"Ối giờ, còn lên giọng à.
"
Một câu của Lục Duệ khiến hai cảnh sát đó tức giận, dân đen cũng dám làm trò trước mặt lão tử, muốn chết à?
Cảnh sát lớn tuổi hơn một chút trực tiếp chỉ về phía Lục Duệ quát: "Mày định làm gì, ngồi xuống cho tao.
"
Lục Duệ nhướng mày: "Các anh bình thường chính là chấp pháp phá án như vậy à!"
"Bọn tao chấp pháp thế nào không cần mày lo? Ngồi xuống cho tao.
" Cảnh sát trừng mắt quát Lục Duệ.
Chính vào lúc này, một tên béo từ bên ngoài bước vào, bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, mặc một thân cảnh phục lộ ra vẻ rất kiểu cách.
"Chuyện gì thế, mấy anh làm gì vậy?" Tên mập hỏi.
Chu lão tứ quay đầu lại, nhìn thấy tên mập thì cười nói: "Đội trưởng Lý, một tên tiểu tử đui mù, làm cháy quần áo tôi, còn con mẹ nó nói năng lỗ mãng, cãi cọ với mấy anh.
"
Người đó lập tức bật cười, trêu ghẹo: "Thành phố Thanh Giang này còn có người dám trêu vào Chu tứ gia.
" Lá gan này! " Vừa nói hắn ừa hướng ánh mắt về phía Lục Duệ, lại lập tức ngẩn ra.
Day day hai mắt với vẻ Không thể tin được, đội trưởng Lý kia vẻ mặt dại ra nhìn Lục Duệ sắc mặt.
Lục Duệ vươn tay vỗ vỗ Trịnh Tú Nghiên đang có chút kinh sơ, thản nhiên nói với đội trưởng Lý: "Các anh là người của phân cục nào?"
Đội trưởng Lý há miệng, còn chưa lên tiếng nổi, vì giờ hắn hiện tại đã ngây ra rồi.
Tên cảnh sát lập tức giận dữ nói: "Bố mày là người của phân cục nào cần mày quản à, có tin giờ tao bắt mày luôn không?"
"Bắt cá con mẹ mày.
" Đội trưởng Lý quay đầu tát cho tên cảnh sát vừa lên tiếng kia quay vòng tại chỗ, lập tức tất cả mọi người ngây dại.
Đội trưởng Lý này ở phân cục nổi danh nham hiểm, chưa bao giờ động thủ trực tiếp, cho dù là bất mãn với anh đến mấy, cũng tìm cơ hội ngáng chân, không công khai chửi mắng ai, nhưng hôm nay không ngờ trước mặt nhiều người như vậy hung hăng tát cấp dưới của mình.
Chu lão tứ cũng ngẩn ra, không nhịn được quát: "Lý mập, anh con mẹ nó động kinh à?"
Đội trưởng Lý lại không để ý tới hắn, xoay người cúi xuống cung kính nói với Lục Duệ: "Tôi, tôi, tôi là người của khu Minh Dương, tôi tên là Lý Phát.
"
Gật đầu gật đầu, nếu đối phương biết mình, vậy không cần phải nói nhiều, lấy điện thoại ra bấm số của Lý Giang, bảo Lý Giang nói với phó cục trưởng cục công an công an Cung Thụy Sinh tới cửa hàng Hòa Bình, rồi lại dặn Lý Giang mấy câu.
Đội trưởng đã biến thành chân tôm rồi, hai tên cảnh sát còn lại thì đều choáng váng, biết mình hôm nay đá vào thiết bản rồi, ngoan ngoãn đứng không dám nói lời nào.
Chu lão tứ nhướng mày, đứng lên đi đến bên cạnh Lý Phát, cười hì hì nói: "Lý mập, ai mà ghê thế.
"
Lý Phát biến sắc, dè dặt nhìn Lục Duệ một cái, lúc này mới quay đầu nói khẽ với Chu lão tứ: "Tứ gia, đây là bị thư thị ủy Lục.
"
"Bị thư thị ủy Lục?" Trên mặt Chu lão tứ hiện lên vẻ kinh ngạc, rất rõ ràng đã từng nghe nói tới tên Lục Duệ, nghĩ đến lời nói của lão đại, cười khan một tiếng: "Các anh đã biết nhau, vậy hôm nay thôi đi, bí thư Lục, các anh ngồi chơi nhé, tôi đi trước.
" Nói xong, xoay người dẫn các tiểu đệ của mình rời khỏi.
Chậm rãi châm một điếu thuốc, Lục Duệ nói: "Cứ như vậy mà đi à?"
Người khựng lại, Chu lão tứ chậm rãi xoay người, tựa cười mà như không phải cười nhìn Lục Duệ: "Thì sao, bí thư Lục còn muốn giữ chúng tôi lại à?"
Lục Duệ nhíu mày, nhìn lướt qua Lý Phát.
Lý Phát người run lên, khác với Chu lão tứ, hắn đã nghe nói tới thủ đoạn của vị bí thư trẻ tuổi này, vườn công nghiệp có nhiều cán bộ như vậy, nhưng nói cách chức là cách chức, nhưng nghĩ tới người phía sau Chu lão tứ, hắn càng thêm sợ hãi, khẽ cắn môi, nói khẽ với Chu lão tứ: "Tứ gia, bằng không, ngài gọi điện thoại cho nhị gia đi.
"
Chu lão tứ biến sắc, nhìn thoáng qua Lý Phát, lại nhìn Lục Duệ, dần dần nheo mắt lại, thầm nghĩ họ Lục này khinh người quá đáng, lão tử chỉ ba hoa mấy câu, anh con mẹ nó dám làm gì tôi, bức gắt quá lão tử phế anh luôn.
Cười lạnh một tiếng, Chu lão tứ lấy di động ra, định gọi điện thoại, không ngờ Lục Duệ thản nhiên nói một câu: "Anh cho dù gọi Thiên Vương lão tử đến thì cũng không bảo vậy được anh đâu?"
"Họ Lục, anh có ý gì?" Chu lão tứ dần dần nheo mắt lại, trong hai mắt lộ ra khí tức nguy hiểm.
Lục Duệ bình tĩnh bật cười: "Tôi cho anh một cơ hội, tùy tiện gọi người, xem ai có thể cứu anh.
"
Đang nói chuyện thì phó cục trưởng cục công an thành phố Thanh Giang Cung Thụy Sinh suất lĩnh đại đội nhân mã chạy tới hiện trường, Cung Thụy Sinh năm nay ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, người cao to bộ dạng uy vũ, là bộ đội chuyển nghề, khi vào hơi có chút đỏ lên, nhìn ra được là chạy tới, đi vào cũng không nói gì, trực tiếp tới trước mặt Lục Duệ hành lễ, cung kính nói: "Báo cáo bí thư Lục, đội chống bạo loạn thành phố Thanh Giang báo danh với ngài.
"
Lục Duệ gật đầu: "Cục trưởng Cung, đội ngũ xây dựng của thị cục các anh rất có vấn đề.
"
Nói xong, chỉ chỉ về phía Chu lão tứ rồi thản nhiên nói: "Người này, trước mặt cảnh sát công an các anh, muốn bắt cóc tôi, còn có đối với động thủ với tôi.
" Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua mấy cảnh sát đó rồi bình tĩnh nói: "Mà mấy người này, chẳng những không ngăn cản, còn định bắt tôi lại.
Cục trưởng Cung, tôi thực sự rất hiếu kỳ, thị cục các anh hiện tại rốt cuộc có những người nào làm việc vậy, cục công an thành phố Thanh Giang này rốt cuộc còn có thể giữ bình an cho nơi này hay không?"
Tất cả mọi người ngẩn ra, Chu lão tứ hiện tại nhìn Lục Duệ với ánh mắt bốc lửa, nếu như không phải chung quanh có một đám võ cảnh chĩ súng về phía mình, hắn hiện tại muốn xông lên tóm lấy cổ áo Lục Duệ hỏi, bố mày định bắt cóc mày lúc nào.
Ánh mắt nhìn Lục Duệ của Lý Phát hiện tại giống như nhìn ma quỷ, tuy rằng không biết rốt cuộc vì chuyện gì, có điều từ trong mấy câu nói vừa rồi có thể nhìn ra được, Chu lão tứ chắc là nhìn trúng cô gái bên cạnh Lục Duệ, trong ngôn ngữ có chút không tôn trọng, không ngờ hiện tại lại bị Lục Duệ chụp cho cái mũ mưu toan bắt cóc nhân viên công vụ quốc gia.
Tội danh trêu ghẹo gái nhà lành và tội danh bắt cóc phó bí thư thị ủy cách biệt một trời một vực, bất kể là Lý Phát hay là Chu lão tứ đều hiểu rõ, lời nói của Lục Duệ sẽ quyết định nhân sinh tương lai của mình.
Quả nhiên, vừa nghe nói Lục Duệ thiếu chút nữa bị bắt cóc, sắc mặt Cung Thụy Sinh liền thay đổi, nếu đường đường là phó bí thư thị ủy bị cảnh sát công an và một đám phần tử hắc đạo phối hợp bắt cóc, vậy toàn bộ hệ thống công an thành phố Thanh Giang chờ bị tước *** đi.
"Người đâu, bắt đám người này lại cho tôi.
" Cung Thụy Sinh hét lớn một tiếng, phất tay ra hiệu cho thủ hạ của mình.
Một đám võ cảnh xông vào, không chút khách khí dùng súng chỉ vào đám người Chu lão tứ, ngay cả Lý Phát và hai thủ hạ của hắn cũng không buông tha.
Chu lão tứ kinh hãi, hắn cũng là người từng trải, tuy rằng nhất thời sắc mê tâm khiếu nói nhăng nói cuội, nhưng vừa thấy trận thế này là biết chuyện xấu đi rồi, vội vàng nói: "Bí thư Lục, ngài đây là bày ra trận pháp gì vậy, chúng ta có chuyện từ từ nói.
"
Lục Duệ thản nhiên cười, ngồi trên ghế nhìn Chu lão tứ: "Tôi có thể nói gì với anh?"
Chu lão tứ xấu hổ cười cười: "Bí thư Lục, anh xem, tôi chỉ là miệng ba hoa vài câu, cũng đâu làm gì ngài, thế này đi, lát nữa tôi bảo nhị ca tôi nói chuyện với ngài, chắc ngà cũng biết tôi, Trương Bảo Nghĩa, Trương Bảo Nghĩa của tập đoàn Yến Bắc.
"
Lục Duệ gật đầu: "Trương Bảo Nghĩa tôi chỉ từng nghe nói, chưa từng gặp, Trương Bảo Lâm thì tôi đã gặp và lần, có điều cái này có liên quan gì tới anh?"
Vẻ mặt cứng đờ, Chu lão tứ nhìn Lục Duệ nói: "Bí thư Lục, tục ngữ nói tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngài làm như vậy, có chút quá đáng rồi.
"
Cười ha ha, sắc mặt Lục Duệ dần dần trở nên nghiêm túc: "Chu lão tứ, anh cũng coi như là một nhân vật, bình tĩnh mà xem xét, việc hôm nay nếu không phải là tôi, đổi thành người khác thì chắc ba người bọn tôi bị các anh bắt đi rồi phải không?"
Nói xong, Lục Duệ đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Cung Thụy Sinh: "Tôi muốn trị Chu lão tứ, ai tìm anh xin thì anh cứ nói với người đó như vậy.
"
Trịnh Tú Nghiên bế em gái, đi sau lưng Lục Duệ, trong đầu toàn là những lời nói lạnh như băng và bá đạo của Lục Duệ.
Chu lão tứ ngẩn ra, không ngờ Lục Duệ ở trước mặt mọi người nói ra muốn trị mình, vừa định có động tác thì lại phát hiện Cung Thụy Sinh sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía mình, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình có chút sợ hãi đối với những người mặc cảnh phục này, loại cảm giác này thật giống như mình năm đó lần đầu tiên bị bắt vào trại.
" Cục trưởng cung, anh thực sự nghe hắn?" Phong Tiêu đã bị dọa cho choáng váng, sai người trẻ tuổi kia vô thanh vô tức biến thành bí thư thị ủy, lão đại của mình không ngờ cũng không dám nói gì.
Sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, Cung Thụy Sinh biết, Lục Duệ đây là cho mình một cơ hội, nếu như mình nắm lấy, chẳng khác nào bước lên thuyền lớn của vị bí thư Lục này, về phần có đắc tội với phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều hay không, đối với hắn mà nói đã không quan trọng, cho dù buông tha cho Chu lão tứ, mình cũng sẽ không tiến vào trung tâm của La hệ, ngược lại còn có thể đắc tội với vị tân quý của chính đàn Thanh Giang này, loại đề lựa chọn này bất kỳ ai cũng có thể minh bạch nên làm như thế nào.
"Chu lão tứ, anh nhận tội đi, bí thư Lục nói muốn trị anh thì không ai cứu được anh đâu.
" Cung Thụy Sinh nhìn Chu lão tứ sắc mặt tái nhợt, thản nhiên nói.
Chu lão tứ khẽ cắn môi, nói với Cung Thụy Sinh: "Cục trưởng Cung, anh cho tôi gọi điện thoại nhé.
"
Cung Thụy Sinh vừa định lắc đầu, nhưng trong lòng khẽ động, trong đầu bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật, lập tức lộ ra một nụ cười, gật đầu nói với Chu lão tứ: "Có thể, Chu tứ anh cũng là một nhân vậy, tôi sẽ cho anh mặt mũi.
"
Nhìn Chu tứ hoảng loạn bấm điện thoại, Cung Thụy Sinh thầm nghĩ: "Bí thư Lục này tính kế hay thật.
"
Danh Sách Chương: