"Vừa rồi tiểu bác sĩ kia thật quá giỏi, một phút một người, quá trâu rồi!" Y tá Giáp hưng phấn nói.
Y tá Ất: "Đúng vậy, hơn nữa còn rất đẹp trai, các ngươi không nhìn kỹ hắn sao? Dáng vẻ lúc hắn nghiêm túc... Thật đẹp trai."
Y tá mặt tròn vừa rồi đi theo Trần Thương kim cứu thở dài, làm thế nào cũng không có tâm tình thảo luận.
Lúc này, ngoại khoa Dương Trung bỗng nhiên quay người không thấy chủ nhiệm, sau khi ra ngoài phát hiện Đoàn Ba ngồi dưới đất hút thuốc, lập tức sững sờ, đi tới ngồi xuống bên cạnh.
Đoàn Ba nhìn thấy Dương Trung tới, cười nói: "Gọi mọi người cùng đi ăn cơm.”
Dương Trung không nói tiếp, nhìn Đoàn Ba: "Chủ nhiệm... Chúng ta thật kém như vậy sao?"
Một câu của Dương Trung trực tiếp làm Đoàn Ba á khẩu không trả lời được!
Chúng ta thật kém như vậy sao?
Tay Đoàn Ba nắm điếu thuốc đều đang run rẩy! Đúng vậy!
Ta nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Làm tốt công việc của chính mình là được rồi, chúng ta đề cao trình độ của chúng ta, cứu chữa tốt những người bệnh của mình, vậy là được rồi.
Nghĩ nhiều như vậy... Làm gì?
Sau khi xe trung tâm cấp cứu 120 đến Thị trấn An Dương, bắt đầu tách ra hành động, có đưa đến bệnh viện Nhân Dân Tỉnh, có đưa đi Đông Đại Nhất viện, nhưng không một ai được đưa đến Tỉnh Nhị Viện.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tỉnh Nhị Viện không có khoa bỏng, bọn hắn đối với những người bị bệnh này mà nói, chỉ có thể duy trì được mạng sống, kiểm tra triệu chứng.
Trần Thương đi theo xe đến Đông Đại Nhất viện, bởi vì sớm gọi qua điện thoại, đối phương đã chuẩn bị tốt.
Lúc Trân Thương hộ tống người bệnh xuống xe, Vương Hướng Quân bỗng nhiên nhận ra Trần Thương.
"Tiểu Trần? Sao ngươi cũng ở trên xe 1202” Trần Thương kể lại chuyện mình tham dự cấp cứu, nhưng tự động che giấu đi chuyện mình làm phi đao, nói mình đi Lan huyện có chút việc.
Mã Xuân Dương cũng nhẹ gật đầu: "May mắn mà có Bác sĩ Trần, bằng không..."
Vương Hướng Quân gật đầu: "Đúng rồi, tiểu Trân ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Trần Thương gật đầu rời đi, hôm nay thật có chút mệt mỏi.
[ Đinh! Vương Hướng Quân độ thiện cảm + 5I ] Trần Thương lắc đầu cười một tiếng, đứng dậy rời đi.
Khi hắn ra tới ngoài đường, trên đường đã không còn xe ofo, sau khi xe ofo đóng cửa, tiền thế chấp của Trần Thương liên tục mất oan, đoạn thời gian trước ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy xe, hiện tại cũng chỉ có mấy chiếc bị ném trong dải cây xanh, còn lại cũng không biết đi đâu.
Chữa bệnh phát triển không phải là không như thế?
Hôm nay, Trần Thương cũng có thật nhiều cảm xúc, lưỡng cực phân hoá, bệnh viện cơ sở vẫn tương đối lạc hậu, khan hiếm nhân tài, tài nguyên chữa bệnh thiếu thốn.
Trần Thương thở dài.
Mọi người đều đang phát triển đi lên, chúng ta đã tiến bộ so với lúc trước rất nhiều.
Chúng ta vẫn nên từng bước đi lên phía trước...
Khoảng cách giữa Đông Đại Nhất viện cùng Tỉnh Nhị Viện cũng không xa, khoảng cách đến chỗ ở của Trần Thương cũng không xa, hắn quyết định đi bộ trở về.
Trên đường đi, Trần Thương bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại: "Tiểu Trần, ta là Trương Hữu Phúc."
Trần Thương lập tức tò mò, Trương Hữu Phúc gọi điện thoại cho mình làm gì?
Trần Thương vội vàng nói: "Chào chủ nhiệm Trương."
Trương Hữu Phúc cười nói: "Là như vậy, tiểu Trần, ngày mai ta muốn đi tham gia chuyên mục sống khỏe. của đài truyền hình Đông Dương, trong bệnh viện hi vọng †a đi tuyên truyền phẫu thuật nội soi hạn chế tối đa vết thương của ngươi, kéo thêm nhân khí cho bệnh viện chúng ta, ngươi có thể gửi bản Power Point ngày hôm đó cho ta được không?”
DG: xe ofo là dịch vụ thuê xe đạp tự động.