Tuy Mục Hàn chỉ nhậm chức phó ở tòa nhà thị chính Sở Bắc, không đảm nhiệm chức vụ cụ thể, cũng không tham gia bất cứ việc chính trị nào tại đây, nhưng dù gì anh cũng là một nhân vật dưới một người trên mười nghìn người ở nước Hoa Hạ. Thêm vào đó là chiến công hiển hách, dẫn dầu tứ đại chiến thần đánh tan thế tấn công của hơn bốn mươi nước kết hợp vây đánh biên giới Hoa Hạ, và còn khiến Đảo Quốc diệt vong.
Trở thành người duy nhất được trao tặng quân hàm “đại thống soái” từ khi Hoa Hạ dựng nước đến nay.
Vì vậy, đương nhiên là chính quyền thành phố Sở Bắc vô cùng xem trọng sự kiện lần này.
Tuy quy mô tiệc tối hôm nay chỉ do tòa nhà thị chính Sở Bắc tổ chức, nhưng ngay cả Tổng đốc, Thống đốc và Tư lệnh chiến khu đều đến.
Hơn nữa, lần này trừ Quỳ Ngưu ra, tam đại chiến thần còn lại dưới trướng Mục Hàn là Hoàng Điểu, Chúc Long và Thao Thiết cũng đã đến.
Có thể nói là khí thế cực lớn.
Từ sáng sớm, cả nhà Đường Bắc Sơn - người giàu nhất Sở Bắc đã vô cùng bận rộn.
Trước cửa biệt thự đỗ ba chiếc xe Rolls-Royce Phantom.
Đường Yên Nhiên trang điểm lộng lẫy.
“Ông nội, ông thấy hôm nay cháu có đẹp không?”, vừa nghĩ tới sắp được gặp anh hùng trong lòng mình, Đường Yên Nhiên vô cùng mong chờ.
“Ừ, đẹp, đẹp lắm!”, tâm trạng của Đường Bắc Sơn cũng rất tốt, gật đầu cười nói: “Cháu gái của Đường Bắc Sơn có ngày nào mà không xinh đẹp chứ!”
“Ông mà là đại thống soái chắc chắn sẽ thích cháu ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
“Ôi, ông nội, ông lại chê cười cháu!”, Đường Yên Nhiên lập tức cảm thấy xấu hổ.
“Ông nội không hề chê cười cháu nhé”, Đường Bắc Sơn nói: “Yên Nhiên, ông đã liên lạc trước với Thống đốc tòa nhà hành chính rồi, ở tiệc chào mừng lần này, chúng ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp để sắp xếp cho cháu và đại thống soái gặp riêng nhau”.
“Cơ hội lần này rất hiếm có, cháu phải nắm thật chắc đấy!”
Đường Bắc Sơn đã lên kế hoạch xong, nhất định phải khiến đại thống soái ngủ với Đường Yên Nhiên ở tiệc chào mừng lần này.
Đến lúc đó, gạo nấu thành cơm, cho dù đại thống soái không vui cũng phải nhận.
Còn Đường Bắc Sơn khi ấy sẽ là ông nội của đại thống soái, đương nhiên địa vị sẽ thăng tiến vượt bậc.
Có mối quan hệ lần này thì đừng nói là Sở Bắc, cho dù là cả tỉnh cũng sẽ là thế giới của Đường Bắc Sơn.
“Cháu biết rồi, ông nội!”, Đường Yên Nhiên cắn môi dưới, gật đầu đáp: “Cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!”
Ngoài Đường Bắc Sơn, phía bên Mục Hạo Thần cũng đã chuẩn bị từ lâu.
Thậm chí còn cố tình yêu cầu một món quà giá trị cực cao từ nhà họ Mục ở thủ đô, dự định nhân dịp này tặng cho đại thống soái.
“Ông Mã, xếp quà lên xe rồi chứ?”, Mục Hạo Thần nói với người đàn ông trung niên có vẻ giống quản gia ở bên cạnh: “Tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức lần này là cơ hội tuyệt nhất để chúng ta leo cao! Tuyệt đối không được xảy ra sai sót nào!”
“Một khi chúng ta móc nối được quan hệ với đại thống soái, đừng nói là Sở Bắc mà ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng phải quỳ gối trước Mục Hạo Thần này!”
“Thậm chí là vị trí người thừa kế của nhà họ Mục ở tỉnh, bọn họ cũng phải nhường lại bằng hai tay!”
“Cậu chủ Hạo Thần cứ yên tâm!”, ông Mã cung kính nói: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong!”
Ngoại trừ nhà giàu có hạng nhất ra, những gia tộc nhận được thiệp mời khác ở Sở Bắc cũng lần lượt sửa soạn đi tới buổi tiệc.
Chẳng hạn như nhà họ Tần có được vị trí tham dự.
Tuy khí thế của nhà họ Tần không bằng những nhà giàu có hạng nhất như Đường Bắc Sơn và Mục Hạo Thần, nhưng họ cũng khởi hành bằng mấy chiếc xe Porsche đến đó.
Mặc dù họ vẫn bị nợ nần quấn thân, nhưng cái tên Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương vừa xuất hiện, các chủ nợ cũng không dám làm gì lỗ mãng.
Nhất là vào thời điểm mở tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức thế này.
Giữ cho thiên hạ thái bình là mệnh lệnh do chính quyền thành phố Sở Bắc ban bố.
Mục Hàn dẫn theo Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đến nơi tổ chức tiệc chào mừng.
Vừa khéo chạm mặt đám người nhà họ Tần.
“Ô, Mục Hàn, cả nhà cậu đến đây tham dự tiệc chào mừng đấy hả?”, Tần Lượng vừa gặp đã chế nhạo: “Tôi nhớ hình như nhà các người không có thiệp mời kia mà?”
“Bọn họ ấy à, chỉ đến xem cho đỡ ghiền thôi”, lúc này Tần Yến tiếp lời, vẻ mặt đắc ý vô cùng: “Dù sao, chỉ những người có thiệp mời như chúng ta mới có tư cách vào trong mà!”
“Hừ! Chỉ một buổi tiệc chào mừng nho nhỏ mà thôi, tôi thích vào thì vào”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Cậu nghĩ đây là nơi nào? Là cái chợ sao? Lại còn thích vào thì vào?”, Tần Mỹ bĩu môi nói.
“Đúng vậy!”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Hơn nữa, không có tôi thì buổi tiệc chào mừng này không tổ chức được đâu!”
“Ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói như vậy, đám người nhà họ Tần cười đến mức đau bụng.
Trương Hạo châm chọc: “Mục Hàn, tôi biết bản lĩnh của cậu không tồi, có thể giết chết cao thủ hàng đầu ở tỉnh mà cậu năm dẫn đến trong nháy mắt, nhưng phải chăng cậu là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển?”
“Dùng não mà suy nghĩ xem, đây là nơi để cậu ba hoa khoác lác sao?”
“Cứ như cậu là đại thống soái không bằng!”
“Không sai, tôi chính là đại thống soái”, Mục Hàn nghiêm túc nói.
Lần này, đám người nhà họ Tần lại cười đến cong lưng.
Tần Lệ đứng một bên đã sầm mặt lại từ lâu, không vui nói: “Mục Hàn, hôm nay mày cố tình dẫn bọn tao đến đây để chịu nhục phải không?”
“Đương nhiên là không!”, Mục Hàn lắc đầu đáp: “Con dẫn mọi người đến đây để thư giãn!”
“Buổi tiệc lần này hẳn là có tiêu chuẩn cao nhất trong lịch sử Sở Bắc, mọi người vào trong rồi có thể mở mang kiến thức!”
“Đủ rồi!”, Lâm Nhã Hiên ngắt lời Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, anh có thể chín chắn hơn một chút không?”
“Những nơi có tiêu chuẩn cao thế này không phải cho chúng ta đến đâu!”
“Đúng, chỉ có chúng tôi mới đến được”, Tần Lượng đưa thiệp mời trong tay ra, vẻ mặt đắc ý nói: “Dù sao thì chúng tôi cũng là những người được đại thống soái mời!”
“Thật xin lỗi, chúng tôi vào trước đây”.
“Đương nhiên, nếu các người muốn biết tình hình trong đó thì khi nào chúng tôi ra ngoài sẽ kể lại cho các người”.
Đám người nhà họ Tần ra vẻ vênh váo, nghênh ngang đi vào hội trường sau khi người gác cổng kiểm tra thiệp mời xong.
“Chúng ta cũng vào thôi”, Mục Hàn nói.
Nhìn thấy Mục Hàn đi vào trong thật, ba người Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đưa mắt nhìn nhau, cũng chỉ đành đi theo.
Người gác cổng chặn Mục Hàn lại, Mục Hàn đưa một tờ giấy chứng nhận ra.
Người gác cổng lập tức ngỡ ngàng, đang định hành lễ thì bị Mục Hàn dùng ánh mắt ngăn lại.
Vậy nên người gác cổng cung kính đưa tay ra, làm động tác mời.
“Thế là vào được rồi?”, Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đều vô cùng ngạc nhiên.
“Vậy là sao?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Là thế này”, Mục Hàn tùy tiện bịa ra một lý do: “Đại thống soái cũng có gửi cho đạo trưởng Cửu Dương một thiệp mời, nhưng hôm nay đạo trưởng Cửu Dương không có thời gian đi, thế là nhường thiệp mời đó cho anh!”
“Hóa ra là vậy”, Lâm Nhã Hiên chợt hiểu ra.
“Ồ?”, ngay lúc này Tần Lượng liếc thấy nhóm Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, kinh ngạc thốt lên: “Sao bọn họ vào đây rồi?”