Lúc này sắc mặt bà cụ Lâm tái nhợt, lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Chỉ một câu nói của Phùng Hướng Dương đã có thể quyết định sống chết của bất kỳ thương nghiệp mở rộng nào ở Sở Dương!
Ngay cả lúc tập đoàn Hằng Thái – bất động sản hàng đầu quốc gia mở rộng dự án Vân Đỉnh ở Sở Dương, cũng phải khép na khép nép với ông ta!
Bây giờ, tên vô dụng Mục Hàn lại bảo một nhân vật như vậy đích thân đến gặp anh?
Đây không phải điên rồi sao?
“Vô dụng, cậu muốn chết thì chết mình đi, tại sao lại kéo theo nhà họ Lâm?”
Bà cụ Lâm vô cùng tức giận, giơ thẳng gậy lên muốn đập vào đầu Mục Hàn.
Mục Hàn cười nhạt, tùy ý tránh sang một bên, hoàn toàn dễ dàng tránh né!
“Các người không tin thì cứ việc đứng đợi, nhiều nhất là ba phút nữa, Phùng Hướng Dương sẽ xuất hiện ở đây”.
“Hơn nữa, tôi dám bảo đảm, dù là ai, bao gồm bà nội cũng không cách nào bãi bỏ chức vị của Lâm Nhã Hiên!”
Mục Hàn nói với giọng kiên định.
“Mục Hàn, đừng cho rằng cậu có quan hệ với anh chàng đại gia siêu giàu thì chúng tôi không dám động vào cậu!”
“Chậc chậc, xem bộ dạng tự cho mình là đúng của cậu, thật sự xem mình là nhân vật lớn rồi à? Chẳng qua chỉ là con chó mà thôi, đừng kiêu căng phách lối như vậy!”
“Tên vô dụng này phản hết rồi, không chỉ dám tránh né sự trừng phạt của bà nội, còn dám nói năng xằng bậy! Sau khi trở về lập tức tổ chức cuộc họp gia tộc, chúng ta phải trục xuất Mục Hàn ra khỏi gia tộc!”
Đám con cháu nhà họ Lâm ai nấy đều mắng nhiếc đầy căm phẫn.
Trong mắt bọn họ, trước đến nay Mục Hàn đều cúi đầu nhẫn nhục, từ khi nào mà lại ngang ngược trước mặt phản bác bà cụ Lâm như vậy chứ?
“Vừa hay, tôi cũng phải đợi. Đến lúc đó nếu như lãnh đạo chúng tôi không đến thì Mục Hàn, không đơn giản chỉ là cậu mà ngay cả nhà họ Lâm các cậu cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Vương Khoa nổi giận, hung hăng uy hiếp.
Bà cụ Lâm căm hận liếc xéo Mục Hàn, còn Lâm Long cũng sốt ruột quay vòng vòng!
Nếu một khi chuyện hôm nay xử lý không thỏa đáng, e rằng từ nay trở đi nhà họ Lâm sẽ thất bại hoàn toàn!
“Mục Hàn, anh có chắc chắn là ông ấy sẽ đến không?”
Lâm Nhã Hiên kìm nén nước mắt, hơi lo lắng hỏi.
“Yên tâm, ông ta không dám không đến!”
Mục Hàn trả lời một cách tự tin.
Ba phút sau.
“Ha ha ha, Mục Hàn, hết ba phút rồi, không phải vừa nãy cậu mạnh miệng lắm à? Nói cho cậu biết, cậu chết chắc rồi! Sau khi trở về tôi nhất định…”
Vương Khoa thấy Phùng Hướng Dương chưa xuất hiện, lúc này liền cười hả hê đe dọa.
Một giây sau.
Két két!
Một tiếng thắng xe dồn dập chói tai lập tức cắt ngang tiếng cười của ông ta.
Vương Khoa quay đầu lại nhìn, nụ cười trên gương mặt dần đông cứng lại, sau đó trở nên khó tin, cuối cùng gương mặt đầy vẻ tang thương thảm thiết!
“Sếp… sếp… sao ông lại đến đây?”
Vương Khoa vội bước lên phía trước, miệng run rẩy hỏi.
“Xin hỏi, ai là cô Lâm, Lâm Nhã Hiên vậy?”
Phùng Hướng Dương căm hận lườm Vương Khoa, sau đó nở nụ cười tươi hỏi mọi người.
“Là… là tôi!”
Khuôn mặt Lâm Nhã Hiên cũng đầy kinh ngạc, nhìn sang Mục Hàn rồi đứng ra trả lời với vẻ không dám tin.
“Ha ha ha, chào cô Lâm! Thật có lỗi, vì tố chất của nhân viên chúng tôi có vấn đề, gây phiền phức cho cô rồi, trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ đàng hoàng!”
Phùng Hướng Dương khom người, tỏ vẻ lấy lòng nói với Lâm Nhã Hiên.
Trong lòng ghi nhớ thật kỹ người phụ nữ có người chống lưng vô cùng vững chắc này!
Trước đó không lâu, trong vòng mấy phút ngắn ngủi ông ta nhận được cuộc điện thoại của những nhân vật lớn trong thành phố, tỉnh, thậm chí là thủ đô!
Tất cả bọn họ đều dùng giọng điệu hoang mang lo sợ cảnh cáo ông ta, tốt nhất đừng đắc tội với người phụ nữ tên Lâm Nhã Hiên này, nếu không, hậu quả khó lường!
“Không… không sao!”
Lâm Nhã Hiên trợn tròn mắt, trả lời với vẻ được đối xử tốt vẫn lo sợ.
“Ông… ông là lãnh đạo Phùng à? Chào ông, chào ông! Tôi là gia chủ của nhà họ Lâm, tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị!”
Bà cụ Lâm kích động ném thẳng cây gậy, run rẩy nịnh hót.
Ai ngờ.
Phùng Hướng Dương chỉ lạnh lùng lườm bà ta một cái, cứ như hoàn toàn không nghe thấy.
Trong mắt ông ta, tập đoàn Lâm Thị là cái thá gì chứ?
“Sao lại không sao được chứ! Nhất định là người của tôi không hiểu chuyện đã đắc tội với cô! Bây giờ tôi bảo cậu ta đến xin lỗi cô ngay và luôn!”
Ngay lập tức, Phùng Hướng Dương tươi cười nói với Lâm Nhã Hiên, tiếp sau đó, lại lạnh lùng liếc xéo Vương Khoa, quát tháo: “Còn ngây ra đó làm gì? Cúi người! Xin lỗi!”
Giọng điệu của Phùng Hướng Dương chắc nịch.
“Xin… xin lỗi!”
Mặt Vương Khoa đỏ bừng, cúi người nói với vẻ vô cùng miễn cưỡng.
Vừa nãy, ông ta còn vênh váo tự đắc bảo bà cụ Lâm đe dọa Lâm Nhã Hiên cúi người xin lỗi, không ngờ mới một lát mà bản thân ông ta lại cúi người trước cô!
“Chỉ chút thành ý này thôi sao? Xem ra cậu không muốn ở lại đơn vị này nữa rồi!”
Phùng Hướng Dương bất mãn mắng.
Ầm!
Ngay tức khắc, Vương Khoa bị dọa đến mức cả người quỳ thẳng xuống đất!
Địa vị, tiền tài, vinh dự ngày hôm nay của ông ta đều dựa vào chức vị này để đổi lấy.
Nếu bị đuổi việc thì ông ta hoàn toàn tiêu đời rồi!
“Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là lỗi của tôi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn!”
Vương Khoa dập đầu nước mắt nước mũi rơi lã chã.
Thoáng chốc.
Toàn bộ người có mặt ở đó đều hoàn toàn sững sờ!
Đặc biệt là Lâm Long và bà cụ Lâm, kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng sắp trợn rớt ra ngoài!
Một người vừa nãy còn ra vẻ ta đây, chớp mắt lại quỳ dưới đất, cú đả kích như vậy với bọn họ mà nói quả thật là quá chấn động!
“Đúng rồi, vừa nãy bà nói bà là người phụ trách của tập đoàn Lâm Thị đúng không? Sau này chuyện nghiệm thu, cứ để cô Lâm phụ trách đi, còn nữa, tôi hy vọng cô Lâm có thể nhận được đãi ngộ nên có!”
Phùng Hướng Dương nghiêng đầu lạnh lùng nói với bà cụ Lâm.
Nếu hôm nay mình đã đến đây thì cứ dứt khoát tặng thẳng cho Lâm Nhã Hiên một ân tình!
“Nhất định… nhất định!”
Bà cụ Lâm điên cuồng nuốt nước bọt, liên tục gật đầu trả lời.
“Ồ? Có nhất định thật không? Vừa nãy không phải bà còn nói về đến công ty phải bãi bỏ chức vị phó tổng giám đốc của Lâm Nhã Hiên, còn bắt cô ấy hoàn toàn rời khỏi công ty sao?”
Mục Hàn cố ý bày ra bộ dạng ngạc nhiên hỏi.
Trong nháy mắt.
Bà cụ Lâm và Lâm Long đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt như muốn giết người!
Tên vô dụng này đang muốn làm phản ư?
“Còn có chuyện này sao?”
“Nói cho bà biết! Nếu sau này cô Lâm chịu oan ức ở công ty các người thì tập đoàn Lâm Thị gì đó chuẩn bị biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Sở Dương đi!”
Phùng Hướng Dương đe dọa không hề khách khí.
“Yên tâm, chức vị… của Lâm Nhã Hiên, không ai dám động đâu!”
Con ngươi của bà cụ Lâm co rút lại, hít sâu một hơi bảo đảm.
“Vậy thì tốt! Cô Lâm, đây là danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì, cô đều có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào!”
Trước khi đi, Phùng Hướng Dương đặc biệt đưa cho Lâm Nhã Hiên một danh thiếp cá nhân.
“Sao có thể chứ! Sao Lâm Nhã Hiên lại thật sự có quan hệ với Phùng Hướng Dương?”
Lâm Long không cam lòng nói một cách oán giận.
“Bà nội, không có chuyện gì thì… cháu đi trước đây”.
Lâm Nhã Hiên cắn đôi môi đỏ rồi nói, trải qua chuyện ngày hôm nay, hiển nhiên cô cảm thấy rất xa lạ với bà cụ Lâm.
“Đợi đã!”
Bà cụ Lâm lạnh lùng chặn lại, sau đó nhìn chăm chăm vào Mục Hàn, hỏi:
“Có phải mày nghĩ rằng mày quen biết với Phùng Hướng Dương thì ghê gớm lắm đúng không, sau này ở công ty không ai có thể làm gì mày nữa đúng không?”