“Sao thế?”, Lâm Nhã Hiên thấy vậy bèn hỏi: “Chồng à, anh đang nghĩ gì vậy?”
Mục Hàn kể lại sự việc tối ngày hôm qua cho Lâm Nhã Hiên nghe.
Lâm Nhã Hiên nghe xong, cũng vội vàng đứng bật dậy: “Nếu mẹ rơi vào tay đám người nhà họ Mục ở thủ đô thì bọn họ nhất định sẽ không tha cho bà ấy”.
Vào đúng lúc này, cô Vương tìm thấy một tờ giấy.
Trên đó có nét chữ của Sở Vân Lệ: Mục Hàn, Nhã Hiên, khi hai con nhìn thấy lá thư này thì chắc sẽ đoán được mẹ đã đi đến nơi nào rồi.
Nhưng các con yên tâm, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
“Sao có thể không xảy ra chuyện gì được chứ?”, Mục Hàn gầm lên: “Nhất định là Mục Thịnh Uy, ông ta lợi dụng chuyện này để mẹ phải chịu khuất phục!”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
Nghĩ tới đứa bé trong bụng của Lâm Nhã Hiên, không thể để cô chịu nhiều kích động, nên Mục Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Nhã Hiên, em yên tâm ở nhà dưỡng thai, còn chuyện của mẹ, cứ để anh lo”.
“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Sau khi biết Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên rất tin tưởng về năng lực của anh.
Mục Hàn lập tức gọi bốn vị chiến thần đến, bàn bạc đối kế sách để cứu Sở Vân Lệ.
Trong khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lo lắng không thôi, thì Sở Vân Lệ lúc này đã đứng trước mặt Mục Thịnh Uy.
Gần ba mươi năm, đôi tình nhân đã từng gắn bó như keo sơn lần đầu gặp lại nhau.
Bây giờ, Mục Thịnh Uy với tư cách là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô, thế gia hàng đầu của Hoa Hạ, chức cao vọng trọng, uy thế lẫy lừng.
Đặc biệt là sau khi gia nhập vào thế giới quyền lực và có địa vị lớn mạnh, Mục Thịnh Uy mặc dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng sự hấp dẫn nam tính và khí chất mạnh mẽ trên người ông ta càng ngày càng lớn.
Sở Vân Lệ thì ngược lại, bà ấy từng là một cô gái xinh đẹp của nhà họ Sở ở Đông Hải, sau ba mươi năm, giờ đã không còn tươi trẻ như ngày xưa, trái lại còn mang dáng vẻ khốn khổ cô quạnh.
Nhất là căn bệnh mà bà ấy mắc phải năm đó càng khiến Sở Vân Lệ trông càng gầy gò mỏng manh như tờ giấy.
Tựa như một bà lão gần đất xa trời.
Hai người đứng cạnh nhau càng thể hiện sự đối lập.
Ai mà ngờ tới hai người này đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm chứ?
Bà ấy gần như đã mất đi chính mình, còn Mục Thịnh Uy lại sống một cuộc sống ngày càng thoải mái nhàn nhã.
Nghĩ tới đây, Sở Vân Lệ lập tức cảm thấy rối rắm.
“Ha ha ha ha!”
Lúc này, Mục Thịnh Uy cười phá lên.
Sở Vân Lệ hoang mang hỏi: “Ông cười cái gì?”
“Tôi đang cười,” Mục Thịnh Uy nhếch mép: “Năm xưa sao tôi lại bị người như bà mê hoặc, mắt tôi đúng là mù mà!”
“Bà nhìn xem bộ dạng bà bây giờ đi, có điểm nào xứng với tôi chứ?”
“Tôi thật may mắn, may mắn vì đã rời khỏi bà.
Nếu không bây giờ hàng ngày tôi chỉ có thể ở bên cạnh một kẻ già cỗi như bà, bỏ cả sự nghiệp gia tộc lớn sau lưng!”
“Cựu gia chủ nói rất đúng, năm đó tôi trẻ người non dạ, làm việc gì cũng lý tưởng hóa lên quá mức!”
“So với người vợ hiện giờ của tôi là Phụng Cầu Hoàng thì bà có điểm nào hơn được bà ấy chứ?”
“Nực cười là bà còn muốn gả vào nhà họ Mục ở thủ đô, bà cũng không tự soi lại bản thân mình xem, bà cho rằng bà xứng sao?”
Mục Thịnh Uy trắng trợn chế nhạo Sở Vân Lệ.
Bà ấy không khỏi hổ thẹn cúi thấp đầu xuống.
Mặc dù Sở Vân Lệ chưa từng nhìn thấy Phụng Cầu Hoàng, nhưng từ cách nói của Mục Thịnh Uy, nhất định Phụng Cầu Hoàng là một người tài sắc vẹn toàn.
Tuy nhiên Mục Thịnh Uy đã quên.
Nếu không phải ông ta đối xử tàn nhẫn với Sở Vân Lệ thì bây giờ có lẽ bà ấy còn tỏa sáng hơn cả Phụng Cầu Hoàng!
Người phụ nữ như bông hoa chưa nở, cứ thế bị Mục Thịnh Uy hủy hoại.
Mà trái lại Mục Thịnh Uy còn chê bà ấy là hoa đã héo tàn.
“Tôi đúng là không xứng”, lần này gặp lại Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ rất tự ti.
Dù sao thì ba mươi năm qua, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn.
Ông ta là gia chủ của gia tộc lớn số một Hoa Hạ, phóng khoáng khỏe mạnh.
Còn Sở Vân Lệ thì sao?
Chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi chẳng có bất cứ thứ gì khác.
“Sở Vân Lệ, bà đừng cho rằng, gần ba mươi năm gặp lại thì tôi sẽ có suy nghĩ gì với bà.
Giờ tôi thấy bà mà tôi còn buồn nôn đây này”.
Mục Thịnh Uy tỏ thái độ xa cách nói: “Bà cũng đừng mong tôi sẽ nối lại tình xưa với bà, để bà bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Đúng, tôi đã nắm giữ quyền hành nhà họ Mục ở thủ đô rồi, đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực”.
“Nhưng bà bây giờ so với người vợ hiện tại của tôi là Phụng Cầu Hoàng như chim sẻ so với phượng hoàng”.
“Cũng chỉ có người phụ nữ như Phụng Cầu Hoàng mới xứng đáng là bà chủ của thế gia hàng đầu Hoa Hạ!”
Từng câu nói của Mục Thịnh Uy như kim châm đâm sâu vào lòng của Sở Vân Lệ.
Bà ấy nhớ lại Mục Thịnh Uy năm xưa yêu đương mặn nồng, suốt ngày anh anh em em, nói những lời ngon tiếng ngọt với bà ấy.
Hôm nay bà ấy mới nhìn thấu được, hóa ra những lời đó chỉ toàn là lời sáo rỗng.
Để hoàn toàn khiêu khích tâm trạng của Sở Vân Lệ, Mục Thịnh Uy càng nói càng hăng: “Bà nói xem tôi năm xưa tuấn tú phong độ, đẹp trai ngời ngời, sao mắt lại bị mù mà thích người phụ nữ như bà nhỉ?”
Sở Vân Lệ không khỏi chấn động.
“Quả nhiên, cựu gia chủ nói đúng, tôi và bà hoàn toàn không môn đăng hộ đối, chỉ một gia tộc nhỏ bé ở Đông Hải sao có thể xứng với dòng máu cao quý của nhà họ Mục ở thủ đô được chứ?”
Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Không chỉ bà không xứng, mà ngay cả thằng con trai của bà cũng không xứng”.
“Nhìn cho rõ đi, mở mắt ra mà nhìn con trai Mục Sảng của tôi và Phụng Cầu Hoàng kia kìa, trước mặt nó, Mục Hàn chả là cái đinh gì!”
“Không!”, Sở Vân Lệ phản kháng nói: “Con trai tôi rất xuất sắc!”
Đối với Sở Vân Lệ, hạ thấp bà thế nào cũng được.
Nhưng không được hạ thấp Mục Hàn!
“Xuất sắc?”, Mục Thịnh Uy bật cười, “Một ông chủ của tập đoàn Phi Long bé xíu mà là rất xuất sắc sao?”
“Cho dù năm mươi gia tộc ở Đông Hải đều nghe theo chỉ thị của nó thì đã làm sao?”
“Tôi nói cho bà biết, trước mặt Mục Sảng, tất cả những thành tựu của Mục Hàn chả là cái thá gì hết!”
Mục Thịnh Uy chỉ tay lên những bức ảnh và giấy chứng nhận trên tường, kiêu ngạo nói: “Bà nhìn cho kĩ đi, đây đều là nhân chứng cho thành tựu của Sảng Nhi”.
“Bức ảnh đầu tiên là ngày nó
Danh Sách Chương: