Đối với Trần Dương mà nói, cú điện thoại này của Vương Chu đối với hắn có ý nghĩa khó có thể tưởng tượng, hiện tại cả người Trần Dương đang tràn ngập hưng phấn, hắn biết rõ một chuyện, tuy rằng trong điện thoại Vương Chu không hề để lộ ra nội dung thực tế gì với mình, nhưng bản thân cú điện thoại này đã có ý nghĩa vô cùng quan trọng, hoặc là biểu lộ một số tin tức.
Nói như vậy, chỉ có cán bộ đạt tới cấp bậc nhất định mới có thể được lãnh đạo cấp tỉnh bộ chú ý, dù sao nếu cấp bậc quá thấp thực sự thật sự không có ý nghĩa gì, giống như Lục Duệ hiện tại tuy rằng là cấp phó thính, nhưng rất nhiều người ở kinh thành không hề để hắn vào mặt, dù sao cán bộ được Trung Tổ bộ chú ý hàng năm đều có không ít, mà những người này chỉ có trưởng thành tới mức nhất định, mới có thể được thế lực các nơi coi trọng.
Đây là một vấn đề, giống như Trần Dương hiện tại, có thể được Vương Chu chú ý tới, chẳng khác nào hắn đã tiến nhập vào tầng mới.
Nghĩ đến đây, Trần Dương cơ hồ đã không kềm chế được, hắn cảm thấy phán đoán của mình vô cùng chuẩn xác, dựa theo lẽ thường mà nói, Vương Chu, người số hai của tỉnh chính phủ không có thời gian chú ý tới một phó thị trưởng cấp thành phố bình thường như hắn, cho dù là mình gần đây có lên tivi thì Vương Chu cũng không cần thiết phải gọi điện thoại tới cổ vũ mình, dù sao tuy rằng hai người là cùng một phe phái, nhưng giao tình không sâu, cho nên cú điện thoại hôm nay của Vương Chu, chỉ sợ không phải bởi vì sự kiện nào đó, mà là đang truyền cho mình một tin tức, nói cách khác, trong lòng Vương Chu, mình đã có vị trí.
Lập tức hắn lại nghĩ tới trong lời nói của Vương Chu nhắc tới Lục Duệ, lập tức hiểu được, đây là Lục Duệ giúp chiếu cố, dù sao Trần Dương rất rõ ràng, Vương Chu là tâm phúc của Hàn Định Bang, mà Lục Duệ lại là đích hệ của Hàn Định Bang, hắn và bí thư thị ủy Mộc Dương đương nhiệm Âu Văn Hải, thuộc người được Hàn Định Bang tín nhiệm nhất.
Nghĩ đến mấy lần nói chuyện gần đây của Lục Duệ với mình, trong đầu Trần Dương bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ bí thư Lục thực sự sắp đi?
Sau khi ý nghĩ này nẩy ra, giống như cỏ nhanh chóng sinh trưởng trong đầu Trần Dương, hắn không khỏi cau mày, đứng phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ, đón gió nhẹ thổi tới, nhìn tòa nhà cách đó không xa, giờ là buổi chiều, mặt trời đang lặn, dần dần bao phủ trong mây mù, sau khi đón gió một lát, Trần Dương dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến lời dặn Lục Duệ đối với mình, nghĩ đến mình đã chính miệng đáp ứng Lục Duệ nhất định phải phát triển khu cao tân thật tốt, trong lòng Trần Dương bỗng nhiên toát ra một cỗ hào khí.
"Bí thư Lục, anh thật thực sự phải đi à?"
Ngồi đối diện Lục Duệ, Lý Giang Nam vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Duệ, không thể tin được hỏi.
Hai người lúc này đang ở trong của Lục Duệ, Lý Giang Nam và Trần Dương là một trước một sau tới.
Lục Duệ cầm cốc trà lên uống, lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa biết chính xác, có điều cân nhắc của tỉnh lý chúng ta không thể đoán được, cho nên tôi chuẩn bị trước thôi.
"
Trong lòng hắn cũng có khổ thì tự biết, không thể nói với Lý Giang Nam, mình bị Lâm gia và Hoàng gia nhìn chằm chằm, sau khi chuyện lần này chấm dứt, cho dù Lâm gia và Hoàng gia không thể tiến vào thành phố Thanh Giang thì bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp đẩy mình đi.
Lục Duệ rất thông minh, lăn lộn mấy năm nay trong quan trường, kiếp trước cũng là người hơn ba mươi tuổi, có ngu tới mấy cũng biết được một đạo lý, Lâm gia nếu đã trở mặt với mình như vậy tất nhiên sẽ áp dụng một số hành động trả thù, nhất là lần này hợp tác của hai nhà bị mình phá hoại, không có lý do gì mà không động tới mình, Lục Duệ thậm chí đoán được, bọn họ liệu có vận dụng quan hệ trực tiếp điều mình đến kinh thành hay không.
Cho nên, Lục Duệ nhất định phải trước khi Lâm gia động thủ, an bài cho các thuộc hạ tâm phúc của mình ở thành phố Thanh Giang.
"Trưởng ban Giang Nam, ban tuyên truyền có nhân tuyển thích hợp nào không?" Lục Duệ bỗng nhiên hỏi Lý Giang Nam.
Lý Giang Nam đầu tiên là sửng sốt • lập tức kinh ngạc nhìn Lục Duệ: "Ý tứ của Bí thư Lục là?"
Lục Duệ cười cười: "Nếu như thượng cấp muốn điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, vị trí này của tôi, chuẩn bị đề cử anh tới ngồi.
"
Lý Giang Nam cả kinh, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Lục Duệ khó hiểu nói: "Bí thư Lục, rốt cuộc là vì sao!"
Lục Duệ khoát tay: "Tôi nói đây chỉ là một ý tưởng thôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, nếu như anh không còn ở ban tuyên truyền thì ai là người thay thế thích hợp.
"
Lý Giang Nam nghe vậy biết Lục Duệ tâm ý đã định, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đồng chí Vương Thụy không tồi, có thể thử.
"
Lục Duệ gật đầu: "Tôi sẽ tới phòng tổ chức tỉnh ủy liên hệ, vẫn là câu đó, nếu như thị ủy có thay đổi gì, nhất định phải hành sự tùy theo hoàn cảnh , tất cả thành phố Thanh Giang kính nhờ anh.
"
Nếu hắn đã quyết định, Lý Giang Nam cũng không thể nói gì nữa, có điều trong lòng hắn vẫn cảm thấy Lục Duệ hơi lo xa quá, tình huống hiện tại là thành phố Thanh Giang đang rất tốt, tuy rằng mâu thuẫn giữa Tả Thiên Nhai và Hoàng Hiểu Dương vẫn tồn tại, nhưng Lý Giang Nam cũng không cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Lục Duệ.
Nhưng Lục Duệ nếu đã nói rõ giao tương lai của thành phố Thanh Giang cho mình, vậy cũng có nghĩa là Lục Duệ coi mình là đích hệ của hắn, điểm này khiến Lý Giang Nam rất là cảm động.
Cau mày, Lý Giang Nam nói: "Sự phát triển của Khu cao tân liên quan tới tương lai của thành phố Thanh Giang chúng ta, tất nhiên là tiền lộ khu, có điều bí thư ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt tất cả công tác.
"
Lục Duệ gật đầu: "Anh làm việc tôi yên tâm, một năm tôi ở Thanh Giang này, coi trọng nhất cũng là năng lực của đồng chí Giang Nam anh.
"
Lý Giang Nam thở dài, lại trầm tư một chút, lúc này mới nói: "Ngài đi tìm phòng tổ chức, có thể có ảnh hưởng gì hay không?"
Lục Duệ đầu tiên là sửng sốt, lập tức bật cười: "Anh sao lại nói thế.
"
"Khổng lão phu tử đã nói: "Quân tử tiếc mà không tranh, bầy mà không đảng, tiểu nhân đảng mà mà bầy, đây chính là phe phái.
" Lý Giang Nam trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói: "Nói chung không phải là hay ho gì.
"
"Sai rồi.
" Lục Duệ thần sắc kiên định lắc đầu: "Tôi thì cho rằng, tiểu nhân không có phe phái, chỉ có quân tử mới có phe phái.
"
"Ô, ý là sao?" Lục Duệ cách nói của Lục Duệ, Lý Giang Nam có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Duệ mỉm cười chậm rãi giải thích: "Theo tôi thấy, cái gọi là phe phái nên là một đám người cùng chung chí hướng liên hợp lại với nhau, vì một mục tiêu mà cùng nhau phấn đấu, bọn họ có cùng lý tưởng và theo đuổi, đây mới là phe phái chân chính.
" Dừng một chút, Lục Duệ nói tiếp: "Về phần đám tiểu nhân, bọn họ ở trước mặt lợi ích sẽ tùy thời chuyển hoán lập trường của mình, loại người như vậy thật ra là không phân phe phái, bởi vì ở trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích, không có lý tưởng nhân sinh của mình.
"
"Cho nên, quân tử lấy đồng đạo làm phái, lấy chí thú hợp nhau làm phe, đây mới là phe phái chân chính.
" Đến cuối cùng, vẻ mặt Lục Duệ rất nghiêm túc.
Buổi sáng Ngày hôm sau, hạng mục xây dựng cơ sở đầu tiên trong công trình kỳ hai của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang chính thức tuyên bố phá thổ động công, phó bí thư thị ủy Thanh Giang Lục Duệ, phó thị trưởng thị chính phủ Trần Dương tự mình tới tham dự lễ cắt băng.
Tuy rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đài truyền hình thành phố Thanh Giang cũng làm một bài đưa tin tương quan, nhưng chuyện này, lại mở màn cho một cuộc đấu tranh mới của thành phố Thanh Giang, phản kích của Lục Duệ bởi vậy bắt đầu từ đây.
Hạng mục Khu cao tân Thần Quang này, tựa như Trần Dương nói, là yếu đạo giao thông nối khu cao tân và quốc lộ, ở giữa đi xuyên hơn mười km, bao bọc cả khu đất đó ở bên trong, có thể nói Lục Duệ rất dứt khoát chơi chiêu tá ma giết lừa, hoàn toàn bất chấp sự tồn tại của tranh luận, xem như vô lý trực tiếp nhét khu đất này vào trong phạm vi của khu cao tân, chẳng khác nào là nói với Lâm gia và Hoàng gia, lão tử làm như vậy, các ông làm được gì?
Hoàng Bác Phong trong khoảng thời gian gần đây vẫn lui tới kinh thành, trong Tân Châu và thành phố Thanh Giang, đối với khối đất này của thành phố Thanh Giang, Hoàng gia là chí ắt phải có, chuyện này không chỉ là liên quan tới vấn đề sinh ý của bọn họ và Lâm gia, cũng là hai nhà liên thủ thử thế lực các nơi, cho nên sau khi Hoàng Bác Phong biết được chuyện Lục Duệ hạ lệnh, hơn nữa tự mình tới tham dự xây dựng quốc lộ khu cao tân, Hoàng Bác Phong quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy là thật.
Lúc ấy Hoàng Bác Phong đang nằm trên sô pha xem ti-vi, ngẫu nhiên ánh mắt lướt qua tin tức, vô tình nhìn thấy bóng của Lục Duệ, đợi cho xem xem tin tức ấy, Hoàng Tam công tử sửng sốt mất năm phút đồng hồ, sau đó cả người giống bị ong mật cắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là gọi điện thoại, gọi điện thoại cho lão tử ở kinh thành, gọi điện thoại cho minh hữu ở Tân Châu, gọi điện thoại cho chú ở thành phố Thanh Giang.
Có điều rất đáng tiếc, tốc độ phản ứng của hắn vẫn chậm, khi hắn còn chưa kịp ấn số thì điện thoại đã đổ chuông, đầu tiên là Lâm gia kinh thành gọi điện thoại đến hỏi, sau đó là lão tử của mình, còn cả Hoàng Chiêm Sơn đang ở thành phố Thanh Giang, lại thêm thế lực của Lâm gia và Hoàng gia ở tỉnh H, tiêu điểm các nơi đều tập trung ở một điều, đó chính là Lục Duệ rốt cuộc muốn làm gì? Xé bỏ hiệp nghị, hắn muốn gì?
Hoàng Bác Phong cầm điện thoại, hắn không thể chửi ầm lên, lão tử cũng không phải là thần tiên, sao biết được trong trong hồ lô của tên họ Lục rốt cuộc bán thuốc gì?
Cau mày, Hoàng Bác Phong nghĩ một lát rồi bấm điện thoại cho Lâm Thiên Bình.
"Anh mấy ngày nay hoạt động như thế nào vậy?" Hoàng Bác Phong trầm giọng hỏi, chuyện đã đến tình trạng này, giữa hắn và Lâm Thiên Bình cũng không cần phải khách khí.
Từ giọng nói của Lâm Thiên Bình lúc này nghe ra được hắn đang rất mệt mỏi, bất đắc dĩ nói: "Rất phiền toái, họ Lục không biết cho lão Trần Bân đó mê dược gì, hắn căn bản không nghe ý kiến của gia tộc, dốc hết sức bảo vệ Lục Duệ.
"
Trong mắt chợt lóe hàn quang, Hoàng Bác Phong nói: "Xem ra, họ Lục là muốn giãy chết.
"
Lâm Thiên Bình cả người chấn động, trong giọng nói mang theo một cỗ sát khí: "Chuyện này, hắn giãy dụa cũng vô dụng, bất kể là như thế nào, vị trí phó bí thư thị ủy Thanh Giang hắn phải nhường ra, nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
".
Danh Sách Chương: