Mục lục
Bác Sĩ Nguy Hiểm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, đầu tiên Trần Thương làm là tiến hành chia lớp, dựa theo quy bồi của bệnh viện mà tiến hành, dù sao mọi người bình thường đều quy bồi ở bệnh cách chia lớp như vậy càng thêm thuận tiện cho việc quản lý.

Năm nay, nghiên cứu sinh của Đại học Y khoa Đông Dương quy bồi ở bệnh viện tương đối nhiều, phân phối đến tỉnh Nhị viện được tuyển lại chỉ có hơn ba mươi người.

Lớp học có ba mươi người, nói ra thì cũng thật tỉnh xảo.

Hai mươi nữ, mười nam.

Bất quá... Trần Thương chợt phát hiện người mập. mạp đang cười quái dị ngồi bên cạnh mình có chút quen mặt.

"Bạn học... Không oán không cừu, vì sao nhìn chằm chằm tôi thế?" Trần Thương nhịn thật lâu, thực sự nhịn không được, nhìn thẳng vào mắt người này, nghiêm túc nói.

Tiền Lâm đầu tiên là sững sờ, lập tức cười ha ha một tiếng: "Tiểu ân nhân, tôi là Tiền Lâm, thực không dám giấu giếm, tôi tới đây để báo ân!"

Trần Thương lập tức mắt trợn tròn.

Người ta đến báo ân đều là hóa thành nàng tiên ốc, nào có người nào đến báo ân như cậu, là đến báo thù hả?

Mang bộ dáng tôn vinh như vậy đến báo ân, tìm khẳng định là tiểu thư Cao gia.

Nhưng mà....

Vạn nhất thật sự là đến báo ân, chính mình cũng không thể ăn thiệt thòi chứ?

Trần Thương cố gắng nghĩ lại, đến cùng là khi còn bé đã mình cho cô nhi một cái bánh bao? Hay là ở bệnh viện đã cứu một đứa bé thiểu năng nào hay không?.

Nhưng mà làm sao cũng không nghĩ ra đã từng gặp được vị đại hán 190 cân này.

Tuy nhiên Trần Thương vẫn đắn đo một hồi, có lẽ chính mình thật đã cứu được hẳn?

Nhìn cách cậu ta ăn mặc, hẳn là giàu có, không thể lãng phí bất luận cơ duyên nào, vạn nhất là ông trời ban cho mình cơ hội thì sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vẫn nghiêm túc nói: "Tiền mặt là được rồi!"

Trần Thương nói một câu “Tiền mặt là được!" Khiến Tiền Lâm chỉ biết đứng hình trợn tròn mắt.

Căn bản Tiền Lâm vẫn luôn cho rằng Trần Thương là một người học tập nghiêm túc đến khắc khổ, ăn nói có ý tứ, chững chạc đàng hoàng, dù sao thì người tài năng như vậy cũng là học bá thượng đắng.

Không nghĩ tới chính mình cũng gặp phải chuyện cười như vậy!

Tiền Lâm khoát tay áo: "Không phải là chuyện tiền nong!"

Trần Thương ngồi dịch ra, đáp: “Tôi không có nợ phong lưu, cũng không có bất kỳ trải nghiệm thú vui xuân nào, dù cho có, con trai cũng không thể lớn như. thế.”

Tiền Lâm lập tức xấu hổ, đệch mợ, gặp phải cao thủ rồi... Tên này so với bản thân còn mặt dày hơn!

Nghĩ tới đây, Tiền Lâm sợ Trần Thương càng nghĩ càng hiểu lăm, dứt khoát nói ra: "Không không không, người anh em, cậu hãy nghe tôi nói một câu, Tiền Lượng là chú của tôi!”

Trần Thương sững sờ, nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta là có ý gì? Uy hiếp mình?

Họ Tiền nhiều như vậy, cậu tại sao không nói thêm Tiền Đô là ông cậu luôn đi? Nói không chừng tôi sẽ mù quáng mà tin luôn đấy...

Tiền Lâm tiếp tục nói: "Chú tôi là muốn tôi báo danh nghiên cứu sinh dưới sự chỉ dạy của bà phủ thủy Mạnh Hi kia, may mắn mà có anh cậu, cứu vớt tôi từ trong biển lửa, kể từ đó, tôi mới thoát khỏi cay đắng đấy!

Trần Thương sững sờ: “Nói vậy là có ý gì?"

Tiền Lâm ngơ ngác, nhìn Trần Thương: "Cậu không biết à?"

Trần Thương ngây người: "Biết chuyện gì cơ?"

"Trần thương đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thiếu hiểu biết về Mạnh Hi.

Tiền Lâm tiếp tục nói: "Aizz, xem ra cậu thật không biết, bắng không cũng sẽ không đi tìm đến nữ ma đầu Mạnh Hi để ghi danh!

Tôi sẽ nói cho cậu một chút, để cậu biết đường mà chuẩn bị tâm lí, nói như thế nào đây? Chủ nhiệm Mạnh Hi chính xác là trâu? Mà tuyệt đối còn là một con trâu cái, không nói chứ, nhưng bà ta quá liều mạng, cũng quá nghiêm ngặt, lúc ấy tôi dưới tay chủ nhiệm Mạnh một tháng, cứ thế mà gầy hơn 20 cân, đi sớm về tối, ban ngày phẫu thuật, buổi tối bận bịu làm luận văn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Điều đó khiến tôi dày vò muốn chết, cảm giác giống như sắp lìa đời đến nơi rồi..”

“Tôi chỉ muốn tìm một đối tượng tốt và có một mối quan hệ yêu đương trong thời gian nghiên cứu. Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ tìm một công việc ổn định, sinh ra một cậu bé kháu khinh và sống hạnh phúc cả đời.”

“Tôi nếu như theo chủ nhiệm Mạnh, cuộc sống tươi đẹp của tôi chẳng phải sẽ bị tan nát sao? Vì lẽ đó! nên tôi mới vô cùng thấy cảm kích.”

"Cho nên, anh cậu cứu vớt tôi từ trong biển lửa, có thể không cảm kích sao?”

Trần Thương đã rõ ràng, thì ra là thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK