- Ừm! Vừa làm xong, đã cứu được rồi. Mà anh kém chút nữa là quên mất mọi người... Tại bận rộn quá nên đầu óc không còn linh hoạt nổi nữa.
Trần Lạc cười ha ha một tiếng:
- Không có gì đâu, không phải là còn có em ở đây sao! Có em ở đây, anh không cần phải lo lắng cho bố mẹ đâu!
Trần Thương cười nói:
- Bố mẹ đâu?
Trần Lạc cười nói:
- Ha ha, bữa tối hôm nay, phòng bếp người ta còn nướng nguyên cả con dê, ha ha... Ma ma nhất định kêu gói lại mang về cho anh, mà người ta không cho, thế là bà liền lén nhét vào trong cái túi mà anh mua cho bà, giờ bên trong cái túi toàn mùi thịt đê, phải đi rửa túi xách đấy! Ha ha.
Trần Thương nghe xong, lúng túng nở nụ cười.
Trần Thương cười cười, anh không vì lý do bố mẹ không hiểu nội quy mà xấu hổ đỏ mặt, cũng không có chê cười hay trách cứ họ, vì vốn dĩ cả đời họ đã bao giờ. được tới khách sạn năm sao ở bao giờ đâu, nên cũng chưa từng được hưởng thụ trong hoàn cảnh cao sang như vậy, Dương Giai Tuệ chỉ là một người bình thường giống hàng ngàn hàng vạn người nội trợ khác ở nông thôn, bà có nhiều tố chất cao đẹp, nhưng kiến thức không phải bao rộng, căn bản bà chỉ để tâm đến chuyện tối nay có nhiều đồ ăn ngon, nên mới muốn đem về cho con mình một chút để nó ăn.
Trần Thương không thèm để ý, anh nguyện ý trả tiền vì việc làm của bố mẹ.
Cũng giống như việc anh đã phạm vào biết bao sai lầm khi còn nhỏ, bố mẹ cũng đều thay anh trả nợ.
Kỳ thật cuộc sống giống như một sự luân hồi không hồi kết.
Lúc bé, chúng ta không hiểu biết mọi chuyện, lúc ấy bố mẹ chăm sóc chúng ta, nuôi dưỡng dạy dỗ chúng ta, trả tiền cho sai lầm của chúng ta, và họ nhẹ nhàng ngõi xuống giảng dạy cho chúng ta không nên làm như thế, vì nó là việc làm không đúng.
Còn sau này khi trưởng thành, chúng ta lại cảm thấy bản thân hiểu biết nhiều hơn, còn những cái bố mẹ hiểu lại càng ngày càn cho đến khi họ không còn theo kịp thời đại, thì họ bắt đầu bị lừa, làm ra những chuyện khiến chúng ta cảm thấy thật buồn cười, kỳ thật lúc này chính là thời điểm chúng ta căn phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trợ giúp chăm sóc họ, khi ấy họ vô tư nuôi dạy chúng ta nên người, giờ hãy bên cạnh họ lúc tuổi già, trả tiền vì sai lầm của họ, thì hãy ngồi xuống cùng tâm sự với họ.
Trần Thương cười nói:
- Trần Lạc, em đưa bố mẹ đi tắm suối nước nóng một chút đi, anh đánh tay lái phát là về ngay đây, à nói với ma ma, ngày mai anh sẽ đưa bà đi mua quần áo và túi sách mới.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương quay qua nhìn thấy Tỉnh Nhiên vẫn đang cười ngây ngô tại chỗ.
Trần Thương có chút kinh ngạc...
Thằng nhãi này, chẳng lẽ lại để quên não ở đâu tồi à?
Nhìn Trần Thương nói chuyện điện thọai xong, Tỉnh Nhiên cười nói:
- Trong lúc làm phẫu thuật nghiêm túc quá, đến mức không cẩn thận quên cả Cảnh Nghiên, thật sự là buồn cười!
Trần Thương:....
Buồn cười sao?
Khả năng làm phẫu thuật của thằng nhãi này tương đối tốt, trí thông minh cũng có thể nói là tương đối cao, chỉ có điều... EQ tuyệt đối không dùng được.
Tỉnh Nhiên tiếp tục nói:
- Tôi sẽ nói với Cảnh Nghiên là sau khi làm phẫu thuật xong, cậu lôi kéo tôi đi ăn đồ nướng, đợi cô ấy tới đây, tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau
Vẻ mặt Trần Thương lập tức thay đổi!
Cái tên Tỉnh Nhiên nhà ngươi được lảm, vậy mà dám hại ông đây....
Tôi kéo cậu đi ăn đồ nướng?
Là để không cho cậu liên hệ với Cảnh Nghiên? Trước tiên tôi khuyên cậu đừng có gửi bức ảnh vẽ sán lá phổi!
Hiện giờ là tôi lôi kéo cậu đến quán đồ nướng ăn, khiến cậu ném Cảnh Nghiên qua một bên không nhớ tới!
Có phải là cậu muốn để Cảnh đai đen bổ tôi rồi mới vừa lòng đúng không?