Lại nói, một người chỉ nắm giữ tám phần phương pháp khâu Thang thì hiệu suất còn không bằng một người nghiêm chỉnh huấn luyện phương pháp khâu Kessler.
Trần Thương xem video vừa tô tô vẽ vẽ, đến hơn một giờ mới ngủ.
Mà lúc này, Tần Duyệt vẫn còn chưa ngủ.
So sánh với Trần Thương, Tân Duyệt trong lĩnh vực khâu cơ càng hiểu biết ít hơn anh, bản thân cô cũng không phải chuyên về cái này, nhưng sau khi tới khoa cấp cứu mới bắt đầu tiếp xúc đủ kiểu đồ vật, quỷ mới biết vì sao hiện tại Trần Thương bỗng nhiên lại nằm mơ giữa ban ngày, lại đặt ra một mục tiêu sỉ tâm vọng tưởng như vậy.
Cải tiến phương pháp khâu Thang, sáng tạo phương pháp khâu Chen, dã tâm của anh làm sao mà lớn như vậy?
Nhưng, phẫu thuật là phẫu thuật, làm chuyện kia một chút cũng không thể thiếu.
Cầm quyển sổ tay, không biết ghi gì trong đó nhưng một đêm viết hơn hai mươi trang, sau đó lại tra Tìm tài liệu lịch sử trong và ngoài nước, tìm kiếm những chỉ tiêu, vân vân.
Nhìn phương pháp khâu phức tạp trong video, Tân Duyệt cảm giác đầu như muốn to ra mấy vòng, tựa lưng vào ghế, thở ra một hơi, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, sờ lên ngực, thật nhỏ như thế sao?
Nghĩ tới đây, Tân Duyệt có chút không cam tâm, lấy điện thoại ra, bật camera selfie lên, cởi nút thắt trên áo ngủ ra, giơ camera lên trước mặt, xem đi xem lại nhiều lần, cũng đâu đến nỗi nào? Vẫn có mà!
Đám kia thật không biết nhìn người, dùng mắt chó nhìn xuống!
Đặc biệt là Trần Thương!
Đừng ép lão nương chỉnh thành cup D, hù chết các người!
Sau khi cầm điện thoại chụp một loạt bức hình đủ mọi góc độ, còn quay thêm mấy video nữa, Tần Duyệt mới đắc ý thưởng thức thành quả, quả nhi mình cực kỳ xinh đẹp!
Mặt mũi Tân Duyệt tràn đầy say mê hỏi: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Trí năng ampli: "Đương nhiên là người, chủ nhân của tôi! Người chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này”
Tân Duyệt nghe xong, tâm tình tốt lên rất nhiều: "Người phụ nữ nào có ngực lớn nhất thế giới?
"Ai nha, chủ nhân, vấn đề này thật xấu hổ, người ta còn không học được đâu."
....
....
Ngày thứ hai, Trần Thương đi tới bệnh viện chỉnh hình Chí Tân thật sớm.
Hôm nay hình như là ngày Phó Ngọc Lan khôi phục cơ thể, trên cơ bản hình dạng, lớn nhỏ, co dãn các loại đều ổn định, Trần Thương rất muốn liếc nhìn đến cùng hiệu quả sẽ như thế nào, dù sao cũng sản phẩm đầu tiên của mình, dốc vào đó nhiều tâm huyết như vậy.
Vừa mới tới bệnh viện, Từ Nhu đã tới, khẽ gật đầu, tôn kính nói: "Bác sĩ Trần đến sớm vậy!"
Trần Thương gật đầu cười một tiếng: "Quản lý Từ cũng vậy."
Hiện tại, thái độ của Từ Nhu đối với Trần Thương khách khí hơn lúc trước rất nhiều, ngay cả độ thiện cảm cũng tăng đến 15.
Dù sao, người có thực lực vẫn tương đối được tôn kính.
Người khác hơi cười một tiếng, mà Từ Nhu thì cười đến run rẩy cả ngời: "Bác sĩ Trần, tiểu thư Phó Ngọc Phương đã tới, bây giờ đang chờ ở phòng bệnh. Đúng rồi, gần đây có mấy người cũng đến để phẫu thuật chỉnh ngực, nhưng khi nhìn thấy giá cả của anh. đưa ra đều rất hiếu kì, muốn tới đây trưng cầu ý kiến."
Từ Nhu nói đến đây cầm lấy một quyển tạp chí đưa cho anh
Trần Thương nhận lấy xem, hơi sửng sốt một chút, bài viết về chính mình chiếm trọn một tờ, phía trên có ảnh chụp nửa người bản thân mình (nhìn trang bìa), chung quanh là sơ yếu lý lịch (phiên bản của Trương Chí Tân), sau đó là giá cả: 100 vạn!
Từ Nhu cười nói: "Đây là ý của viện trưởng Trương, hiện tại anh là bác sĩ chỉnh hình đứng đầu bệnh viện chúng ta, chúng tôi định nhận một vài ca hẹn trước, sau đó mới liên hệ anh, Bác sĩ Trần, anh xem thứ như vậy có phù hợp không?"