Kích động đến nỗi nước mắt tràn mi.
Nữ bác sĩ khoa kiểm nghiệm đứng phía sau cũng không nhịn được quay người lau nước mắt.
Tận mắt thấy một nhóm người trẻ tuổi nỗ lực cấp cứu một người bệnh đang hấp hối, không có gì so với phòng phẫu thuật cấp cứu khiến người ta cảm động, hơn.
Đây là tính mạng an toàn hiện ra!
Giờ khắc vinh dự này, thuộc về những bác sĩ trẻ này.
Mà xem công việc cấp cứu lăn này của Trần Thương.
Hai chữ anh hùng, hoàn toàn xứng đáng!
Đáng tiếc, đây là công việc của chúng ta, dù cho anh có ưu tú như thế nào, cố gắng như thế nào, phấn đấu ra sao, vĩ đại như thế nào, cũng sẽ không giống như Quách Chí Dũng, nhận được sự khen ngợi.
Bởi vì đây là chức trách anh!
Chăm sóc người bị thương!
Nỗ lực của anh, người khác không thấy được.
Hồi báo duy nhất có lẽ chính là trông thấy người bệnh khỏe mạnh mỉm cười...
Chuyện trong phòng phẫu thuật, mỗi ngày đều có.
Mỗi giờ mỗi khắc, đều xuất hiện anh hùng như vậy.
Kinh tâm động phách ở, xao động lòng người.
Không cầu báo đáp lớn lao, chỉ cầu một khuôn mặt tươi cười.
Khâu mạch máu, cơ quan nội tạng được chữa trị hoàn thành, sau đó phải làm chính là nối vị trí xương bị gãy.
Lý Kiến Vĩ ở phía sau nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đã mỏi mệt nhiều, đi tới, nói một câu.
- Tiếp theo, giao cho chúng tôi đị! Các bạn trẻ!
Một câu, là hai thế hệ người hành y bàn giao công việc.
Một câu, là tiếp nhận sứ mệnh.
Trần Thương gật đầu, anh thực sự là không kiên trì nổi nữa.
Hơn nữa, phòng cấp cứu không phải nơi để khoe khoang, Trần Thương ngay từ đầu không cho mọi người để ý tới những vị chủ nhiệm kia không phải là vì đe dọa!
Mà là bởi vì bọn họ không giúp đỡ được cái gì.
Không thể bởi vì bọn họ đến mà bị phân tâm.
Tính chuyên nghiệp trong phẫu thuật Ngoại lồng ngực tương đối mạnh, cho dù bọn người Lý Bảo Sơn lợi hại hơn nữa, chuyên nghiệp vẫn bị hạn chế.
Mà bây giờ thì sao?
Để Lý Kiến Vĩ thuộc khoa chỉnh hình làm phẫu thuật là sự chọn lựa tốt nhất.
Trần Thương gật đầu:
- Vâng!
Nghe thấy một tiếng “Vâng” hời hợt này, ba người rẻ tuổi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù nghe thấy lời của phó viện trưởng Lý Kiến Vĩ, bọn họ cũng không buông lỏng, mà câu này của Trần Thương, bọn họ mới trầm tĩnh lại
Đây là thực lực chính phục!
Giờ khảc này, Trần Thương mới là người có uy lực nhất trong phòng phẫu thuật này!
Tỉnh Nhiên cười cười, sau khi vừa lui bước, bỗng nhiên một cái lảo đảo, té lăn trên đất, một y tá ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
- Bác sĩ Tỉnh, anh không có chuyện gì chứ?
Tỉnh Nhiên xấu hổ cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chỉ là có chút không đứng vững.
Trần Thương cười cười, cầm lấy mấy túi glucose trên bàn phẫu thuật đưa tới:
- Uống chút đi.
Tỉnh Nhiên cười cười, nhìn Trần Thương nói:
- Cảm ơn!
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mỗi người căm một bình glucose 250ml mà nước ừng ực ừng ực.
Thật sự sảng khoái!
Bọn họ thật quá mệt mỏi rồi.
Từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, chín tiếng bôn ba mệt nhọc, hơn sáu tiếng toàn lực ứng phó ca phẫu thuật, không một giọt nước, cơm trưa cũng chưa ăn.
Hơn nữa, thời gian dài tập trung cao độ, ai cũng chịu không được.