Theo Inuyang Kenjiro phân tích, chỉ cần họ bắt được Lâm Nhã Hiên thì có thể nhân cơ hội này để ép buộc Mục Hàn.
Như thế chắc chắn Mục Hàn không còn tâm tư nào tham chiến nữa, thậm chí rất có thể chết trong trận giao chiến với Điện Ma Vương.
Nếu như thế, tất nhiên vị trí đại thống soái sẽ không có ai đảm nhiệm.
Cả Hoa Hạ người duy nhất có thể đảm nhận vị trí đại thống soái chỉ có đại tướng quân Đường Chiến.
Inuyang Kenjiro có nghĩ thế nào cũng thấy đây là một chuyện vô cùng có lợi cho Đường Chiến.
Thế mà Đường Chiến không nghĩ ra à? “Xem ra đại tướng quân Đường Chiến chỉ hợp làm một con tướng thôi!”, Inuyang Kenjiro tiếc nuối nói: “Ngay cả chuyện này mà ông ta cũng không nghĩ đến thì cả đời này ông ta đáng bị đại thống soái bỏ xa hàng nghìn cây số”.
“Các vị, có đại tướng quân Đường Chiến ở đây, e là chuyện bắt cóc Lâm Nhã Hiên sẽ khó khăn hơn”, dù cảm thấy không hề vui nhưng Inuyang Kenjiro chỉ có thể nói: “Chúng ta chỉ có thể nghĩ kế từ từ cho chuyện này, phải nghĩ cách khác!”
Ở một nơi khác.
Sau khi Đường Chiến rút lui ra khỏi đám người Inuyang Kenjiro thì chưa xuất hiện mà vẫn ẩn nấp bảo vệ an toàn cho Lâm Nhã Hiên.
Còn những người nước Chiến Ưng mà lúc đầu Trương Tùng liên hệ đã trở thành người phe mình dưới sự thu xếp tài tình của chính phủ Hoa Hạ.
Sau khi mấy người Lâm Nhã Hiên xuống máy bay, họ lập tức đến đón Lâm Nhã Hiên.
Thấy vẻ mặt nhiệt tình của mấy người đến đón, Trương Tùng còn tưởng đây là những người hắn thường liên lạc.
Nào ngờ đã bị chính phủ Hoa Hạ thay thế một cách thần không biết quỷ không hay.
“Cô Lâm xinh đẹp, chào mừng cô đến nước Chiến Ưng”, người dẫn đầu đoàn người đón tiếp cười tươi nói: “Chúng tôi đã sắp xếp bệnh viện tư tốt nhất cho cô!”
“Làm phiền mọi người rồi”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Sau này nhờ mọi người quan tâm nhiều”.
Mấy người trong đội tiếp đón không khỏi thầm cười gượng.
Có đại tướng quân Đường Chiến âm thầm nhìn chằm chằm họ thì họ dám không quan tâm đến cô sao?
Không lâu sau, mấy người Lâm Nhã Hiên được những người này chở đến bệnh viện.
Quả nhiên là bệnh viện tốt nhất ở địa phương.
Lâm Nhã Hiên ở trong phòng VIP, bất kể là điều kiện ở hay là hộ lý đều được chuẩn bị rất chu đáo.
“Trương Tùng, lần này có thể đến được nước Chiến Ưng, được ở trong bệnh viện tư có điều kiện tốt thế này đều là nhờ cháu!”, Tần Lệ rất hài lòng với nơi này, khen Trương Tùng không ngớt lời: “Đợi Nhã Hiên sinh xong về nước, thím sẽ bảo Nhã Hiên cảm ơn cháu đàng hoàng!”
“Thím Tần quá khen rồi! Đây đều là những việc bậc con cháu như cháu nên làm mà”, Tần Lệ khen thế khiến Trương Tùng có cảm giác lâng lâng: “Lúc đó ở trong nước chúng ta quyết định để Nhã Hiên đến nước Chiến Ưng nhưng Mục Hàn trăm bề ngăn cản, anh ta nói nơi này ở nước ngoài không tốt, nơi kia không ổn, vô cùng nguy hiểm”.
“Nhưng mọi người nhìn xem bây giờ chẳng phải rất tốt sao?”
“Đúng thế!”, Lâm Lợi Cương tỏ vẻ tán đồng: “Nếu bọn chú nghe lời nó thì mới gọi là hối hận”.
“Thằng Mục Hàn đúng là không bằng súc vật!”, Tần Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Không nói đến việc nó vứt bỏ Nhã Hiên và đứa nhỏ trong bụng con bé, mà nó còn bỏ rơi cả mẹ ruột của mình.
Cháu nói xem đây là chuyện con người có thể làm sao?”
“Mẹ!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt nhìn Tần Lệ, bực mình nói: “Đã ra đến nước ngoài rồi, mẹ còn nhắc đến người này làm gì?” Nghe Lâm Nhã Hiên nói thế, mấy người Tần Lệ không nói gì nữa.
Vì lần này Mục Hàn đi không nói tiếng nào, rõ ràng là chạy trốn, quả thật đã làm tổn thương đến Lâm Nhã Hiên.
Đường Chiến ẩn nấp trong bóng tối nghe hết cuộc nói chuyện của mấy người Lâm Nhã Hiên.
“Thật không ngờ Mục Hàn – người mà ngay cả nước ngoài nghe đến tên thôi đã sợ, cũng rơi vào mấy chuyện cũ rích của gia tộc như này!”, Đường Chiến khẽ lắc đầu.
Ông ta cũng thông cảm với hoàn cảnh của Mục Hàn.
Rõ ràng là đang chiến đấu vì đất nước nhưng lại không thể nói rõ với vợ.
Ngược lại còn bị người thân nhất bên cạnh hiểu lầm.
“Thôi vậy, chúng ta không nhắc đến người này nữa”, Trương Tùng lên tiếng giảng hòa: “À phải rồi, mọi người biết gì chưa? Có chuyện này rất trùng hợp đó, ngày mà Mục Hàn chạy trốn đó cũng là ngày mà đại thống soái đang nghỉ ngơi ở tỉnh đột nhiên rời khỏi tỉnh”.
“Nghe nói nhận được lệnh rất khẩn cấp!”
“Vậy à?”, Lâm Lợi Cương hỏi.
Người dân bình thường luôn thích thú với chuyện đàm tiếu của các nhân vật tầm cỡ.
“Đúng thế”, Trương Tùng gật đầu nói: “Cũng đi rất gấp như Mục Hàn, nghe nói lúc đó hai bố con nhà họ Mục ở thủ đô suýt thì có thể gặp được anh ta, nhưng vì đây là lệnh khẩn cấp nên hai người họ lỡ mất cơ hội gặp đại thống soái”.
“Nếu không phải vì biết sự thật thì cháu còn nghĩ Mục Hàn là đại thống soái đó, ha ha ha!”
“Nói đùa gì thế, sao Mục Hàn có thể là đại thống soái được chứ? Nếu nó là đại thống soái thì thím sẽ là Hoàng hậu nương nương”, Tần Lệ khinh thường nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện khẩn cấp gì mà có thể khiến cấp trên gấp gáp điều động đại thống soái đi thế nhỉ?”
“Cháu cũng không biết”, Trương Tùng lắc đầu.
Dù sao thì chuyện của mấy nhân vật tầm cỡ này cũng không phải là chuyện mà dân thường như họ có thể tùy tiện suy đoán.
Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh lại không hề có hứng thú với chuyện mấy người Trương Tùng bàn tán.
Cô một mình ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Ra đến nước ngoài, vì nhà mạng không giống trong nước nên cần phải liên kết mạng ở nước ngoài mới có thể lên mạng như bình thường.
Trước khi Trương Tùng chưa xử lý xong mấy chuyện này thì Lâm Nhã Hiên chỉ có thể lật xem hình trong điện thoại.
Khi hai cô y tá đi đến thì vừa lúc liếc nhìn thấy tấm ảnh trong điện thoại cô.
Mặc dù chỉ là liếc qua nhưng hai cô y tá đã nhìn thấy rõ gương mặt của Mục Hàn.
“Là người Hoa Hạ đó sao?”
.
Danh Sách Chương: