Lâm Nhã Hiên tức giận giậm chân, cô biết căn phòng cho người giúp việc đó chỉ khoảng năm mét vuông, đặt một cái giường vào là gần như không còn chỗ nào trống!
Bảo Mục Hàn ở thế nào được?
“Có chỗ cho nó ở là tốt lắm rồi! Mẹ còn định nuôi chó ở phòng đó đấy!”
“Thật không biết cậu ta ngốc thật hay giả ngốc nữa, lẽ nào không biết căn nhà này là do một đại gia siêu giàu thích Nhã Hiên nhà mình nên mới tặng nó sao? Thế mà còn dám mặt dày vào ở?”
Tần Lệ chán ghét trừng mắt liếc xéo Mục Hàn, bà ta luôn cho rằng anh sẽ chặn luôn đường tiền tài của mình!
“Con ở đâu cũng được. Ngược lại là mẹ đấy, nếu tên nhà giàu đó đến mà phát hiện mẹ chiếm phòng chính của Lâm Nhã Hiên thì mẹ đoán xem anh ta sẽ nghĩ thế nào?”
Mục Hàn khoanh tay cười nhạo hỏi.
“Mày!”
Tần Lệ vốn muốn phản bác nhưng sau đó nghĩ kỹ lại thì thấy Mục Hàn nói cũng có lý. Lẽ nào người nhà siêu giàu đó đến cũng để cậu ta ở phòng khách sao?
“Nhã Hiên, hay là con ở phòng chính đi”.
Tần Lệ phân vân một hồi, tiếc nuối nói.
“Vâng!”
Lâm Nhã Hiên ở đâu cũng được nhưng cô lại cảm thấy hơi khó chịu sau khi nghe câu nói đó của Mục Hàn. Lẽ nào anh không có ý kiến gì với việc tên đại gia siêu giàu đó vào nhà à?
Nhưng lúc này.
Trong căn biệt thự tầng một Vân Đỉnh.
“Bà à! Đây là khu biệt thự Vân Đỉnh! Đẹp thật, cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy!”
Lâm Phi Yến hưng phấn nói.
Nếu so với nơi này, nơi họ sống trước kia chẳng khác gì một khu phố cũ nát cả.
Bà cụ Lâm không nói gì, trên mặt nở nụ cười.
Nhà họ Lâm cuối cùng cũng có thể dọn vào Vân Đỉnh sống rồi!
“Bà nội, tầng một khu biệt thự này đã sang trọng như vậy rồi, nếu lên trên chẳng phải sẽ càng lộng lẫy hơn ư? Chẳng phải Quân Lâm Thiên Thượng trên tầng cao nhất đó nguy nga hệt cung điện trong truyền thuyết sao?”
Giọng điệu Lâm Long không hề che giấu ý nghĩ tham lam và không cam lòng của hắn!
Lâm Long là con cháu đích tôn của nhà họ Lâm, chỉ có mình hắn mới có tư cách sở hữu Quân Lâm Thiên Thượng.
“Đừng vội! Vào được khu biệt thự Vân Đỉnh chỉ là bước đầu tiên thôi, sớm muộn gì Quân Lâm Thiên Thượng cũng sẽ thuộc về chúng ta!”
“Phi Yến, cháu định tiếp cận tên đại gia siêu giàu đó thế nào?”
Đôi mắt bà cụ Lâm lóe sáng liếc nhìn Lâm Phi Yến rồi hỏi.
“Bà nội yên tâm, cháu đã có kế hoạch rồi, sáng mai có thể bắt đầu hành động”.
Lâm Phi Yến tràn đầy tự tin đáp.
“Tốt! Vậy chúng ta chia thành hai nhóm! Phi Yến phụ trách quyến rũ tên nhà giàu đó, Lâm Long thu xếp ổn thỏa trong công ty. Một khi Lâm Nhã Hiên thật sự nhận chức phó tổng giám đốc thì triển khai kế hoạch ngay lập tức”.
Tay phải bà cụ Lâm xoa nhẹ đầu cây gậy, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm!
…
Sáng hôm sau.
Mới sáng sớm Tần Lệ đã phấn khích đi vào thành phố mua đồ gia dụng nên trong nhà chỉ còn lại ba người Mục Hàn ăn sáng.
“Thù Nhi, sao quầng thâm trên mắt em lại lớn vậy? Tối qua ngủ không ngon à?”
Lâm Nhã Hiên cau mày hỏi, mấy ngày nay cô cứ cảm thấy hình như Lâm Thù Nhi có tâm sự gì đó, cứ kỳ lạ thế nào ấy!
“Haiz… có lẽ là vậy, chắc là cuối cùng cũng được bước vào biệt thự Quân Lâm Thiên Thượng, phấn khích quá nên em không ngủ được!”
Lâm Thù Nhi vừa nhét bánh bao vào miệng vừa nói.
“Vợ à, nửa đêm tối qua lúc dậy uống nước, anh còn nghe thấy Thù Nhi đang nói chuyện với ai đó, có lẽ là đang yêu đấy!”
Mục Hàn nửa đùa nửa thật nói, Tần Lệ không có nhà, anh cũng không cần phải khép nép nữa!
“Mục Hàn chết tiệt! Anh nói vớ vẩn gì đấy? Sao anh lại biến thái vậy, nghe lén người khác nói chuyện”.
“Còn nữa, đừng gọi tôi là Thù Nhi, một tên vô dụng ở rể, thấy anh là tôi chỉ cảm thấy chán ghét thôi!”
Lâm Thù Nhi đập mạnh bát đũa xuống hung hăng trừng mắt liếc xéo Mục Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ăn nữa! Em đi học đây!”
Vừa dứt lời.
Rầm!
Cô ta đóng mạnh cửa lại.
“Có lẽ nó có tâm sự nên mới nóng tính như vậy”.
Lâm Nhã Hiên áy náy nhìn Mục Hàn nói.
“Ha ha, không sao, anh quen rồi!”
Mục Hàn nhún vai ý nói không sao.
Dù sao người anh cưới cũng là Lâm Nhã Hiên, chứ không phải mấy người nhà không ra gì của cô.
“Vậy được rồi, tôi cũng phải đi làm đây. Hôm nay anh ở nhà dọn dẹp nhà nhé!”
Lâm Nhã Hiên nói xong vội vã ra khỏi nhà.
“Được thôi, quả nhiên mình là người rảnh nhất nhà”.
Mục Hàn tự đùa mình, sau đó đứng dậy thu dọn bát đũa.
Đúng lúc này.
Chuông cửa đột ngột vang lên.
“Ai mà đến sớm vậy nhỉ?”
Mục Hàn cũng không nghĩ nhiều đi đến mở cửa.
“Sao lại là cô?”
Sau khi mở cửa ra nhìn thấy người đến, Mục Hàn nhướng mày ngạc nhiên hỏi.
“Sao nào? Lẽ nào anh không muốn nhìn thấy tôi à?”
Lâm Phi Yến nhỏ giọng nói, hôm nay cô ta cố ý mặc một bộ váy hở cổ, khoe hết từng đường cong, làm nổi bật dáng người cô ta.
“Có chuyện gì?”
Mục Hàn lạnh lùng nhìn cô ta rồi hỏi, ánh mắt trong veo không hề có chút dục vọng nào.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm anh à?”
Lâm Phi Yến sắp nhào vào người Mục Hàn, ai ngờ Mục Hàn lại lùi về sau một bước khiến cô ta vồ vào khoảng không suýt nữa ngã sấp mặt!
“Nếu không có chuyện gì thì mời cô ra khỏi đây”.
Mục Hàn không biết Lâm Phi Yến làm vậy có mục đích gì, hơn nữa anh cũng không muốn biết!
“Mục Hàn! Anh đừng có mà không biết tốt xấu! Tôi đến là muốn bàn một vụ làm ăn lớn với anh!”
Lâm Phi Yến tức giận nói.