• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại ký túc xá Trình Trạch Sơn, nằm trên chiếc giường đơn quen thuộc, Tần Đồng ôm điện thoại, chăm chú lướt xem trang Weibo bí mật mà Chu Nghĩa Địch đã cho cậu.

Buổi trưa hôm đó, Tần Đồng đã nói rõ với Chu Nghĩa Địch rằng cậu sẽ không vì chuyện này mà giận dỗi Trình Trạch Sơn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không tò mò về quá khứ của Trình Trạch Sơn.

Thật thú vị.

Cũng thật kí.ch thí.ch.

Khoan đã, đây thật sự là Trình Trạch Sơn sao?

Lướt hết trang Weibo của Trình Trạch Sơn, mắt Tần Đồng mở to, thậm chí vì sự tương phản quá lớn, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu chủ nhân của trang Weibo này có thực sự là Trình Trạch Sơn hay không.

Trên Weibo, người đó tỉ mỉ ghi lại một đoạn tình đơn phương chua xót, nói rằng mình yêu một người đồng tính nhưng không được đáp lại. Nhưng trong ký ức của Tần Đồng, Trình Trạch Sơn thời đại học vô cùng lạnh lùng, Tần Đồng muốn hỏi thăm sở thích của hắn cũng không ai biết, càng chưa từng nghe nói ai có thể lọt vào mắt hắn.

Chẳng lẽ Trình Trạch Sơn có sở thích đặc biệt, càng thích ai lại càng trốn tránh người đó sao?

... Nếu thật là vậy, thì sở thích này quả thực quá đặc biệt.

Hơn nữa...

Nếu phải tính thì, người mà Trình Trạch Sơn trốn tránh nhiều nhất hẳn là Tần Đồng, bởi vì chỉ có Tần Đồng là kiên trì theo đuổi hắn suốt ba năm trời.

Đang chìm trong suy nghĩ, tiếng mở cửa đột ngột vang lên, Trình Trạch Sơn đẩy cửa bước vào. Phản ứng đầu tiên của Tần Đồng là giấu điện thoại dưới gối.

Trình Trạch Sơn hơi nhướng mày, trêu cậu: "Sao vậy, đang làm chuyện gì có lỗi với anh à?"

Tần Đồng ngẩn người.

Đúng vậy, cậu chột dạ cái gì? Người nên chột dạ là hắn mới đúng.

Tần Đồng lập tức lấy điện thoại ra khỏi gối, bật sáng màn hình, vẻ mặt hung dữ: "Anh không bằng giải thích trước đi, cái tài khoản Weibo này là chuyện gì?"

Trình Trạch Sơn hơi khom người, nheo mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại sáng lên, động tác khựng lại một giây.

Tần Đồng nhạy bén nghiêng đầu nhìn hắn, cười khẽ hỏi: "Sao, đây thật sự là tài khoản phụ của anh? Người mà anh yêu đơn phương là ai?"

Trình Trạch Sơn dời mắt, giọng điệu nhẹ bẫng: "Không có ai cả, đây không phải tài khoản của anh, em nhận nhầm người rồi."

Tần Đồng nửa tin nửa ngờ: "Thật sao? Vậy sao vừa rồi phản ứng của anh kỳ lạ như vậy?"

"... Nhớ em." Yết hầu Trình Trạch Sơn khẽ động, hắn hơi cúi người, chạm môi mình lên môi Tần Đồng, gọi cậu, "... Bảo bối."

Đã lâu không làm, mà Trình Trạch Sơn rõ ràng là cố tình trêu chọc, Tần Đồng rất nhanh đã có phản ứng.

Trong căn phòng nhỏ ẩm ướt và oi bức, hai người không biết từ lúc nào đã ngã xuống chiếc giường đơn nhỏ hẹp, không chút kiêng dè ôm nhau, hôn nhau.

Mùa hè quả thực quá nóng.

Tần Đồng cảm thấy mình như lạc vào một khu rừng mưa nhiệt đới.

Những hạt mưa dày đặc rơi trên những chiếc lá chuối xanh mướt, chậm rãi chảy xuống theo gân lá, từng giọt từng giọt, cuối cùng nhỏ xuống những bông hoa dại trắng muốt nở rộ bên dưới.

Tí tách.

Tí tách.

Những bông hoa dại khẽ run rẩy, nhưng căn bản không có chỗ trốn tránh.

Cuối cùng, ngay cả nhụy hoa non nớt cũng dính đầy những giọt mưa lấp lánh, cánh hoa nở rộ càng thêm kiều diễm.

Tí tách.

Tí tách.

Cơn mưa này kéo dài rất lâu.

Lâu đến nỗi dường như sẽ không bao giờ dứt.

Mãi cho đến khi bên ngoài trời tờ mờ sáng, Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng ôm Tần Đồng vào phòng tắm.

Tần Đồng đã mệt đến không còn chút sức lực nào, mềm nhũn dính chặt vào người Trình Trạch Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao tối qua em trêu anh thì anh nhịn được, tối nay anh trêu em thì em lại không nhịn được, có phải anh bỏ bùa mê thuốc lú gì cho em không?"

Trình Trạch Sơn khẽ cười hai tiếng, ghé sát tai cậu hỏi: "... Khó chịu sao?"

Mặt Tần Đồng đỏ bừng hơn nữa.

Cậu vùi đầu vào ngực hắn, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói: "... Sướng."

-

Ngày hôm sau.

Khi Tần Đồng tỉnh dậy, Trình Trạch Sơn đã đi làm, trên đầu giường để lại một tờ giấy: "Anh đi làm, bữa sáng mua bánh bao và sữa đậu nành em thích ăn, lạnh thì hâm nóng lại trong lò vi sóng."

Tối qua lăn lộn đến quá muộn, Tần Đồng không có chút cảm giác đói bụng nào, cũng không muốn xuống giường, liền lười biếng nằm trên giường ngẩn ngơ.

Ga trải giường và vỏ chăn đều đã được thay mới, trên đó thoang thoảng mùi nước xả vải quen thuộc, cơ thể Tần Đồng hơi đau nhức, nhưng lại thoải mái và sảng khoái, không còn chút cảm giác dính nhớp nào.

Cầm điện thoại lên một cách uể oải, Tần Đồng hơi ngạc nhiên.

Nội dung trên màn hình vẫn dừng lại ở trang đầu của tài khoản Weibo kia tối qua.

Do dự một lát, Tần Đồng nhẹ nhàng thở dài, sau đó thoát khỏi trang cá nhân đó.

Không phải là cậu không nhận ra sự khác thường của Trình Trạch Sơn, nhưng nếu hắn không muốn nói, Tần Đồng cũng không hỏi nữa. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, chút tin tưởng này vẫn phải có.

Bất kể chủ nhân của tài khoản kia có phải là Trình Trạch Sơn hay không, bất kể Trình Trạch Sơn có từng thích người khác hay không... thì đó đều là chuyện trước khi hai người ở bên nhau. Tần Đồng nhớ rõ những ngày hai người bên nhau, và những dòng nhật ký trên Weibo kia cũng đột ngột dừng lại hai tuần trước khi họ chính thức yêu nhau.

Ngoài cái nhạc đệm nhỏ này ra, chuyến đi này của Tần Đồng có thể gọi là hài lòng như ý, không nói đến những chuyện khác, tinh lực và thể lực của bác sĩ khoa ngoại quả thực rất tốt...

Sau khi trở về Thượng Hải rất lâu, Tần Đồng vẫn còn dư vị...

Đương nhiên, ngoài dư vị ra, Tần Đồng vẫn có chút khó chịu: Rõ ràng mình cũng là bác sĩ khoa ngoại, sao mỗi lần đều bị Trình Trạch Sơn khi dễ đến khóc lóc cầu xin hắn?

Cũng không biết Trình Trạch Sơn lớn lên bằng cái gì nữa.

Trở lại Thượng Hải, Tần Đồng rất nhanh lại bận rộn, dù sao hiện tại cậu cũng coi như là một bác sĩ nổi tiếng, mỗi ngày có rất nhiều người đến khám bệnh, cũng không thể để Trình Trạch Sơn được rảnh rỗi.

Hai người kẻ nam người bắc bận rộn, thực sự không có thời gian gặp mặt, chỉ có thể mỗi ngày sau giờ làm việc gọi video, và thường xuyên bị lỡ hẹn vì một trong hai người phải tăng ca.

Tối hôm đó.

Đồng nghiệp bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng được nghỉ, Tần Đồng tan ca đêm nhàn rỗi đến buồn chán, cậu nghĩ sẽ dọn dẹp phòng của hai người một chút. Khi lau tủ, không biết thế nào mà cậu chạm phải, làm đổ khung ảnh Trình Trạch Sơn đặt trên bàn.

Khung ảnh mặt trước là bức ảnh chụp chung của hai người khi mới yêu nhau. Tần Đồng nằng nặc đòi chụp, sau này khi cả hai quay lại, Trình Trạch Sơn cố ý lật ngược tấm ảnh, nói là muốn Tần Đồng nhớ kỹ dáng vẻ trẻ trung của hắn.

Lúc khung ảnh đổ, Tần Đồng bất ngờ phát hiện bên trong hình như có hai lớp ảnh, kẹp thêm một tấm khác.

Cậu tò mò mở ra xem.

Đó là hình một người đang cho mèo hoang ăn.

Ảnh chụp không thấy rõ mặt người, chỉ có nửa cánh tay mơ hồ và một chú mèo con càng thêm nhòe nhoẹt, chỉ nhìn ra được màu cam lớn, không rõ hình dáng cụ thể.

Động tác Tần Đồng khựng lại.

Đúng là cậu và Trình Trạch Sơn từng cùng nhau cho mèo ăn, nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây, khi cả hai còn chưa yêu nhau. Sau khi yêu nhau không lâu, họ đã đi thực tập ở bệnh viện, sống trong ký túc xá bệnh viện, hoàn toàn không có khả năng nuôi mèo.

Nhưng vào cái thời điểm chưa yêu nhau đó, Trình Trạch Sơn căn bản không thích cậu, mỗi ngày đều trốn tránh cậu rất xa, cũng không có khả năng cố ý giữ lại một tấm ảnh mơ hồ như vậy.

Bất chợt, Tần Đồng nhớ đến tài khoản Weibo kia.

Cậu bỗng nhận ra, mình thực ra rất để ý, không phải để ý việc Trình Trạch Sơn từng thích ai, mà là để ý đến tận bây giờ, Trình Trạch Sơn vẫn không muốn đối xử thẳng thắn thành thật với cậu.

Cậu để ý ánh mắt né tránh của Trình Trạch Sơn khi đó.

Tin nhắn của Chu Nghĩa Địch gửi đến đúng lúc này, nói: 【 Tiểu Tần, cho cậu xem cái này hay lắm 】

Cùng với tin nhắn là một tấm hình, Tần Đồng nhấp vào xem, phát hiện là Trình Trạch Sơn đang hướng dẫn một người trẻ tuổi cách cầm dao mổ. Ngón tay hắn hờ hững bao lấy tay chàng trai trẻ, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc.

Ngón tay Tần Đồng dừng lại trên màn hình một lúc lâu, không trả lời tin nhắn của Chu Nghĩa Địch, nhấp vào khung chat với Trình Trạch Sơn, phát hiện tin nhắn gần nhất là của mình gửi, mà Trình Trạch Sơn vẫn chưa kịp trả lời. Tần Đồng nhắn lại: 【 Bác sĩ Trình vĩ đại sao không thèm để ý đến em vậy? Tình cảm nhạt phai rồi hả, chê em phiền rồi hả, yêu thương biến mất rồi hả. ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ 】

Bình tĩnh mà xét, bức ảnh kia cũng không có động tác gì quá ám muội. Đã từng có người như vậy chỉ dẫn Tần Đồng, Tần Đồng cũng từng chỉ dẫn người khác như vậy, nhưng trong khoảnh khắc này, Tần Đồng vẫn cảm thấy có chút tủi thân.

Giống như cảm xúc tích tụ đã đến đỉnh điểm.

Tin nhắn của Trình Trạch Sơn rất nhanh đã trả lời: 【 Xin lỗi, vừa nãy đang dạy một thực tập sinh cầm dao, chưa kịp trả lời tin nhắn của em, em tan làm chưa? Muốn gọi video không? 】

Tần Đồng nhìn chằm chằm màn hình không nói gì.

Trình Trạch Sơn lại nhắn: 【 Bác sĩ Tiểu Tần sao không để ý đến anh vậy? Tình cảm nhạt phai rồi hả? Chê anh phiền rồi hả? Yêu thương biến mất rồi hả? ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ 】

Trước đây Trình Trạch Sơn tuyệt đối sẽ không gửi những thứ này, nhưng ở bên Tần Đồng lâu, trong vô thức hắn đã thay đổi, học theo cái giọng điệu nói chuyện của Tần Đồng.

Tần Đồng không nhịn được khẽ nhếch môi, sau đó thở dài một tiếng, trả lời hắn: 【 Em cũng vừa tan làm, hôm nay hơi mệt, hôm nào gọi video sau nhé 】

Đây không phải là lý do thoái thác qua loa của Tần Đồng với Trình Trạch Sơn, cứ như vậy tiếp tục chắc chắn không ổn, Tần Đồng muốn tìm một thời gian để nói chuyện tử tế với Trình Trạch Sơn, nhưng hôm nay rõ ràng không thích hợp, cả hai đều bận cả ngày, Tần Đồng cũng cần chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Trình Trạch Sơn vẫn không cam tâm, nhắn lại cho Tần Đồng: 【 Thật vậy sao, nhưng anh rất nhớ em, chúng ta gọi một lát thôi được không, sẽ không làm lỡ giấc ngủ của em đâu. 】

Tần Đồng nhẫn tâm trả lời: 【 Ngủ rồi, ngủ ngon. 】

Trình Trạch Sơn: 【 Ngủ ngon 】

-

Nói ngủ ngon, Tần Đồng lại không thể ngủ được, nằm trên chiếc giường trống trải của mình, cậu buồn chán khảy khảy viên đá hình trái tim mà Trình Trạch Sơn tặng.

Sau khi Trình Trạch Sơn xuống nông thôn, Tần Đồng đã chuyển về căn nhà nhỏ của mình, sợ một mình ở lại nơi hai người từng chung sống sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng lúc nào cậu cũng mang theo viên đá xinh đẹp này.

Là bác sĩ, Tần Đồng không thể lúc nào cũng đeo mặt dây chuyền này trên người, nhưng khi rảnh rỗi, cậu luôn thích lấy ra ngắm nghía, giống như khi nhìn thấy nó, cậu có thể đồng thời nhìn thấy một trái tim chân thành của Trình Trạch Sơn.

Lúc này, viên đá hình trái tim vẫn lấp lánh, cầm trong tay sáng long lanh, bao nhiêu suy nghĩ của Tần Đồng lại bay tán loạn, những mảnh ký ức không ngừng xoay tròn, lùi lại, cuối cùng trở về ngày đầu tiên hai người gặp nhau.

Mọi câu chuyện lúc bắt đầu luôn rất đẹp đẽ, ngay cả trong hồi ức cũng sáng lấp lánh, như ánh mặt trời rải trên mặt biển gợn sóng.

Đó là đầu năm nhất, Tần Đồng một mình xách chiếc vali lớn đến trường làm thủ tục nhập học, nhưng vừa bước vào khuôn viên trường đã lạc đường, tìm mãi không thấy điểm tập trung.

Cuối tháng tám, thời tiết vẫn oi bức, mặt trời gay gắt không chút nương tay chiếu xuống mặt đất, Tần Đồng nóng đến mức gần như không thở nổi, váng vất tìm một gốc cây lớn, tùy tay đẩy chiếc vali sang một bên, rồi ngồi phịch xuống.

Trình Trạch Sơn xuất hiện vào đúng lúc đó, hắn cũng kéo một chiếc vali lớn, nhưng không hề có vẻ chật vật, chiếc sơ mi trắng ngắn tay mặc trên người hắn sạch sẽ, mát mẻ, dường như ngay cả ánh mặt trời trên đầu cũng trở nên dịu bớt.

Ở khoảng cách Tần Đồng khoảng năm mét, Trình Trạch Sơn dừng lại, hơi cúi đầu, từ trên xuống dưới nhìn cậu, trong giọng nói mang theo vài phần quan tâm: "Cậu không sao chứ? Mặt cậu đỏ quá."

Sống mũi Trình Trạch Sơn cao thẳng, hốc mắt sâu, dưới đôi lông mày sắc sảo là đôi mắt hẹp dài, thoạt nhìn cho người ta cảm giác lạnh nhạt, nhưng có lẽ vì ánh mặt trời ở phía sau hắn, ánh mắt hắn nhìn Tần Đồng lại ôn hòa, ân cần, có một sợi tơ hồng trong suốt níu lấy đầu ngón tay Tần Đồng.

Tần Đồng cảm thấy mặt mình hình như càng đỏ hơn, một luồng nhiệt không tên dâng lên.

Sau này hai người cùng nhau làm thủ tục nhập học, trong lúc trò chuyện, Tần Đồng đã biết tên Trình Trạch Sơn, càng kinh ngạc phát hiện hai người thế mà lại cùng lớp.

Có lẽ là duyên phận đặc biệt, sau này có những hoạt động của lớp, hai người luôn bị chia vào cùng một nhóm, có lẽ là ấn tượng của Tần Đồng về Trình Trạch Sơn quá sâu sắc, luôn cảm thấy chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Thích Trình Trạch Sơn dường như là chuyện đương nhiên, gia cảnh Tần Đồng không tốt, cha cậu mất sớm, em gái lại kém cậu mười tuổi, toàn bộ thời đại học Tần Đồng đều sống chật vật, mà mỗi khi gặp phải những chuyện khó giải quyết, Trình Trạch Sơn luôn xuất hiện đúng lúc trước mặt Tần Đồng.

Tần Đồng lúc đó còn nhỏ tuổi, nhưng không phải là không hiểu những điều này, trên người cậu mang theo cái sự xốc nổi đặc trưng của tuổi trẻ, sau khi nhận ra mình thích Trình Trạch Sơn, cậu gần như lập tức tỏ tình với hắn.

Đêm tĩnh lặng, dưới những cành liễu đung đưa, Tần Đồng lặng lẽ nhìn vào mắt Trình Trạch Sơn, gương mặt ửng đỏ, giống như lần đầu hai người gặp nhau, đôi mắt cậu sáng long lanh, bên trong tràn đầy chân thành, nhưng Trình Trạch Sơn chỉ nhàn nhạt nhìn cậu một cái, rồi lập tức dời mắt đi.

"... Xin lỗi," Trình Trạch Sơn không nhìn Tần Đồng, hắn nghiêng đầu nhìn khu rừng phía sau Tần Đồng, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo sự xa cách lạnh lùng, "Cảm ơn cậu thích tôi, nhưng chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không có ý định yêu đương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK