Nghe thấy tên của Lục Duệ, Phong Huống cũng không có phản ứng gì, ngược lại Hồ Cẩm Dương luôn tươi cười kia thì lộ ra nụ cười cổ quái, mở miệng hỏi.
Lục Duệ trong lòng khẽ động, bởi vì hắn phát hiện vừa rồi khi Hồ Cẩm Dương nghe thấy tên của mình thì khóe mắt hơi giật giật, điều này cho thấy hắn không phải lần đầu tiên biết mình, hơn nữa nam nhân này nếu đã có thể khống chế biến hóa tình cảm tới lô hỏa thuần thanh, còn còn lộ ra loại vẻ mặt này, chứng tỏ tên của mình hắn khẳng định đã nghe rất nhiều lần rồi.
"Xin chào, tôi là Lục Duệ." Vươn tay ra, Lục Duệ khách khí nói với Hồ Cẩm Dương.
Trong mắt Hồ Cẩm Dương hiện lên một đạo hàn mang, nhìn Lục Duệ rồi cười ha ha, hai người bắt tay nhau.
"Tôi đã từng nghe tên của anh, rất thú vị." Hồ Cẩm Dương thản nhiên nói.
Lục Duệ sửng sốt, lại nghe thấy Trương Thiên Hào ở bên cạnh ngắt lời: "Người này công tác ở Trung kỉ ủy, là thủ hạ của cha vợ cậu."
"Xì." Cười khẽ Một tiếng, Hồ Cẩm Dương ưỡn người, trợn mắt há hốc miệng cười nói với Lục Duệ: "Tôi là người ở phòng giám sát số chín dưới trướng bí thư Lâm, đã từng nghe người ta nhắc tới anh, đi nào huynh đệ, Lâm gia đại tiểu thư đang ở Mỹ rồi, cứ máu lửa lên."
Phong Huống Ở bên cạnh bĩu môi, khinh thường nói: "Cậu không cận mà đi đeo kính, giả vờ trí thức à?"
Hồ Cẩm Dương cười khẽ: "Tôi tất nhiên là người có tri thức có văn hóa, không giống ai đó, chưa tốt nghiệp trung học đã đi cưa cô giáo đã kết hôn trong trường." Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn tháo kính xuống, rút khăn ra lau, thật ra, đúng như Phong Huống nói, thị lực của Hồ Cẩm Dương không, có tiêu chuẩn tham gia quân ngũ, nhưng công tác ở bộ môn như Ủy ban kiểm tra, hắn phải không ngừng ám thị mình, cây cao thì gió cã, tòng chính mấy năm đang không ngừng từ những lần vấp ngã và bị ám toán học được rất nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất chính là làm người phải nội liễm, phải trầm thấp.
"Lão tử chỉ thích gái có chồng đấy, làm sao nào?" Phong Huống cười kiêu ngạo, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Rất rõ ràng Trương Thiên Hào và Hồ Cẩm Dương đã quen với thói quen của tên này rồi, còn Lưu Bân cũng lộ ra vẻ mặt chúng ta giống nhau, hai người rất nhanh đã hợp cạ.
Tình bạn giữa Nam nhân thành lập thật ra rất dễ dàng, thường thường chỉ cần một ánh mắt hoặc là cùng một thói quen là thành hảo hữu rồi.
Năm người đứng ở cửa lớn của hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu, Lục Duệ cuối cùng hỏi một câu: "Ra ngoài uống rượu nhé?"
Hai tên sắc lang Phong Huống và Lưu Bân thì một tả một hữu tỳ vai Lục Duệ, vui vẻ nói: "Yên tâm đi, chuyện hôm nay sẽ không để Lâm Nhược Lam biết đâu."
Khuynh Thành Nhất Tiếu, danh như ý nghĩa, là từ Hiếu Võ phu nhân, trên ngoại thích truyện, Hán thư: "Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, một nhìn thì khuynh nhân thành, nhìn thêm thì khuynh nhân quốc" để hình dung về nữ tử tuyệt sắc, mà hiện tại Khuynh Thành Nhất Tiếu Khuynh Thành Nhất Tiếu mà đám Lục Duệ đang đứng đây, chính là được xưng là hội sở số một của Tây Xuyên.
Chiếm từ tầng 30 tới tầng 36 của tòa nhà Vụ đô, là một chuỗi dịch vụ gồm quán bar, karaoke, khách sạn, nhà hàng, hấp dẫn không ít thanh niên nam nữ cùng với các loại nhị đại của Vụ đô cùng với Tây Xuyên, bên trong trang trí kiểu kiến trúc Trung thức, trong hành lang dài treo mấy bức tranh son dầu vừa nhìn đã biết là rất xa xỉ, thỉnh thoảng xen lẫn vài bức cung nữ đồ, trên vách tường hai bên đều lát gỗ màu nhạt, mà đèn màu đỏ ở hành lang cũng tỏa ra những điểm đỏ cực kỳ ám muội.
" Anh thường tới đây à?" Nhìn thấy Phong Huống rất quen thuộc dẫn mọi người đi đến thang máy, Lưu Bân vẻ mặt đáng khinh cười nói.
Phong Huống còn chưa kịp trả lời thì Hồ Cẩm Dương đã nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Phong tử rất thích ở đây tìm thú vui."
Lục Duệ bỗng nhiên cảm thấy bữa tiệc rượu tối nay sẽ rất thú vị.
Khi đi tới cửa thang máy, mấy cô gái từ ngoài đi vào, Lục Duệ còn chưa kịp nhìn họ trông thế này thì đã bị Lưu Bân và Trương Thiên Hào đẩy ra: "Khéo quá ha." Lưu Bân vừa dứt lời thì Lục Duệ liền minh bạch những lời này của hắn có ý gì.
Đứng trước mặt mình rõ ràng chính này Uông Tuyết Đình.
Uông Tuyết Đình đi ở giữa mấy cô gái, phải nói là vật họp theo loài, người hợp theo bầy, mấy nữ hài tử này trông đều rất khá, tuy rằng không trang điểm quá đậm, nhưng sự quyến rũ đến từ trong sự thanh thuần vẫn khiến cho người ta rúng động, lông mày Lục Duệ nhíu lại, xem ra đám người này chắc là đồng sự mới của Uông Tuyết Đình.
Lần trước sau chuyện ở huyện Đại Hồng, Uông Quốc Phú liền đưa hai chị em Uông Tuyết Đình đi, nghe nói là tới nhà họ hàng.
Mấy cô này rõ ràng là tới chơi, nhìn thấy đám người Lục Duệ đứng trong thang máy, sau khi do dự một chút do dự một chút thì vẫn bước vào.
"A! Là anh à?"
Một tiếng kinh hô vang lên, Uông Tuyết Đình mặt đỏ ửng nhìn Lục Duệ, cô ta cũng không ngờ mình lại gặp Lục Duệ ở đây, cha cô ta đưa cô ta tới nhà cậu ở Vụ đô, bản thân cô ta thì tìm được công việc ở một nhà máy nước ngoài, hôm nay có sinh nhật đồng sự, liền theo họ tới hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu chơi.
Mấy cô gái đi cùng Uông Tuyết Đình tuổi tác cũng tương đương, chắc là vừa tốt nghiệp, nghe thấy tiếng kinh hô của Uông Tuyết Đình, hai con gái đi đầu sau khi quan sát đám người Lục Duệ thì người cứng lại, không thể không nói, mấy người này đứng chung một chỗ, quả thực có một loại khí chất khiến cho người ta không thể không chú ý.
Dù sao trừ Phong Huống ra, bốn người còn lại đều là người trong quan trường, Trương Thiên Hào là quan to chấp chưởng hành chính phương, loại uy nghiêm của thượng vị giả này mấy cô gái trẻ sao có thể đỡ được.
Càng đừng nói tới khí chất hờ hững lạnh lùng đặc hữu của đám người làm việc trong Ủy ban kiểm tra như Hồ Cẩm Dương và Lưu Bân, ngược lại Lục Duệ thì lộ ra vẻ bình thường nhất, ngay cả Phong Huống tuy trông hơi xấu, nhưng khi mỉm cười cũng vẫn hấp dẫn hơn Lục Duệ.
Các cô gái rõ ràng bởi vì lời nói của Uông Tuyết Đình mà sửng sốt, lập tức líu ríu vây quanh cô ta, bắt đầu hỏi han.
Uông Tuyết Đình đỏ mặt nhìn Lục Duệ một cái, lại cúi đầu.
Lục Duệ cười ha ha, đối với những cô gái thích đi cưa cổ cồn trắng này cho cũng không có ác cảm, đời trước nghe nói những thành phần tri thức này là đám người phát sinh tình một đêm nhiều nhất, chỉ có điều nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong đám này, trong lòng Lục Duệ bỗng nhiên có chút cảm xúc, cô bé Uông Tuyết Đình này thật giống như một đóa hoa sen trắng, luôn mang theo chút mong mang khiến người ta đau lòng, cho dù là loại hai đời làm người như mình, cũng không nhịn được mà muốn bảo vệ cô ta.
"Đừng chơi khuya quá, về nhà sớm một chút." Nhìn thoáng qua Uông Tuyết Đình đang bị các đồng sự vây quanh, chưa kịp chào hỏi mình, Lục Duệ thản nhiên nói một câu, loại địa phương này đối với những nữ hài tử này mà nói thì vẫn có chút nguy hiểm, địa phương ngư long hỗn tạp, luôn sẽ có những chỗ không tốt, tựa như bóng của những tòa nhà cao tần, trong ánh đèn nê ông tất nhiên cũng có máu và nước mắt của vô số nữ tử.
"Anh là ai? Dựa vào gì quản bạn tôi?" Một cô gái trông cũng khá xinh, nhưng trên mặt lại lấm tấm tàn nhang, tựa hồ xuất thân rất khá, đối với câu nói của Lục Duệ thì cảm thấy có chút khó chịu, mở miệng phản bác.
Đám người Trương Thiên Hào mỉm cười, tựa hồ Lục Duệ này là lần đầu tiên bị đốp chát, trước kia ở trong quan trường người này làm gì cũng thuận lợi, lần này lại bị một tiểu nha đầu coi thường, bất đắc dĩ xoa xoa mũi, Lục Duệ cảm thấy mình quả thật con mẹ nó già rồi, không ngờ không theo kịp tư duy của những tiểu nha đầu này, thấy hắn không nói gì, cô gái mặt tàn nhang còn có chút còn có chút sợ hãi lại đắc ý, lườm Lục Duệ nói khẽ: "Đồ thích xen vào chuyện của người khác."
Trương Thiên Hào nghe vậy thì hừ lạnh, mắt đang híp lại bỗng nhiên trừng, một đạo hàn mang từ trong mắt bắn ra, ánh mắt sắc bén khiến một cô gái đeo kính cả kinh, chấp chưởng đại quan chấp chưởng quyền bính phương, Trương Thiên Hào khó tránh khỏi toàn thân nhuộm dần loại khí thế không giận mà uy này, mà Uông Tuyết Đình lại kinh hô một tiếng, vội vàng bịt miệng cô gái kia, liên tục nói khẽ: "Na Na, bạn nói bậy bạ gì đó, anh ta là đồng sự c cha tôi."
Nghe thấy Uông Tuyết Đình nói như vậy, cô gái được gọi là Na na lập tức ngẩn ra, có chút nhìn Lục Duệ, nhưng lại không biết nên nói gì, dù sao Uông Tuyết Đình đã nói rất rõ ràng, Lục Duệ là đồng sự của cha cô ta, nếu như dùng thân phận này để đến cô ta, quả thực là không có gì đáng trách.
"Đừng chơi khuya quá, ở nơi này loại người nào cũng có, cẩn thận một chút." Lục Duệ vẫn bình thản nói, kể ra, Lục Duệ nhìn thấy đám nữ hài tử ngây thơ rực rỡ này, không biết vì sao lại nhớ tới Đường Yên bị bắt cùng Hoàng Bác Phong, có lẽ cô ta chính là bị đồi bạo đi như vậy.
Tuy rằng đã trôi qua rất lâu, nhưng nam nhân đối với mối tình đầu của mình, luôn mang một loại hoài niệm tốt đẹp, cái này không liên quan tới tình cảm, cỉ là một loại tự an ủi bản thân.
"Hừ!" Na Na hừ một tiếng quay đầu không thèm nhìn Lục Duệ nữa, tuy rằng rất rõ lời của Lục Duệ, nhưng cô ta đã mất mặt nên tuyệt đối sẽ không xin lỗi Lục Duệ, trên thực tế cô ta cũng nhìn ra, đám đàn ông trước mặt này không phải hạng thường, nhất là nam nhân nói chuyện thì nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm khắc này, khẳng định thân phận không đơn giản, nhưng tính cách quật cường của Na Na vẫn không cho phép cô ta cúi đầu.
Uông Tuyết Đình sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như đáp ứng lời nói của Lục Duệ, hiện tại tâm tư của cô ta rất loạn, trong ngực giống như có một con nai đang nhảy nhót.
Đối với cái tên tuổi thì không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng lại là đồng sự của cha, hơn nữa còn là cấp trên này, cô ta vẫn luôn cất giấu một tình cảm không muốn cho ai biết.
" Chúng tôi cũng ở bên trong, xảy ra chuyện gì thì có thể tới tìm tôi." Lục Duệ nhìn thoáng qua mấy cô gái, ôn nhu nói với Uông Tuyết Đình, Uông Tuyết Đình khẽ gật đầu, lại rước lấy một trận bất mãn đang đám con gái chung quanh, giống như Lục Duệ là đồ miệng quạ đen..
Danh Sách Chương: