Đổng Giai nhìn La Châu: "Em vẫn muốn anh lưu tại An Dương."
Nghe vậy, trong lòng La Châu có chút chua xót.
Ở lại Tỉnh lị, nào có đơn giản như vậy?
Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Đổng Giai, La Châu cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Đi thôi, đi xem một chút”
Làm nam nhân, ai cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của bạn gái mình!
Có khó nữa, anh cũng sẽ cố gắng hết sức.
Buổi chiều cũng không có người, trong lúc Trần Thương và hai vị tỷ tỷ đang lưu lại cách thức liên lạc thì bỗng nhiên Đổng Giai trông thấy Trần Thương!
"La Châu, anh mau nhìn, đây không phải là Trần Thương sao?”
'Đổng Giai tràn đầy hiếu kỳ lôi kéo tay áo La Châu, chỉ vào phương hướng tỉnh Nhị Viện nói
La Châu quay người nhìn lại, quả nhiên trông thấy Trần Thương ngồi ở nơi đó.
Anh cũng tò mò: "Năm nay Trần Thương không phải là nghiên cứu sinh sao? Cậu ta làm gì ở nơi này?"
Đổng Giai cũng lắc đầu: "Chúng ta qua chào hỏi một chút sẽ biết"
Nói xong, hai người đi đến Tỉnh Nhị Viện.
“Trần Thương! Quả nhiên là cậu, cậu tới nơi này làm gì?" La Châu vừa cười vừa nói.
Trần Thương trông thấy La Châu, cũng rất là vui mừng, cầm bản giới thiệu vẫn tắt của Tỉnh Nhị Viện rong tay đưa tới: "Thông báo tuyển dụng, đồng học mời ngồi, tìm hiểu một chút Tỉnh Nhị Viện."
La Châu cắt một tiếng: "Dừng! Cái cậu này, đàng hoàng kêu anh là được, đúng rồi... Cậu cũng tới tìm việc làm hả?”
Trần Thương lắc đầu, hẳn chợt nhớ tới La Châu học ngoại khoa, thế là nói ra: "Đúng rồi, La Châu, anh học ngoại khoa phải không? Khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện đang có ý định nhận một sinh viên vừa tốt nghiệp ngoại khoa cho sở nghiên cứu, sao anh không báo tên?”
La Châu cười nói: "Tôi đã sớm ghi danh, nhưng... Tôi thấy rất nhiều người ghi danh mà khoa chỉ nhận một!"
Trần Thương ừ một tiếng: "Khoa cấp cứu tỉnh Nhị Viện thật không tệ, là nơi công tác tốt, tôi cảm thấy đây là cơ hội hiếm có của anh."
La Châu bị Trần Thương ngữ khí chững trạc làm trợn tròn mắt: "Cái gì... Tiểu Thương! Cậu sẽ không thật sự làm ở tỉnh Nhị Viện chứ?"
Chị Triệu ở khoa nhân sự nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, cười nói: "Cái này còn có thể là giả sao? Tiểu Trần đang làm ở khoa cấp cứu, nếu như cậu thi được vào, các cậu sẽ là đồng nghiệp."
Một câu nói làm cho La Châu cùng Đổng Giai nói trợn tròn mắt.
"Tôi Không biết cậu lại làm ở tỉnh Nhị Viện, nhưng mà... Cậu không phải thì đậu nghiên sao? Tôi cho là cậu từ chức..." La Châu nói.
Chị Triệu lại cười nói: "Tiểu Trần là biên chế, làm sao có thể vì một cái nghiên cứu sinh mà từ chức, lại nói, lần này đi học nghiên cứu sinh là trong bệnh viện đưa tiểu Trần đi bồi dưỡng đào tạo thêm, thuộc về phạm trù tại chức."
Chuyện Trần Thương đi học nghiên cứu sinh, bệnh viện đối ngoại tuyên truyền là tại chức đọc nghiên.
(DG: Tại chức đọc nghiên: Nghiên cứu sinh tại chức)
Vừa tránh gây thêm phiền toái, mà khoa nhân sự, cũng không phải giải thích.
"Biên chế?" La Châu cùng Đống Giai liếc nhau không dám tin tưởng, Trần Thương lúc nào thành biên chế ở tỉnh Nhị Viện, hắn không phải sinh viên chưa tốt nghiệp sao?
Thế nhưng đây là người ở khoa nhân sự nói.
Hiện tại, La Châu chợt phát hiện, bây giờ mình có. chút không nhận ra Trần Thương.
Tốt nghiệp ba năm, La Châu vốn cho rằng Trần Thương đi công tác một đoạn thời gian, sau đó quay lại học nghiên cứu sinh, nhưng không nghĩ tới người ta đã sớm giải quyết vấn đề biên chế, hiện tại bệnh viện đưa ra để đào tạo sâu, nói trắng ra để thuận tiện sau này đề bạt lên chức!
La Châu nhịn không được sinh lòng cảm khái cùng ao ước!