“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười nói: “Đại thống soái chịu gặp chúng ta là chuyện tất nhiên”.
Mục Thịnh Uy đã tự nâng địa vị của bản thân mình lên cao ngang với đại thống soái.
“Lát nữa gặp được đại thống soái, Sảng Nhi con phải cư xử khéo léo, để lại cho cậu ấy một ấn tượng tốt có biết hay chưa?”, Mục Thịnh Uy dặn dò.
“Con hiểu rồi thưa bố”, Mục Sảng gật đầu nói.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, ngoài việc để cho Mục Sảng đến gặp đại thống soái ra thì mục đích quan trọng khác là hỏi về bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Chỉ cần biết được đại thống soái thuộc vào phân nhánh nào của Mục Thị thì những chuyện tiếp theo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Lấy danh nghĩa nhà họ Mục ở thủ đô để chính thức đón đại thống soái trở về gia tộc.
Mặc dù nói nhà họ Mục ở thủ đô hiện giờ là thế gia số một Hoa Hạ, thế nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong Hoa Hạ, nếu như có một người mạnh mẽ như đại thống soái trấn giữ thì nhà họ Mục ở thủ đô thậm chí có thể bước vào hàng ngũ mười gia tộc lớn của châu Á.
Nếu như trong nhiệm kỳ của mình thực hiện được sự nghiệp vĩ đại như vậy thì một gia chủ như Mục Thịnh Uy sẽ được thế hệ sau của nhà họ Mục ở thủ đô tôn sùng, trở thành đối tượng để mọi người ca tụng.
Mục Thịnh Uy vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích động.
Đảo Quốc.
Trong một phòng hội nghị nào đó.
Vẫn là lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
“Các vị, mời xem!”, Inuyang Kenjiro chỉ vào một khu vực biên giới trong bản đồ Hoa Hạ trên màn hình, nói: “Người của Điện Ma Vương đã bắt đầu hành động rồi!”
“Trận chiến sẽ nổ ra ở đây!”
Nghe Inuyang Kenjiro nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước đều đồng loạt trở nên kích động.
“Ông Inuyang lợi hại quá, vậy mà lại có thể liên hệ được với Điện Ma Vương!”
“Điện Ma Vương là thế lực khủng bố hơn bất cứ quốc gia nào, tiếp theo đây Hoa Hạ có kịch hay để xem rồi!”
“Không thể không nói, cơ hội của chúng ta tới rồi!”
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước hào hứng bàn luận.
“Đúng theo những gì mọi người mong muốn!”, khoé miệng Inuyang Kenjiro khẽ nhếch lên: “Lần này Điện Ma Vương nhất định sẽ phối hợp với chúng ta để giam chân Hoa Hạ, Hoa Hạ tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng”.
“Mà cũng chỉ có đại thống soái mới có thể giao chiến trực diện với Điện Ma Vương!”
“Tôi tin rằng tiếp theo đây, Hoa Hạ nhất định sẽ có phản ứng, việc đầu tiên là lệnh cho đại thống soái lập tức đến biên giới để đối phó với Điện Ma Vương”.
“Chỉ cần đại thống soái đi rồi thì cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới!”
Lúc này.
Mục Hàn đã đến chiến khu tỉnh.
Viên Duy Nhất đợi ở cửa chính để đón tiếp Mục Hàn, nói: “Đại ca, tôi vừa mới nói vài câu với Mục Thịnh Uy, lần này bố con ông ta tới gặp cậu chủ yếu là muốn cậu nhận tổ quy tông, đón cậu trở về nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Nhận tổ quy tông, đón tôi về nhà họ Mục ở thủ đô ư?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Nếu như không phải vì thân phận đại thống soái này của mình thì e rằng Mục Thịnh Uy cũng chẳng buồn ngó ngàng tới nhỉ?
“Đúng vậy, thưa đại ca”, Viên Duy Nhất gật đầu nói: “Mục Thịnh Uy nói nhà họ Mục ở thủ đô là nhánh chính của gia tộc Mục Thị Hoa Hạ, dù do cậu đến từ phân nhánh nào thì cũng là người nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Ha ha!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mục Thịnh Uy đúng là mưu mô xảo trá!”
“Năm đó người bỏ rơi vợ con là ông ta, sáu năm trước người truy sát tôi cũng là ông ta, bây giờ muốn tôi nhận tổ quy tông? Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Mục Hàn tôi và nhà họ Mục ở thủ đô không có bất cứ mối quan hệ gì!”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Viên Duy Nhất hơi do dự: “Đại ca, cậu còn gặp bọn họ nữa không?”
“Gặp chứ, nếu đã tới rồi thì đương nhiên phải gặp!”, Mục Hàn nói.
Lần này Mục Hàn tới đây cũng là để giải quyết cho xong vấn đề.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Lâm Nhã Hiên và đứa bé trong bụng cô.
Viên Duy Nhất hiểu ý, nói: “Đại ca, hai bố con Mục Thịnh Uy đang ở trong phòng tiếp khách, tôi dẫn cậu tới đó nhé”.
Mục Hàn gật đầu.
Mục Hàn và Viên Duy Nhất cùng tới phòng tiếp khách.
“Tinh tinh tinh!”
Lúc này, chuông điện thoại của Mục Hàn vang lên.
Là tin nhắn khẩn cấp Hoàng Điểu gửi tới.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Mục Hàn không khỏi ngẩn ra: “Long Tổ sắp đến sao?”
Viên Duy Nhất cũng nhận được chỉ thị bí mật của cấp trên, yêu cầu mở bãi hạ cánh máy bay của chiến khu tỉnh để tạo sự thuận lợi cho việc hạ cánh của trực thăng chở thành viên Long Tổ.
Cùng lúc này, trên bầu trời đã vang lên âm thanh chuyển động cực lớn của cánh quạt máy bay trực thăng.
“Đúng là đến nhanh thật!”, Viên Duy Nhất lập tức ra lệnh mở bãi hạ cánh máy bay.
Sau khi chiếc máy bay trực thăng được đánh dấu bằng hình con rồng nhe nanh múa vuốt trên thân hạ cánh xuống, hai thành viên của Long Tổ mặc đồ hành quân đêm màu đen bước thẳng về phía Mục Hàn.
Long Tổ là đội bảo vệ có cấp bậc cao nhất của Hoa Hạ, xưa nay rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người.
Làm việc vô cùng kín tiếng.
Bởi vì chức trách chủ yếu của bọn họ chính là bảo vệ cho lãnh tụ có địa vị cao nhất Hoa Hạ.
Mà một khi thành viên Long Tổ được điều động khẩn cấp thì chứng tỏ rằng Hoa Hạ nhất định đã xảy ra một sự kiện vô cùng nghiêm trọng.
Sự xuất hiện của thành viên Long Tổ khiến cho Viên Duy Nhất không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.
Dù gì ngay cả đại thống soái như Mục Hàn cũng không có tư cách điều động thành viên của Long Tổ!
Bọn họ đến đây vội vàng như vậy, rõ ràng là mang theo mệnh lệnh khẩn cấp của lãnh tụ có địa vị cao nhất.
Hơn nữa nhất định còn vô cùng cấp bách!
Rốt cuộc đã xảy ra việc lớn gì mà có thể khiến cho thành viên Long Tổ tự mình xuất quân?
Trong lòng Mục Hàn cũng đang không ngừng phỏng đoán.
Đối với Mục Hàn mà nói, khiến cho anh lo lắng nhất chính là thành viên Long Tổ giống như đến để thăm dò, làm loạn kế hoạch đối phó với nhà họ Mục ở thủ đô của anh.
“Vô cùng khẩn cấp, đại thống soái nhận lệnh!”
Hai thành viên Long Tổ nhanh chóng bước đến trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lãnh tụ cao nhất của Hoa Hạ đích thân ký!”
Một thành viên Long Tổ trong số đó cung kính đưa bản điều lệnh cho Mục Hàn.
Mục Hàn giơ tay đón lấy, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt liền lập tức biến đổi.
Bởi vì cấp độ của bản điều lệnh này lại ở mức cao nhất.
Mục Hàn không còn tâm trạng để xem nội dung cụ thể của bản điều lệnh nữa, anh hỏi: “Hai vị, mệnh lệnh cụ thể là gì?”
Một thành viên Long Tổ trong số đó trả lời: “Mệnh lệnh yêu cầu đại thống soái lập tức lãnh đạo tất cả quân đội dưới quyền, bao gồm tứ đại chiến thần, quân đoàn Côn Luân, quân đoàn Mãnh Thú, Thập Nhị Vệ,…lập tức đến biên giới Tây Cương, không được dừng lại dù chỉ một khắc!”
“Bởi vì nếu như đại thống soái chậm một bước thì biên giới Tây Cương của Hoa Hạ sẽ nguy hiểm thêm một phần!”
“Đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?”, Mục Hàn không hiểu lắm.
Trận chiến lần trước, Mục Hàn vừa mới tiêu diệt mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.
Theo lý mà nói, đối thủ sẽ không tiếp tục đến khiêu khích Hoa Hạ vào thời điểm này mới phải.
“Là Điện Ma Vương đến tập kích!”, thành viên Long Tổ trả lời: “Đại thống soái, chắc là ấn tượng của anh về Điện Ma Vương cũng tương đối sâu sắc nhỉ?”
“Là bọn họ ư?”, Mục Hàn nhíu chặt mày.
Sáu năm trước, việc liên quân hơn bốn mươi nước tiến công biên giới Hoa Hạ thật ra chính là do Điện Ma Vương âm thầm xúi giục.
Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, Điện Ma Vương lập tức phát động tiến công vào Hoa Hạ với điệu bộ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Danh Sách Chương: