như vậy, ngồi bên cạnh nghiêng đầu, cười hì hì trêu chọc hắn vài câu. Nhưng cậu cũng biết chuyện này vất vả, không làm phiền hắn nhiều, ngược lại quay về lướt Weibo, tiếp tục xem bình luận của cư dân mạng.

Một ngày hiếm hoi được thả lỏng, hai người vẫn còn "treo" trên hot search, cuộn mình trong căn phòng ấm áp, mỗi người làm việc riêng, có vài phần đắc ý.

Không lâu sau.

Điện thoại của Trình Trạch Sơn reo lên.

"Ai vậy?" Tần Đồng thuận miệng hỏi.

Trình Trạch Sơn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Trình Thế Xương."

Tần Đồng vốn đang lười biếng nằm dài trên giường, lập tức tỉnh táo, bật người ngồi dậy, tiến đến bên đầu giường Trình Trạch Sơn: "Lúc này ông ta gọi điện thoại cho anh làm gì? Chẳng lẽ thấy hot search, muốn đến đây hạch tội anh sao?"

"Chắc là không đến mức đó đâu." Trình Trạch Sơn lắc đầu, thành thật nói: "Hai ngày nay anh vẫn luôn theo dõi thị trường chứng khoán của tập đoàn Trình Thị, hôm qua khi tin tức vừa tung ra thì giá cổ phiếu có hơi dao động, nhưng sáng nay mở cửa đã ổn định lại rồi, ông ta không có lý do gì để trách tội chúng ta cả."

Dừng một lát, Trình Trạch Sơn lại bổ sung: "Bất quá cũng không chắc, tâm tư của ông ta từ trước đến nay khó đoán, nghĩ gì làm nấy, nói không chừng lại muốn tìm ra cái lý do vớ vẩn nào đó để gây khó dễ cho chúng ta."

Khi Trình Trạch Sơn còn rất nhỏ, hắn vẫn còn chút mong đợi vào từ "cha", nhưng hiện giờ, sống dưới cái bóng của Trình Thế Xương hơn ba mươi năm, Trình Trạch Sơn đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào vào ông, chỉ mong ông đừng xuất hiện trong cuộc đời mình.

Điện thoại của Trình Thế Xương vẫn cứ reo.

Trình Trạch Sơn im lặng rồi lại im lặng, cuối cùng vẫn ấn nút nghe.

Hơn ba mươi năm, Trình Trạch Sơn quá hiểu tính cách của Trình Thế Xương, ông là một người không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, gọi điện không được thì cứ gọi mãi, sẽ trăm phương ngàn kế tìm cho ra Trình Trạch Sơn.

"Có việc gì?" Giọng Trình Trạch Sơn lạnh lùng.

"Trạch Sơn à, con ngoan!" Giọng Trình Thế Xương lại nhiệt tình đến mức giả tạo, "Con thật là con trai ngoan của cha! Bao nhiêu năm cha nuôi dưỡng con không uổng phí!"

"..."

Thái độ thân thiện quá mức khiến Trình Trạch Sơn vô cùng khó chịu, không biết nên nói gì, mày nhíu lại rồi dãn ra, cuối cùng xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: "... Ông bình thường chút đi."

"Khụ khụ, ta không có ý gì khác, sau này ta sẽ không ngăn cản con làm bác sĩ nữa." Trình Thế Xương hiển nhiên cũng không quen dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với Trình Trạch Sơn, rất nhanh chuyển sang thái độ ra lệnh quen thuộc, nói: "Là do trước đây ta nghĩ quá ít, tập đoàn Trình Thị chúng ta hiện tại đang tiến quân vào ngành y tế, lý lịch và chức nghiệp của con chính là liều thuốc an thần cho đám cổ đông đó."

"Suy nghĩ của ông rất hay, nhưng tôi nhắc ông một chút, năm 2022 chín bộ và ủy ban trung ương đã in và ban hành văn kiện liên quan, bác sĩ đang tại chức không được lợi dụng chức vụ để tuyên truyền các loại sản phẩm y tế." Giọng Trình Trạch Sơn vẫn lạnh lùng nói: "Tôi không muốn làm người nổi tiếng trên mạng, càng không muốn thay ông tuyên truyền cho công ty của ông."

"Ôi dào cái gì của các con với của ta chứ, giữa chúng ta còn phân chia cái gì của con với của ta?" Trình Thế Xương không mấy để ý cười cười, giọng điệu quen thuộc mà lại nhẹ nhàng, "Con thì không thể giúp chúng ta tuyên truyền, nhưng Tiểu Tần có thể mà, con đừng quên, Tiểu Tần chính là thành viên nòng cốt của tập đoàn Mạch Sinh chúng ta đấy."

Giọng Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng có vài phần xúc động, hắn chần chờ mở miệng nói: "Ý của ông là... ông cũng sẽ không phản đối chuyện của tôi và Tần Đồng nữa?"

"Chẳng phải chuyện này chúng ta đã nói rõ ràng từ trước rồi sao? Ta đương nhiên sẽ không đổi ý." Trình Thế Xương đáp ứng ngay tắp lự, còn nói thêm, "Hơn nữa, cho dù trước đây ta còn không cam tâm, thì bây giờ thấy Tiểu Tần có thể giúp chúng ta tuyên truyền cho công ty, ta còn lý do gì để phản đối nữa? Ta còn ước gì hai con cả đời ở bên nhau ấy chứ!"

"Cảm ơn ông chúc phúc, chúng tôi cả đời sẽ ở bên nhau." Giọng Trình Trạch Sơn lại trở về vẻ lạnh nhạt, hắn không trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Trình Thế Xương mà nói, "Về đề nghị của ông, tôi sẽ thương lượng với Tần Đồng, nhưng tôi nhắc ông, dù Tần Đồng không đồng ý, ông cũng không có quyền đổi ý. Dù sao thân phận hiện tại của tôi đã công khai rồi, nếu ông cứ muốn giở trò  gì đó, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Trình Thế Xương vội vàng đáp ứng, ngữ khí chậm lại một chút, như đang trấn an cảm xúc của Trình Trạch Sơn, "Vậy ta không làm phiền các con nữa, các con cứ suy nghĩ kỹ đi, thoải mái suy nghĩ, nghĩ xong rồi hoan nghênh liên hệ với ta bất cứ lúc nào."

Điện thoại cứ thế ngắt.

Trình Trạch Sơn quay đầu nhìn Tần Đồng, muốn nói điều gì đó, còn chưa kịp mở miệng, Tần Đồng đã nói ngay: "Không cần hỏi ý kiến em, em không có vấn đề gì cả. Vốn dĩ em cũng là một thành viên của công ty Mạch Sinh, công ty làm ăn tốt, có lợi nhuận thì em cũng có thêm chút lương."

Thấy Trình Trạch Sơn vẫn vẻ mặt nghiêm túc, Tần Đồng lại cười, cố ý trêu hắn: "Đương nhiên, em có một điều kiện tiên quyết, Trình Thế Xương phải không chê mấy cái chữ sai và câu cú có vấn đề của em."

Vừa rồi Trình Trạch Sơn gọi điện thoại với Trình Thế Xương, Tần Đồng đều nghe thấy hết. Trình Trạch Sơn không lập tức đồng ý với Trình Thế Xương, Tần Đồng biết hắn đang băn khoăn, hắn sợ cậu không thích xuất hiện trước đám đông.

Bình tĩnh mà xem xét, Trình Trạch Sơn quả thực rất hiểu Tần Đồng. Trước đây Tần Đồng tuy rằng giỏi giao tiếp, nhưng chưa bao giờ là người thích nổi bật. So với việc đứng dưới ánh đèn sân khấu bị người khác chú ý, Tần Đồng quen với việc an ổn làm việc của mình hơn, điều đó khiến cậu cảm thấy chuyên tâm và an tâm.

Bất quá, mọi chuyện luôn có ngoại lệ.

Lần này bất ngờ lên hot search, nhìn thấy những bình luận thú vị của cư dân mạng, Tần Đồng bỗng nhiên không còn bài xích internet như trước nữa. Thế giới internet ảo diệu và mơ hồ, nhưng đằng sau lại là những con người thật bằng xương bằng thịt. Chỉ cần cậu đối diện với họ bằng tấm lòng chân thành, luôn có người có thể cảm nhận được thành ý của cậu qua màn hình internet mờ ảo, chạm đến trái tim cậu.

Đương nhiên, ngoài chút niềm vui nhỏ nhoi này, nguyên nhân lớn hơn vẫn đến từ phía Trình Thế Xương. Tần Đồng biết Trình Thế Xương là một thương nhân không có lợi thì không bao giờ làm. Nếu chuyện cậu và Trình Trạch Sơn ở bên nhau có thể thực sự mang lại lợi ích cho Trình Thế Xương, thì có lẽ ông mới thực sự từ bỏ ý định chia rẽ họ.

Nghe Tần Đồng nói đùa, Trình Trạch Sơn hơi nhướng mày, hiểu ý cười, nhưng ngữ khí nghiêm túc nói: "Nếu cảm thấy không thích thì đừng làm, không cần vì Trình Thế Xương mà làm khó chính mình. Vừa rồi em cũng nghe thấy anh nói chuyện với ông ta rồi đấy, hiện tại chúng ta mới là người nắm dây cương."

"Em thật sự không làm khó chính mình, em rất vui khi làm chuyện này." Tần Đồng ngữ khí cũng nghiêm túc không kém, đối diện với vẻ mặt trầm tư của Trình Trạch Sơn, lại nhịn không được cong khóe môi, cố ý trêu hắn: "Hay là nói bác sĩ Trình của chúng ta thật ra không muốn em làm? Sao, sợ em nổi tiếng rồi không cần anh nữa hả?"

Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng bị Tần Đồng chọc cười, biết cậu đang nói đùa, nhưng vẫn rất ăn ý phối hợp: "Ừ, thật sự sợ hãi. Sau này ông chủ Tần đừng đi công tác nữa, cứ ở nhà để anh nuôi em đi."

---

Những ngày sau đó, độ nóng trên internet dần dần hạ nhiệt, cuộc sống của hai người dần trở lại bình lặng như trước.

Khác với trước đây, số lượng bệnh nhân tìm đến Trình Trạch Sơn ngày càng nhiều, bệnh viện Nhân An cố ý thiết lập vạch phân cách và quầy khám chuyên biệt để đảm bảo hoạt động bình thường của khoa tim mạch. Tần Đồng bên này cũng không rảnh rỗi, cậu mở các tài khoản truyền thông cá nhân trên nhiều nền tảng, phụ trách tuyên truyền nghiệp vụ của Mạch Sinh, đồng thời phổ cập khoa học các kiến thức sức khỏe.

Hai người mỗi ngày bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng Tần Đồng lại không hề chán ghét sự bận rộn này. Ngoài việc Trình Thế Xương đối xử khách khí với cả hai, công việc mới đã dẫn dắt Tần Đồng bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới, mang đến những trải nghiệm và cảm nhận khác biệt hoàn toàn so với trước đây.

Tần Đồng học tám năm lâm sàng, lại làm bác sĩ ở bệnh viện nhiều năm, dù hiện tại đã rời khỏi vị trí lâm sàng, cậu vẫn không thể bỏ xuống được những bệnh nhân đó. Công việc của cậu ở xí nghiệp sản xuất  mang tính vĩ mô, nhắm vào một tập thể, rất khó quan tâm đến từng cá nhân cụ thể. Nhưng công việc phổ cập khoa học trên mạng lại có thể rõ ràng và chính xác mang lại lợi ích cho từng cá nhân.

Mới bắt đầu làm truyền thông cá nhân, cậu thuần túy là vì chiều theo yêu cầu của Trình Thế Xương. Về sau, cậu cũng bắt đầu cảm thấy thú vị. Cậu đăng tải rất nhiều video ngắn trên Douyin, phổ cập kiến thức y học cho cư dân mạng, đồng thời chia sẻ những chuyện thú vị trong cuộc sống của mình.

Trình Trạch Sơn thỉnh thoảng sẽ trêu cậu, hỏi "Ông chủ Tần nổi tiếng rồi còn yêu anh không?", nhưng cũng sẽ lặng lẽ giúp Tần Đồng thu thập các loại tư liệu, sẽ bí mật thích từng video của Tần Đồng. Hắn rất vui khi thấy Tần Đồng trưởng thành, hắn thích vẻ rạng rỡ và tươi sáng của Tần Đồng.

Tài khoản của Tần Đồng hoạt động vô cùng sôi nổi, chưa đầy một tháng đã tăng thêm mấy chục vạn người theo dõi. Về sau, cái tên "Tần Đồng" thậm chí còn nổi tiếng hơn cả "Trình Trạch Sơn", dù sao Tần Đồng thường xuyên hoạt động trên internet, còn Trình Trạch Sơn chỉ là một thiếu gia nhà giàu kín tiếng chuyển sang làm bác sĩ.

Một đêm bình lặng.

Hôm nay Trình Trạch Sơn trực đêm, sau khi tan làm, Tần Đồng đang cuộn tròn trong thư phòng hứng thú cắt video.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung nhẹ.

Là tin nhắn của Tần Như Nhạn.

Là Nhạn không phải Yến: 【 anh ơi anh ơi, anh ở đâu, anh lại lên hot search rồi! 】

Tần Đồng: ……

Sao lại là Tần Như Nhạn gửi tin nhắn nữa vậy.

Mỗi lần cô nhắn tin đều không có chuyện gì tốt lành.

Lần sau chắc phải chặn luôn mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK