Nhận điện thoại của người giàu nhất Sở Bắc - Đường Bắc Sơn, tổng giám đốc chi nhánh là Dương Tông Hoàn không ngừng cúi đầu khom lưng vâng dạ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Tông Hoàn vô cùng phấn khởi, nói với Phác Thành Kim đang ngồi vắt chéo hai chân trên sô pha ở đối diện: “Ông Phác, chuyện vô cùng tốt!”
“Nói ra nghe xem!”, Phác Thành Kim lười nhác nói.
Phác Thành Kim là con trai út của tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng không có tài cán gì, hắn được bố điều đến Sở Bắc, tạm giữ chức vụ ở trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc. Vốn dĩ là muốn rèn luyện hắn, nhưng Phác Thành Kim lại ỷ vào thân phận của mình, không có chút dáng vẻ nào của một người cấp dưới trước mặt Dương Tông Hoàn.
Trong lòng Dương Tông Hoàn hiểu rõ, cậu chủ này chẳng qua chỉ đến trụ sở chi nhánh Sở Bắc để làm cảnh mà thôi.
Cho nên hắn luôn thể hiện thái độ xem Phác Thành Kim là chủ.
Từ đó lấy lòng người có thể nối nghiệp tổng giám đốc tập đoàn Tam Hưng trong tương lai.
“Ông Đường đã nói chỉ cần chúng ta hủy bỏ mọi sự hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên thì ông ấy sẽ giúp đỡ chúng ta!”, Dương Tông Hoàn nói: “Có chỗ dựa là Đường Bắc Sơn, cục diện của tập đoàn Tam Hưng chúng ta ở khu vực Sở Bắc sẽ được mở rộng hoàn toàn!”
“Không tồi!”, Phác Thành Kim gật đầu.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Dương Tông Hoàn vang lên.
Dương Tông Hoàn xem qua màn hình điện thoại rồi nhìn về phía Phác Thành Kim: “Là Lâm Nhã Hiên gọi đến!”
“Tôi sẽ nói với Lâm Nhã Hiên, tập đoàn Tam Hưng chúng ta sẽ hủy mọi hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên!”
“Khoan đã!”, Phác Thành Kim như đột nhiên nghĩ tới điều gì mà bật dậy từ ghế sô pha, sau đó đi đến trước mặt Dương Tông Hoàn, lấy điện thoại bấm nút nghe: “Alo, xin chào cô Lâm, tôi là Phác Thành Kim, phó tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc!”
“Cô muốn gặp chúng tôi để bàn chuyện hợp tác sao? Được thôi, không thành vấn đề, rất OK!”
“Có thể hợp tác cùng tập đoàn mới thành lập mà lại có thực lực như của cô Lâm đây, chúng tôi vô cùng vui mừng!”
“Được, cứ quyết định vậy đi!”
Nhìn hành động của Phác Thành Kim, Dương Tông Hoàn tỏ ra bối rối.
“Tôi nghe nói, cô Lâm này có vóc dáng vô cùng xinh đẹp, nếu ngừng hợp tác với cô ta như vậy thì không phải đáng tiếc quá sao?”, Phác Thành Kim cười khà khà, trong mắt lộ ra vẻ dâm đãng.
Hắn ghé đầu thì thầm bên tai Dương Tông Hoàn.
Dương Tông Hoàn nghe xong, lập tức vỗ tay khen hay: “Ông Phác quả nhiên có rất nhiều kế hay, kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim này khiến Tông Hoàn thật sự bái phục sát đất!”
“Ha ha ha!”
Phác Thành Kim và Dương Tông Hoàn nhìn nhau, đồng thời cười ha ha.
Ở nơi khác.
Sau khi gọi điện thoại cho Phác Thành Kim xong, Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn ở bên cạnh: “Tối nay em sẽ đi gặp khách hàng đến từ tập đoàn Tam Hưng bàn chuyện hợp tác, buổi chiều sẽ tranh thủ thời gian chỉnh lý tài liệu”.
“Con bé Thù Nhi gọi điện cho em nói là sắp phải thực tập, nhờ em chuẩn bị một ít tài liệu cho con bé, mà em lại không có thời gian, anh giúp em chuyển nó cho Thù Nhi nhé!”
“Không thành vấn đề!”, Mục Hàn gật đầu đáp.
Mục Hàn nhận tài liệu thực tập từ Lâm Nhã Hiên, sau đó đi đến đại học Sở Dương.
“A!”, nhìn thấy là Mục Hàn tới, Lâm Thù Nhi bĩu môi, không khỏi có chút thất vọng.
Dù sao, ở trong lòng Lâm Thù Nhi, người anh rể Mục Hàn vô dụng này sao so được với người giàu có Mạch Thiên Hàn chứ?
Ngược lại, Tư Đồ Doãn Nhi bạn thân của Lâm Thù Nhi lại vô cùng thân thiết níu lấy Mục Hàn, gọi anh rể anh rể, líu ríu không ngừng, giống như chim hoàng yến vậy.
Khiến cho Lâm Thù Nhi ngẩn người ra, hai tay chống nạnh, không vui mà nghĩ: rốt cuộc là anh rể của ai chứ?
Tư Đồ Doãn Nhi kéo Mục Hàn đi vào trong sân trường, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Tư Đồ Doãn Nhi là một trong mười hoa khôi của trường đại học Sở Dương, độ nổi tiếng của cô ta rất cao. Các bạn nam theo đuổi cô ta có thể xếp hàng từ ký túc xá ra đến khu dạy học, nhưng Tư Đồ Doãn Nhi từ chối hết thảy những người theo đuổi. Nhập học được bốn năm, cô ta chưa bao giờ có hành động thân mật với người con trai nào.
Cho nên, cử chỉ thân mật của Tư Đồ Doãn Nhi và Mục Hàn lập tức khiến cho các bạn học chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Không gì khác ngoài ngạc nhiên vì Tư Đồ Doãn Nhi lại có bạn trai.
Tư Đồ Doãn Nhi mừng thầm trong lòng, cái cô ta muốn tạo ra chính là hiệu quả này.
Gần đây có một lưu học sinh từ nước Bổng để ý cô ta, thường xuyên mặt dày đến quấy rầy cô ta, lại còn tuyên bố một cách bá đạo rằng Tư Đồ Doãn Nhi là người con gái của hắn.
Điều này khiến Tư Đồ Doãn Nhi hết sức bực dọc.
Mục Hàn đến đây vừa khéo để Tư Đồ Doãn Nhi lấy làm bia đỡ đạn.
Vì thân phận bí mật của Mục Hàn, thật ra trong lòng Tư Đồ Doãn Nhi cũng rất yêu thích Mục Hàn.
Chỉ có Lâm Thù Nhi tụt lại phía sau Mục Hàn và Tư Đồ Doãn Nhi, ôm một chồng tài liệu thực tập, đi lẻ loi một mình.
Miệng nhếch lên, không biết đang lầm bầm cái gì.
“Tư Đồ Doãn Nhi, em đứng lại cho anh!”
Lúc này, Mục Hàn nghe thấy đằng sau vang lên một giọng Hoa Hạ vô cùng dồn nén.
Mục Hàn quay đầu lại, nhìn thấy là một sinh viên mặc đồng phục Taekwondo, vẻ mặt tức giận.
“Này, Phác Ân Thái, cậu định làm gì?”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi nói.
Phác Ân Thái đưa tay chỉ vào Mục Hàn, vẻ mặt không vui nói: “Anh ta là ai?”
“Không nhìn ra sao?”, dường như Tư Đồ Doãn Nhi có ý chọc tức Phác Ân Thái, cố tình dựa sát vào Mục Hàn, cười híp mắt nói: “Đây là bạn trai tôi!”
Trên người Tư Đồ Doãn Nhi tỏa ra một mùi hương, khiến Mục Hàn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vô thức làm động tác hít vào.
Phác Ân Thái nhìn thấy lập tức nổi giận: “Khốn nạn, Tư Đồ Doãn Nhi em là người con gái của Phác Ân Thái anh!”
“Không ai được tranh giành!”
“Phác Ân Thái, cậu đừng nói linh tinh!”, Tư Đồ Doãn Nhi nghe hắn nói vậy cũng vô cùng tức giận.
Mục Hàn thông minh đến thế nào, lập tức nhìn ra nguyên do trong đó, bèn ghé vào bên tai Tư Đồ Doãn Nhi, nhỏ giọng nói: “Bạn học Doãn Nhi, bạn hư lắm nhé, dám lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho bạn!”
“Không phải bia đỡ đạn đâu”, Tư Đồ Doãn Nhi bĩu môi: “Bây giờ anh chính là bạn trai em!”
Bị thứ mềm mại cao thẳng của Tư Đồ Doãn Nhi đè ép vô cùng thoải mái, Mục Hàn bất lực gật đầu: “Đúng, anh chính là bạn trai của em!”
“Khốn nạn!”, Mục Hàn tỏ thái độ làm Phác Ân Thái nổi giận: “Tao muốn đấu tay đôi với mày!”
“Này!”, lúc này một bạn nam đi tới, nói với Phác Ân Thái: “Phác Ân Thái, cậu đừng quá đáng, cậu xem người ta cơ thể yếu ớt, không hứng nổi gió, sao có thể là đối thủ của cậu được!”
“Nể mặt tôi, đừng gây sự ở trường học nữa!”
“Được!”, Phác Ân Thái chỉ tay vào người bạn đó, nói: “Vậy mày thế hắn đấu một trận với tao đi!”
“Vừa hay để đám phế vật nước Hoa Hạ chúng mày biết sự lợi hại của Taekwondo ở nước Bổng bọn tao!”
Nhìn bộ dạng của Phác Ân Thái, bạn học đó bỗng nghiêm mặt lại.
Xem ra Phác Ân Thái định làm thật!