Mục lục
Bác Sĩ Nguy Hiểm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, mấy đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi cũng nhìn với ánh mất tràn đầy sự chân thành, cùng nhau hô:

- Chú bác sĩ ơi, mau cứu thầy Quách đi! Cầu xin chú đấy!

Người nhà mấy đứa trẻ cũng chăm chú nhìn Chủ nhiệm Đàm:

- Chủ nhiệm, xin ông, nhất định phải cứu được thầy Quách, nếu không có cậu ấy thì lần này mấy đứa trẻ nhà chúng tôi thật sự đã.

- Đúng! Chủ nhiệm Đàm, ngài đã từng chữa khỏi tay của Hình Vũ, thì nhất định tay của thầy Quách cũng có thể chữa khỏi được, xin trăm sự nhờ Chủ nhiệm Đàm

- Tất cả chỉ phí tốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề, hãy cứ dùng loại thuốc tốt nhất, chúng tôi sẽ gánh tiền thuốc men cho cậu ấy, nhất định phải thực hiện bằng trị liệu tốt nhất!

Bố mẹ của ba đứa trẻ làm gì còn sức để keo kiệt cảm kích, khi bọn họ nhìn thấy qua màn hình giám sát hình ảnh Quách Chí Dũng lao thân ra đẩy đứa trẻ vào hàng cây ven đường thì đã cảm động không xong rồi.

Nói trắng ra, con cái chính là mệnh tử của bọn họ!

Hà Sảnh của phòng giáo dục quay người lại nhìn Chủ nhiệm Đàm:

- Chủ nhiệm Đàm, thầy Quách chính là anh hùng của nhà giáo nhân dân chúng tôi, xin trăm sự nhờ ông đấy!

Nét mặt ba đứa trẻ tràn đầy sự mong chờ, hai mắt rơm rớm nước mất, nghẹn ngào nói:

- Xin nhờ bác sĩ.

Năm nay Đàm Trung Lâm hơn năm mươi tuổi, đúng thật là đã đến thời làm ông.

Nhìn ba đứa trẻ đang đứng trước mặt mình, Đàm Trung Lâm gật nhẹ đầu:

- Trước tiên tôi phải xem tình hình người bệnh đã, nhất định sẽ dùng hết sức chữa trị!

Vừa nói dứt lời, y tá đã đưa Đàm Trung Lâm đến thắng phòng xử lý, lúc này bác sĩ chủ trị Chu Dương đã có mặt và đang làm sạch vết thương cho bệnh nhân.

Sau khi Đàm Trung Lâm bước vào, nhìn thấy Chu Dương, lên tiếng hỏi:

- Tình hình thể nào rồi, có nghiêm trọng lắm không?

Chu Dương lắc đầu, giọng nói trầm thấp:

- Chủ nhiệm... Tình hình không khả quan lắm đâu!

Đàm Trung Lâm sững sờ, vội vàng tiến lên phía trước, khi ông nhìn thấy mu bàn tay của Quách Chí Dũng, hai mắt lập tức trợn tròn!

Nhìn như này cũng đủ để khẳng định xương tay đã bị đứt gãy, điều này không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Nhưng nếu chỉ nguyên thế thì không có gì đáng nói, cái mấu chốt ở đây là, máu thịt trên mu bàn tay be bét một mảnh, cơ, gân, dây thần kinh, mạch máu đều bị phá hủy rất nghiêm trọng!

Khu vực mu bàn tay có rất nhiều công năng, mạch máu thần kinh hay gân bắp thịt đều phân bố dày đặc, dạng này là đã tổn thương cả một quy mô lớn.

Đừng nói là có thể ảnh hưởng đến chức năng hay không, nếu không phẫu thuật tốt đẹp thì giai đoạn sau này có thể sẽ không cầm nắm được.

Nói những điều này đều là quá xa.

Bây giờ chỉ có thể suy nghĩ, rằng có thể hoàn thành chữa trị được hay không, giữ lại khả năng hoạt động của tay phải.

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm biến sắc, nhịn không được thở dài, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Để tôi xem qua chút.

Chu Dương vội vàng đứng lên, Đàm Trung Lâm tiếp nhận cái kẹp, thận trọng dò xét một phen.

Càng xem càng kinh hãi!

Càng xem càng khiến tâm thêm lạnh!

Lần này thực phiền toái.

Dây thần kinh cảm giác và dây thần kinh tiếp cận Ulnar đều bị đứt gãy.

Gân bắp thịt trong mu bàn tay bị xé rách.

Mạch máu bị phá hủy nghiêm trọng.

Nhìn đến đây, Đàm Trung Lâm quay người hỏi Chu Dương:

- Đã chụp X quang chưa?

Chu Dương gật đầu, mở đèn lên nói:

- Đều ở đây, chủ nhiệm.

Đàm Trung Lâm nhìn phim chụp X quang phần tay, lúc này mới có thể thở phào một hơi, mặc dù xương bàn tay đã bị gãy, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK