• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đó Tần Đồng thật sự ngây thơ, cậu cho rằng câu "Không có tính toán" của Trình Trạch Sơn là theo nghĩa đen, còn tự nhiên nói với hắn: "Không sao đâu, em có thể chờ anh, bao lâu em cũng chờ được, em không vội."

Lúc này nằm trên giường, nhớ lại cảnh tượng đó, Tần Đồng bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Có lẽ khi từ chối cậu, Trình Trạch Sơn đã sớm có người trong lòng, còn mình là kẻ lì lợm bám riết, chen ngang vào giữa họ.

Bất quá, nghĩ ngợi những chuyện này dường như chẳng còn ý nghĩa gì. Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, cả hai đã thành người, cơm cũng không biết nấu bao nhiêu lần, không thể nào quay lại cái thuở ban đầu.

Tần Đồng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra thì đã là sáng hôm sau. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Tần Đồng vươn tay tắt nó.

Nằm thêm một lát trên giường, đến khi không thể không dậy, Tần Đồng cuối cùng cũng miễn cưỡng bò dậy. Trẻ con ốm có thể xin nghỉ, người lớn dù khó chịu thế nào cũng phải dậy đi làm.

Huống chi cậu còn là người giúp người khác chữa khỏi bệnh tật.

Hôm nay vận may của Tần Đồng khá tệ, bệnh tình của bệnh nhân cậu phụ trách liên tục có vấn đề, cả ngày cậu chạy đi chạy lại, đến hơn chín giờ tối mới xong hết mọi việc.

Cầm điện thoại lên, Tần Đồng lúc này mới thấy tin nhắn Trình Trạch Sơn gửi từ mấy tiếng trước, hỏi cậu: 【 Bác sĩ Tiểu Tần tan làm chưa? Hôm nay gọi video được không?  】

Tần Đồng có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi, trả lời hắn: 【 Xin lỗi, hôm nay em bận quá, anh ngủ rồi sao? 】

Trình Trạch Sơn trả lời ngay lập tức: 【 Chưa 】

Tần Đồng thăm dò hỏi hắn: 【 Vậy... muốn gọi video không? 】

Trình Trạch Sơn rất nhanh gửi đến lời mời gọi video.

Video kết nối, Trình Trạch Sơn ngồi trên một chiếc ghế dài, thần sắc bình thản nhìn Tần Đồng, vẻ mặt vẫn ôn hòa như ngày cũ.

Biểu tình Tần Đồng bỗng nhiên ngơ ngác, phía sau Trình Trạch Sơn... hình như là vườn hoa nhỏ dưới lầu bệnh viện?

Ngay sau đó, Tần Đồng nhanh chóng nhận ra, chiếc ghế dài Trình Trạch Sơn đang ngồi cũng rất quen mắt, đã từng chính là ở chỗ này, Tần Đồng hiểu lầm Trình Trạch Sơn đang hẹn hò với một cô gái...

"Anh anh anh, anh về từ bao giờ vậy?" Tần Đồng kinh ngạc đến nói lắp, còn cảm thấy có chút không thể tin được, "Anh về sao không nói cho em?"

"Không về thì bạn trai anh không cần anh nữa." Trình Trạch Sơn nhìn cậu sâu xa, ngữ khí còn rất ủy khuất, "Hơn nữa dựa vào cái gì mà anh phải nói cho em, em giận anh còn không nói cho anh biết?"

Tần Đồng: "..."

Không phải, chuyện này có thể giống nhau sao?

-

Nửa tiếng sau.

Ngồi trong quán lẩu phía sau bệnh viện, hơi nóng mờ ảo bao trùm tầm mắt, xuyên qua làn khói lẩu dày đặc, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn mắt to trừng mắt nhỏ.

Vừa rồi gọi video trời đã tối, ánh sáng không tốt, lúc này vào quán lẩu, Tần Đồng mới nhận ra, trên mặt Trình Trạch Sơn có một vết bầm tím lớn, trên mũi còn dán hai miếng băng cá nhân to.

"Không phải, anh bị làm sao vậy hả? Đi đánh nhau?" Tần Đồng không nhịn được, lập tức chạy đến bên Trình Trạch Sơn, cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt hắn, giữa mày nhíu chặt, "Hai ta mới mấy ngày không gọi video, anh đã làm mình thành ra thế này?"

Giận Trình Trạch Sơn là một chuyện, Tần Đồng không muốn hắn bị thương.

So sánh thì thái độ Trình Trạch Sơn cũng khá bình tĩnh, chỉ có đáy mắt thoáng qua một tia u ám: "Chính là những chuyện tốt mà Chu Nghĩa Địch làm đó, anh mà nhịn được mới là có vấn đề."

Tần Đồng ngẩn người: "Anh biết rồi?"

"Hôm nay Chu Nghĩa Địch thấy tâm trạng anh không tốt, cố ý chuyển tiếp cho anh cái tin nhắn em gửi tối qua." Trình Trạch Sơn cười lạnh một tiếng, lập tức ngước mắt lên, ngữ khí mềm mỏng xuống: "Thực xin lỗi, anh và cái cậu thực tập sinh kia thật sự không có gì, nhưng nếu em nghĩ như vậy, nhất định là do anh làm chưa tốt chỗ nào, em nói cho anh biết anh sửa ngay."

Tần Đồng nhìn đôi mắt của Trình Trạch Sơn, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, không ngờ Trình Trạch Sơn lại trực tiếp nhận lỗi về mình, nhưng đồng thời cậu cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì điều cậu thực sự để ý không phải chuyện này.

"Anh lo cho mình trước đi!" Im lặng một lát, Tần Đồng giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, "Khó khăn lắm mới về một chuyến còn mang đầy thương tích, em còn nghi ngờ anh cố ý làm em đau lòng đấy."

"Anh bị thương sẽ làm em đau lòng anh sao?" Trình Trạch Sơn vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo, trong giọng nói có chút hưng phấn, "Vậy lần sau anh..."

Tần Đồng nhíu mày: "Không được."

"... Được được được, anh nói đùa thôi." Trình Trạch Sơn lập tức im lặng, trấn an Tần Đồng, "Anh chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."

Là một bác sĩ khoa ngoại, Tần Đồng vẫn không yên tâm, về đến nhà, cậu lại nghiêm túc, tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người Trình Trạch Sơn một lần nữa, cố gắng muốn sờ soạng khắp người hắn một lượt.

Đều là bác sĩ khoa ngoại, Trình Trạch Sơn tỏ ra khá ngoan ngoãn, tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng vẫn thành thật ngồi trên sofa, mặc cho tay Tần Đồng sờ chỗ này chạm chỗ kia trên người mình, cuối cùng thật sự không nhịn được, mới kéo Tần Đồng vào lòng ngự.c hôn tới tấp, cười hỏi cậu: "Có phải em cố ý muốn sờ anh không?"

Đáy mắt Tần Đồng phủ một tầng sương mỏng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại có vài phần xấu hổ pha lẫn ý trêu ngươi.

Ở bên nhau lâu như vậy, Tần Đồng vẫn dễ dàng bị hắn trêu chọc, bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, hai tay run rẩy ôm lấy eo hắn, Trình Trạch Sơn lại đột ngột dừng động tác.

Tần Đồng vẻ mặt mê mang nhìn hắn, chủ động rướn người hôn lên khóe môi hắn, trong giọng nói mang theo vài phần oán trách: "Sao vậy đây? Bác sĩ Trình vĩ đại của chúng ta có người mới rồi hả? Không vui vẻ làm chuyện này với người cũ nữa sao?"

"Làm gì có chuyện đó." Trình Trạch Sơn cười, để Tần Đồng dựa vào lòng mình, tay vẫn ôm lấy eo cậu, ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve làn da cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tần Đồng: "Anh chỉ muốn hỏi bác sĩ Tiểu Tần của chúng ta, rốt cuộc là vì cái gì giận anh?"

Quá xấu xa rồi.

Ở bên nhau quá lâu, Trình Trạch Sơn hiển nhiên biết điểm yếu của Tần Đồng, hắn cố ý trêu ngươi cậu, một bên không lộ vẻ gì mà trêu chọc, một bên lại khéo léo khống chế, không cho cậu đạt được cái thỏa mãn cuối cùng.

Khóe mắt Tần Đồng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm nước mắt, sáng long lanh như một vũng nước trong, Trình Trạch Sơn vô cùng thương tiếc hôn nhẹ lên giọt nước mắt của cậu, rồi tiếp tục nói: "Cho anh một cơ hội đi bác sĩ Tiểu Tần, người khác có thể không hiểu em, anh không thể không hiểu, hai ta quen nhau đã gần một nửa cuộc đời anh rồi, anh nhìn thấy ánh mắt em lần đầu tiên đã biết em không phải giận cái cậu thực tập sinh kia."

Bàn tay bác sĩ khoa ngoại trắng, thon dài, khớp xương rõ ràng, từng tấc từng tấc vu.ốt ve eo Tần Đồng, đồng thời mang đến cả thống khổ lẫn khoái cảm.

"Em không..."

Tần Đồng còn muốn giả ngơ, nói được nửa câu, thật sự không nhịn được, thân thể cậu run rẩy không ngừng, như một quả bóng chứa đầy nước bị đâm thủng, cảm xúc dồn nén bấy lâu ùa ra, "Đúng vậy, một thực tập sinh tính là gì chứ, anh còn mở tài khoản Weibo nói yêu thầm người khác, còn giấu ảnh chụp cũ của người khác sau tấm ảnh chụp chung của chúng ta nữa."

Trình Trạch Sơn hơi hé miệng, muốn nói gì đó, Tần Đồng không cho hắn cơ hội: "Em rất để ý cái người con trai anh yêu thầm trước đây, nhưng em có tư cách gì mà để ý chứ? Khi đó em vẫn luôn ngóng trông đuổi theo anh, anh lại căn bản không thèm quay đầu nhìn em một cái."

"Không phải, anh..."

Biểu tình Trình Trạch Sơn ngẩn ra, động tác trên tay cũng cứng đờ, Tần Đồng nhân cơ hội đẩy tay hắn ra, chui ra khỏi lòng hắn, quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, "Nhưng bây giờ cũng không muộn, anh quay đầu lại nhìn em một cái, được không?"

Không đúng.

Không nên nói như vậy.

Tần Đồng nghĩ, điều cậu rõ ràng muốn nói là "Chia tay".

Dưa xanh hái không ngọt, cưỡng cầu tình cảm cũng chẳng thú vị. Tần Đồng không phải người nhẫn nhịn cầu toàn, nhưng khi Trình Trạch Sơn đứng ngay trước mặt, Tần Đồng lại hoàn toàn không thể thốt ra hai chữ kia.

Cậu thật sự quá vô dụng.

Dù biết trong lòng Trình Trạch Sơn có người khác, cậu vẫn không muốn chia tay.

Tim cậu thắt lại từng cơn đau nhói, như thể toàn bộ máu đã bị khóc khô. Đôi mắt Tần Đồng đỏ hơn lúc nãy, nước mắt trong veo ứa ra nơi khóe mắt, nhưng rõ ràng không phải thứ cảm xúc vui thích vừa rồi. Biểu tình cậu mê man, bối rối, như đứng bên bờ vực thẳm.

"Mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều, muốn buông tay để anh theo đuổi tình yêu đích thực của mình, nhưng chúng ta quen nhau bao nhiêu năm như vậy, giằng co bao nhiêu năm như vậy, em thật sự không cam lòng, em không có cách nào buông tay." Tần Đồng bỗng nhiên cảm thấy lạnh, rõ ràng là đêm hè, cậu lại thấy như rơi vào hầm băng, cậu run rẩy dữ dội, hàm răng va vào nhau cầm cập, phải cố sức cắn chặt mới có thể nói rõ ràng, "Trình Trạch Sơn, anh cắt đứt với người đó đi, đừng thích người đó nữa, em có thể coi như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, chúng ta sống tốt với nhau, được không?"

Yết hầu Trình Trạch Sơn khẽ động, hắn dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn Tần Đồng, nói: "Không có người khác."

Tần Đồng ngẩn người.

Trình Trạch Sơn vươn tay kéo cậu vào lòng, từng chữ từng chữ nói: "Anh chưa từng thích ai khác, bao nhiêu năm như vậy người anh thích chỉ có một mình em."

"Anh nghĩ em dễ lừa như vậy sao?"

"..."

Trình Trạch Sơn im lặng hồi lâu, đầu tựa vào vai Tần Đồng, thở dài một tiếng thật sâu: "Sao cũng phải bắt anh nói rõ ràng như vậy mới được, thật ra là anh nhất kiến chung tình với em trước, ngày đầu tiên nhập học, em ngồi xổm dưới gốc cây trong trường cho mèo hoang ăn, anh không nhịn được, lén chụp ảnh em."

Người im lặng lần này là Tần Đồng, cậu lặp lại lời Trình Trạch Sơn, nhấm nháp vài lần, vẫn cảm thấy khó tin. Trình Trạch Sơn nói thêm: "Không biết em còn nhớ không, lúc đó ở cổng trường dưới cây đại thụ kia, anh chủ động đến gần em, chính là vì lúc đó anh rất muốn làm quen với em; sau này hoạt động nhóm của chúng ta luôn cùng nhau, cũng là anh ngầm tìm ban cán sự lớp, muốn tạo ấn tượng với em."

Nhắc đến những chuyện trước đây, Tần Đồng cuối cùng cũng cảm thấy có chút chân thật, cậu nghẹn lời nhìn Trình Trạch Sơn, nói: "Hóa ra anh thật sự có cái kiểu sở thích đặc biệt không ai nhận ra... Anh thích thầm em, còn từ chối em làm gì?"

"Lúc đó anh thật sự không nghĩ em sẽ thích anh lâu như vậy." Trình Trạch Sơn khẽ cụp mắt, trong giọng nói có vài phần ủy khuất khó tả, "Anh cho rằng em theo đuổi anh chỉ là nhất thời hứng thú, chơi chán rồi sẽ rời đi."

"Vì sao?" Tần Đồng nhíu mày hỏi hắn, "Em trông giống cái loại người hay thay lòng đổi dạ sao?"

"Chẳng lẽ không giống sao?" Biểu tình Trình Trạch Sơn càng thêm ủy khuất, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương, "Em có nhân duyên tốt như vậy, tất cả mọi người thích vây quanh em, mà anh giống như chỉ có cái ưu điểm học giỏi này là không ai để ý."

Tần Đồng hoàn toàn cạn lời: "... Á khoa tám năm hệ đại học là không ai để ý sao? Năm nhất đã đăng bài SCI điểm cao là không ai để ý sao? Anh thật sự có hiểu lầm gì về từ 'không ai để ý' vậy?"

"Ông trời cho tài năng thật sự không phải là thứ đáng khoe khoang, ít nhất theo anh thấy là như vậy." Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, ngữ khí có vẻ bất đắc dĩ, lại bối rối nói, "Em trước đây luôn đùa nói anh thích làm màu, thật ra anh không có, bởi vì trong ký ức từ nhỏ đến lớn của anh, dù anh có giỏi giang, xuất sắc đến đâu, anh cũng chưa từng nhận được bất kỳ sự đáp lại hay tình yêu nào."

"Vậy sau này thì sao?" Tần Đồng im lặng một hồi lâu, cuối cùng hỏi, "Sau này vì sao anh lại đồng ý em? Anh làm sao tin được em thật lòng thích anh?"

"Thật ra lúc đó cũng không hoàn toàn tin." Đáy mắt Trình Trạch Sơn ý cười càng đậm, dường như chìm vào hồi ức nào đó, nhìn Tần Đồng với ánh mắt thương tiếc, "Khi đó mỗi lần anh từ chối em, ngoài miệng em không nói gì, nhưng thường xuyên trốn đi lén lau nước mắt, anh đâu phải sắt đá, thật sự không thể thấy em buồn. Sau này anh nghĩ, bị em lừa gạt, trêu đùa, còn tốt hơn là làm em đau lòng."

Tim Tần Đồng bỗng nhiên đau nhói, rồi lập tức nhớ đến chuyện sau đó: "Vậy lúc đó em nói chia tay với anh..."

"Ừ." Trình Trạch Sơn cười nhạt, nói, "Lúc đó anh thật sự cho rằng em đã chơi đủ rồi, nên không ngăn cản em, anh muốn để em tự do."

"Anh thật đúng là..." Tim Tần Đồng như bị ai đó bóp nghẹt, bàn tay to của Trình Trạch Sơn vừa mạnh mẽ vừa gân guốc, như muốn vắt kiệt hết máu trong tim Tần Đồng, cũng may Tần Đồng vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, rất nhanh giải thích, "Trình Trạch Sơn, em không có ý định chơi đùa anh, chưa bao giờ."

"Anh biết, sau đó anh rất nhanh đã nhận ra không đúng," Trình Trạch Sơn lập tức gật đầu, nói, "Sau khi cảm xúc qua đi anh đã tỉnh táo lại, em đã cho anh nhiều tình yêu như vậy, nếu anh không tin em, mới là bất kính với em."

"Cho nên sau này anh mới về nước, bị em từ chối nhiều lần như vậy cũng không tức giận." Tần Đồng cuối cùng cũng nhận ra chân tướng, có chút tức giận, lại có chút đau lòng, quá nhiều cảm xúc dâng trào trong lòng cậu, mũi cậu cay cay, "Em đã bảo rồi mà, anh rõ ràng không phải cái loại người chủ động... Lúc đó em thật sự cho rằng anh muốn trả thù em."

"Khi đó em luôn đẩy anh ra, thật ra anh đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng thật sự không cam lòng," Trình Trạch Sơn dường như nhớ lại chuyện rất xa xôi, ánh mắt xa xăm mà lại mờ mịt, "Lúc đó anh thật sự không cam lòng, dựa vào cái gì chứ, em cho anh tình yêu rồi lại muốn thu hồi, nhưng tình yêu của em đã sớm thiêu đốt trái tim anh tan chảy, nơi đó để lại một lỗ hổng lớn, chỉ có em mới có thể lấp đầy nó."

"Em không có muốn thu hồi, em không có không yêu anh." Hốc mắt Tần Đồng vẫn đỏ, ngập ngừng nói, "Em chỉ là... luôn sợ mình vẫn chưa đủ yêu anh."

"Sao lại không đủ yêu anh? Em cho rằng trong lòng anh có người khác mà còn không muốn buông tay anh ra, không ai yêu anh hơn em." Trình Trạch Sơn khẽ cười, rồi nhắc đến chuyện trước mắt, ngón tay hắn nhẹ nhàng vỗ vào khóe mắt Tần Đồng, cẩn thận lau đi nước mắt cho cậu, nói, "Là anh nên xin lỗi em, anh vẫn luôn không kể cho em nghe đoạn chuyện này, anh sợ em cảm thấy năm đó anh đang trêu đùa em, cảm thấy anh đang lãng phí thời gian và nhiệt tình của em... Anh thật sự không có."

Hô hấp Tần Đồng chợt dồn dập, cậu nghẹn ngào hất tay Trình Trạch Sơn ra, không cho hắn tiếp tục chạm vào mình: "Không, anh có, anh chính là đã lãng phí của em rất nhiều thời gian, không chỉ là ba năm theo đuổi anh trước đây, còn có năm năm ở bên nhau sau đó, sáu năm xa cách, bốn năm sáu bảy tám chín năm gặp lại... Anh đã lãng phí của em quá nhiều thời gian."

Thân thể Trình Trạch Sơn bỗng nhiên cứng đờ.

Tần Đồng nhào vào lòng hắn, hai tay siết chặt eo hắn, động tác từ từ mà xiết chặt hơn, từng chữ từng chữ nói: "Cho nên anh phải mãi mãi ở bên em, đem nửa đời sau của anh bồi cho em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK