"Tiểu! Tiểu! Tiểu!”
Không ít con bạc bỏ tiền đặt cược với Mục Hàn đều kích động hò hét.
"Hừ! Làm gì có nhiều ‘tiểu’ như vậy chứ! Đám người này đều bị lừa đá vào đầu rồi, vậy mà vẫn còn tin tên này ngu xuẩn này!"
Gã đàn ông đầu trọc cười nhạt chế nhạo.
Bụp!
Chiếc cốc xúc xắc lại đập xuống bàn.
Ực!
Người chia bài vừa mở cốc xúc xắc vừa không ngừng nuốt nước bọt.
"1, 2, 3! Tiểu!"
Người chia bài nhìn vào viên xúc xắc trong cốc và đếm như thể hắn đã nhìn thấy ma.
Hai chân hắn không ngừng run rẩy, cuối cùng cả người ngã phịch xuống đất co giật, miệng sủi bọt trắng!
"A! Tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi! Lại thắng thêm hai trăm triệu nữa! Ha ha ha ha! Mục Hàn, anh giỏi quá!"
Lý Nhất Nam kích động nhảy dựng lên.
Lý Thiên Hào cũng chết lặng nhìn anh, từ bao giờ mà thắng tiền ở sòng bạc lại trở nên dễ dàng như vậy chứ?
"Tên mập kia, vận xui của mày đừng dừng lại nhé! Tao mới thua mất mười triệu tệ sắp chỉ còn lại mỗi cái quần lót, không ngờ ván này lại lật được kèo!"
Có người ôm chầm lấy tên đầu trọc rồi kích động nói.
Những con bạc khác cùng đặt cược với anh ta cũng cười đến mức sắp rụng cả răng.
"Đồ vô dụng!"
Sắc mặt của quản lý sòng bạc u ám, hắn búng tay một cái, lập tức mấy tên vệ sĩ áo đen nhanh chóng vây lấy tên nhà cái.
"Kéo tên này ra và ném xuống biển làm mồi cho cá!"
Quản lý sòng bạc hung tợn nói.
"Vâng!"
Đám vệ sĩ lạnh lùng đáp, một lúc sau, tên nhà cái vừa rồi bị lôi ra ngoài như một con chó chết.
"Vận may của vị khách này đúng là không tệ nhỉ! Chỉ một lát mà đã thắng được sòng bạc Vương Triều của chúng tôi ba trăm triệu tệ, đúng là người tài can đảm”.
Quản lý sòng bạc trầm mặt hăm dọa, sau đó, trên mặt hắn nở nụ cười, hắn nói: "Chi bằng chơi tiếp một ván nữa”.
"Vẫn là câu nói cũ, xem tên mập này cược thế nào”.
Mục Hàn kinh thường đáp.
Giờ phút này.
Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của quản lý sòng bạc, sắc mặt của gã đầu trọc chuyển từ tái xanh sang tím ngắt, trong lòng thầm nguyền rủa Mục Hàn.
Chết tiệt, bản thân mày đặt cược, sao cứ lôi tao vào vũng lầy này làm gì!
"Tôi... tôi vẫn đặt đại!"
Gã đầu trọc lau mồ hôi, vội vàng ném hết tiền cược của mình ra, chỉ mong sao thua thật nhanh để nhanh chóng thoát khỏi chốn ma quái này.
Bỏ của chạy lấy người!
"Ha ha ha, tên mập, nếu mày đặt đại thì dĩ nhiên bọn tao sẽ đặt tiểu!"
Lý Nhất Nam cho rằng bản thân đã thăm dò được đường đi nước bước của Mục Hàn nên đắc ý chuẩn bị đẩy hết khoản tiền đặt cược ra ngoài.
"Cô ngốc à! Không thấy tên mập đã hết sạch tiền rồi sao? Độ xui của hắn đã đến cực điểm rồi! Lần này, chúng ta đặt cược xúc xắc vây! Ba viên xúc xắc đều là một điểm!"
Mục Hàn cầm lấy số tiền cược và vội vàng đặt cược.
"Đồ điên! Hắn tưởng rằng chơi xúc xắc dễ dàng vậy sao? Tôi đi xem xúc xắc ở những sòng bạc lớn nhỏ suốt mấy chục năm nay, cũng chỉ có một lần nhìn thấy xúc xắc vây như vậy!"
"Xem ra thắng vài lần nên thanh niên trẻ tuổi này lại đắc ý rồi! Đúng là quá non nớt! Lần này có chết thì tôi cũng không đặt cược theo cậu ta!”
"Đúng vậy, hơn nữa chẳng lẽ cậu ta không rõ những hành động đen tối của sòng bạc sao? Đâu dễ ăn như vậy chứ?”
Mọi người lắc đầu thở dài khi thấy Mục Hàn đặt cược xúc xắc vây.
"Hay, vị khách này đúng là thẳng thắn”.
Quản lý sòng bạc vui mừng đến mức cái mông cũng vểnh cả lên, lao vào bàn đặt cược.
Lần này, đích thân hắn sẽ làm nhà cái!
"Cái gì? Vậy mà Từ Phúc lại muốn đích thân làm nhà cái! Vậy ván tiếp theo thanh niên trẻ tuổi kia sẽ thua chắc!"
"Đúng vậy, Từ Phúc đã giành được danh hiệu Vua cờ bạc Sở Châu trong ba năm liên tiếp! Nghe nói, năm nay anh ta sẽ đại diện cho Sở Châu tham gia cuộc thi Vua cờ bạc thế giới tại vùng biển quốc tế Vilas!"
"Ồ, tôi còn tưởng rằng hôm nay gặp được tài năng trẻ tuổi nào đó, không ngờ cũng là một tên lỗ mãng thích làm xằng làm bậy! Hy vọng lát nữa cậu ta đừng òa khóc!”
Mọi người đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt thương hại.
"Anh... anh gian lận! Đây hoàn toàn là dùng đẳng cấp cao hơn để chèn ép, không công bằng”.
Lý Nhất Nam vội vàng đứng ra phản đối, cô ta cũng đã từng nghe đến danh tiếng của Từ Phúc!
"Đặt cược rồi thì không được đổi ý, các người không hiểu quy tắc của sòng bạc này sao?"
Từ Phúc bày ra bộ dạng âm mưu đã thành công, dương dương tự đắc hỏi.
"Đừng làm loạn! Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc. Một khi chúng ta phạm quy thì họ có cơ hội ra tay đối phó với chúng ta!"
Lý Thiên Hào vội vàng kéo Lý Nhất Nam lại, liếc nhìn những vệ sĩ đang nhìn chằm chằm xung quanh rồi nhỏ giọng khuyên bảo.
"Lắc nhanh đi, nói nhảm nhiều quá đấy! Chẳng qua là tôi rất hiếu kỳ, nếu như ván này tôi thắng thì sẽ ăn gấp năm lần! Tôi đặt cược bốn trăm triệu cũng tức là nếu tôi thắng thì các người phải đưa cho tôi hai tỷ!”
"Sòng bạc Vương Triều nhỏ bé này có nhiều tiền mặt vậy sao? Anh cho tôi xem trước đi đã, tôi không muốn đến lúc đó lại bị đám chó mèo quỵt nợ đâu”.
Mục Hàn cười nhạt hỏi.
"Được thôi. Bây giờ tôi lập tức gom tiền mặt từ các sòng bạc ở phía Nam, phía Tây và phía Bắc thành phố, anh chờ một chút”.
Từ Phúc nghiến răng nghiến lợi nói.
Nửa tiếng sau, Từ Phúc dẹp bỏ lời dị nghị của mọi người đồng thời đảm bảo chắc chắn phần thắng, cuối cùng mới xin được hai tỷ từ Mục Viễn Chinh!
"Tự mình xem đi!"
Từ Phúc cười khẩy và lấy điện thoại mở lên cho mọi người thấy số dư trong ngân hàng trực tuyến.
"Được rồi! Vậy thì bắt đầu thôi”.
Mục Hàn bình thản nói.
Soạt!
Soạt soạt!
Từ Phúc lắc xúc xắc hết lần này đến lần khác, tai hắn cũng khẽ rung theo tiếng rơi của xúc xắc.
"Tôi tiếp xúc với xúc xắc từ năm ba tuổi và có thể nghe được số điểm của xúc xắc khi mới lên năm tuổi. Cậu nghĩ rằng đối với tôi mà nói thì lắc ra con xúc xắc có số điểm khác nhau rất khó sao?”
Từ Phúc tự tin nói.
"Dù kỹ thuật của anh có tốt đến đâu cũng không thể chống lại vận xui của tên mập!"
Mục Hàn đáp lại bằng một nụ cười nhạt.
Gã đàn ông đầu trọc đột nhiên run rẩy khi nghe Mục Hàn nói vậy, nếu thật sự anh thắng ván này thì chẳng phải Từ Phúc sẽ trút hết cơn giận lên đầu hắn sao?
"Hừ!"
Từ Phúc cũng không thèm đáp lại Mục Hàn, hai tay nhanh chóng lắc mạnh, chiếc cốc xúc xắc trong tay linh hoạt nhảy lên như có sức sống!
Người xem hoa cả mắt!
Bụp!
Cuối cùng, chiếc cốc xúc xắc đập mạnh xuống bàn đặt cược, ngay lập tức đánh thức nhiều người vừa đắm chìm trong kỹ năng tuyệt vời của Từ Phúc.
"Ván này kết thúc thì một đêm lại trở về lúc chưa được thả tự do”.
Lý Nhất Nam bất lực thở dài, nghĩ rằng Mục Hàn quá bốc đồng!
"Cậu có tin là tôi có thể nói cho cậu biết điểm trên mỗi viên xúc xắc không?"
"Viên thứ nhất là một điểm!"
Từ Phúc chậm rãi mở chiếc cốc ra, để lộ viên xúc xắc đầu tiên.
"Ôi! Đúng là một điểm!"
Có người kinh ngạc hô lên.
"Viên thứ hai cũng một điểm!"
Từ Phúc lại để lộ viên xúc xắc thứ hai, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng rõ.
"Nhưng thật đáng tiếc, viên xúc xắc thứ ba không giống như số điểm mà anh đang tưởng tượng”.
Cuối cùng, Từ Phúc nhấc cốc xúc xắc lên, cặp mắt tràn đầy hứng thú!
"Số tiền đặt cược này đều là của tôi! Ha ha ha, Từ Phúc, tôi là người đàn ông muốn trở thành Vua cờ bạc, cậu chỉ là một con tôm con tép nhỏ nhoi cũng dám đấu với tôi sao?"
Từ Phúc không để ý đến hình tượng liền ôm lấy đống tiền đặt cược như một ngọn núi nhỏ ở trước mặt, cười lớn kiêu ngạo.
"Anh bị cận thị sao, phiền anh nhìn lại cho kỹ?"
Mục Hàn nhếch khóe miệng, hài hước hỏi.