“Buổi tối sao?”, Diệp Chính Đạo lập tức đi tới, gật đầu nói: “Cũng đúng, dù sao thì nhóm bảo vệ này buổi tối chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác.
Đến lúc đó, chúng ta lại tới tìm thằng con riêng cũng không muộn".
Dương Yêu Nguyệt đã hạ quyết tâm, hôm nay cô ta phải để cho Mục Hàn nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt thế của mình.
Bằng không, chẳng phải cô ta sẽ lãng phí hàng giờ đồng hồ để trang điểm kỹ càng sao?
Vì vậy, đám người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt trước tiên phải đi tìm chỗ đặt/nghỉ chân, sau đó chờ màn đêm buông xuống.
Điều khiến Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt cảm thấy bất ngờ là các khách sạn lớn ở tỉnh đều vô cùng đông đúc.
Ngay cả những khách sạn và nhà trọ xập xệ cũng khó tìm được phòng trống.
Vì hầu hết khách đăng ký ở khách sạn đều là người ngooại lai.
Tuy Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt là thành viên hoàng tộc thủ đô, nhưng họ cũng không thể nào sử dụng thế lực gia tộc đuổi những vị khách nước ngoài ra khỏi phòng được.
Dù sao có quá nhiều khách nước ngoài, một khi xảy ra lời ra tiếng vào, chắc chắn sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế, hiển nhiên sẽ gây phiền phức cho gia tộc họ.
Cuối cùng, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt - cậu ấm cô chiêu cao quý xuất thân từ hoàng tộc thủ đô, phải hạ mình qua đêm trong một nhà nghỉ nhỏ.
Ở nhà nghỉ có điều kiện cực kỳ tồi tệ này mà Diệp Chính Đạo vẫn phải giành trả tiền trước mới được ở.
Bằng không, mấy người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt sẽ thực sự phải lang thang trên đường phố của tỉnh.
Lúc này, trong một khách sạn năm sao bậc nhất của tỉnh.
Chiến thần nước Phong và một trăm thuộc hạ trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong đều đang ở đây.
"Đúng mười hai giờ đêm nay, chúng ta sẽ hành động!"
Chiến thần nước Phong triệu tập một trăm người trong phòng tổng thống nơi hắn ở, lên kế hoạch hành động ngay trong đêm: “Lần này, ngoài chúng ta ra còn có những cao thủ hàng đầu của ba mươi chín quốc gia khác.
Tôi đã bàn bạc với họ rồi, chiến thần nước Phong chúng ta sẽ là lực lượng chính, đối đầu trực diện với đại thống soái của Hoa Hạ, còn bọn họ sẽ chịu trách nhiệm bắt cóc vợ con của hắn".
"Đây là lần đầu tiên bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong chúng ta cử toàn bộ thành viên tham gia hành động.
Mặc dù đại thống soái của Hoa Hạ là một người có thực lực khó đoán, nhưng chúng ta không được làm hỏng danh tiếng của bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong!"
"Nhất định phải thắng! Nhất định phải thắng!", một trăm cao thủ của bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong đồng loạt hô to như rung chuyển cả con phố.
Chiến thần nước Phong phất tay ra hiệu cho bọn họ đừng hò hét nữa.
Sau đó hắn tiếp tục nói: "Ở nước ngoài hành động lớn như vậy, đại thống soái Hoa Hạ chắc hẳn đã nhận được tin tức, biết rõ chúng ta sắp đối phó với người nhà của hắn.
Theo tình báo của chúng ta, đại thống soái Hoa Hạ mấy ngày nay vẫn luôn ru rú ở trong nhà với mẹ ruột và vợ".
"Vì vậy, muốn bắt cóc người nhà của đại thống soái Hoa Hạ cũng không dễ dàng như vậy".
"Chúng ta phải lên kế hoạch thật chi tiết làm thế nào để đánh lạc hướng hắn, tạo cơ hội cho cao thủ của ba mươi chín quốc gia khác bắt cóc..."
Vì vậy chiến thần nước Phong bắt đầu giải thích kế hoạch cho một trăm cao thủ này.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt đã tới buổi tối.
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu do thế lực thù địch hải ngoại cử đến đã chuẩn bị trước.
Bầu trời tỉnh như sắp nổi giông tố.
Sau bữa tối, Diệp Chính Đạo, Dương Yêu Nguyệt và những người còn lại cũng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi khoảnh khắc mười hai giờ đêm.
"Đại ca, chiến thần được cử đến từ hơn bốn mươi quốc gia khác đã sẵn sàng hành động lúc mười hai giờ đêm nay!"
Trong biệt thự.
Hoàng Điểu gọi điện cho Mục Hàn báo cáo xu hướng của các thế lực thù địch hải ngoại.
Kể từ thời điểm thế lực hải ngoại này đặt chân đến biên giới Hoa Hạ đã bị Hoàng Điểu theo dõi.
Mỗi đường đi nước bước của họ đều được cơ quan tình báo của Hoàng Điểu nắm rõ như lòng bàn tay.
Mục Hàn cười nói: "Xem ra bọn họ đang chuẩn bị chiến một trận sống còn với chúng ta!"
"Đúng vậy", Hoàng Điểu suy nghĩ sau đó báo cáo: "Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt vẫn chưa rời đi, dự định mười hai giờ đêm nay sẽ tới".
“Tôi biết rồi”, Mục Hàn lạnh nhạt nói.
Trong mắt của Mục Hàn, việc Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt tới để gây sự không khác nào tự biến mình thành một cái bia đỡ đạn.
Chẳng mấy chốc, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Trên thực tế, trước mười hai giờ, chiến thần nước Phong đã đưa các một trăm cao thủ thuộc bảng xếp hạng Chiến thần dưới trướng, cùng với các cao thủ hàng đầu của ba mươi chín quốc gia khác, ẩn nấp gần khu biệt thự.
Chỉ đợi đến đúng thời điểm, họ lập tức bắt đầu hành động.
Chiến thần nước Phong núp sau một gốc cây lớn, giơ cổ tay lên nhìn thời gian.
Khi kim đồng hồ chạy qua số mười hai, chiến thần nước Phong giơ tay lên cao, chuẩn bị ra lệnh.
Nhưng đúng lúc này.
Trước cửa khu biệt thự xuất hiện một vài bóng người.
Điều này khiến chiến thần nước Phong sửng sốt, lập tức trì hoãn việc ra lệnh.
“Chuyện gì đây?”, chiến thần nước Phong yên lặng quan sát.
Tất nhiên, những bóng người này chính là mấy người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt.
Đúng như Diệp Chính Đạo tưởng tượng, gã Vũ Minh canh gác cổng ban ngày đã biến mất dạng.
Thay vào đó là một gã đàn ông vô danh đang nằm trên bàn ngủ khò khò.
Diệp Chính Đạo nhìn xung quanh, ngoại trừ tên gác cổng này, những bảo vệ còn lại đều không thấy đâu cả.
Hắn không nhịn được mà cười khinh: "Xem ra mấy tên bảo vệ này đều tan làm về nhà rồi".
Diệp Chính Đạo quay sang nhìn đám vệ sĩ phía sau hắn.
Đám vệ sĩ này nhanh chóng nhảy qua cổng, mở cửa đón Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt bước vào.
Tuy nhiên, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt không biết Mục Hàn sống ở biệt thự nào.
Diệp Chính Đạo không chút sợ hãi, lớn tiếng nói: "Mục Hàn, tôi là Diệp Chính Đạo, anh mau ra đây cho tôi!"
"Bằng không, tôi sẽ phóng hỏa thiêu rụi biệt thự của anh!"
Chiến thần nước Phong đang ở trong bóng tối nghe thấy lời này, không khỏi sững sờ: "Mẹ kiếp, lại thêm một người tới giết đại thống soái Hoa Hạ! Nhưng tên này ngông cuồng quá đấy! Đại thống soái Hoa Hạ mạnh như thế cơ mà, hắn không biết sao?"
"Dám đánh trực diện với đại thống soái Hoa Hạ, e là tên này não úng nước rồi", sự xuất hiện của Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đã phá vỡ kế hoạch của chiến thần nước Phong và các cao thủ đến từ hơn ba mươi chín quốc gia.
Tuy nhiên, vì sự việc đã đến nước này, họ chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Chờ thời cơ thích hợp.
“Mục Hàn, không có sự bảo hộ của nhà họ Mục thủ đô nên anh không dám ra mặt phải không?”, Diệp Chính Đạo tiếp tục hét lớn: “Tôi cho anh mười giây.
Sau mười giây, nếu anh vẫn không xuất hiện thì tôi sẽ phóng hoả đấy!”, Diệp Chính Đạo cầm bật lửa lên và châm lửa.
Lúc này, Mục Hàn bước ra khỏi bóng tối.
Mục Hàn ăn mặc giản dị, tay đút túi quần, chân đi dép tông, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Anh bước thẳng tới trước mặt đám người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt.
Mà lúc này chiến thần nước Phong núp trong bóng tối, tim không khỏi nhảy dựng lên.
Khi Mục Hàn càng lúc càng tới gần hơn.
Gương mặt anh cũng dần hiện rõ trong đôi mắt của chiến thần nước Phong..
Danh Sách Chương: