Lục Duệ thật ra không quá minh bạch ý tứ của Dương Quân, có điều hắn biết một điểm, Lưu Bân đã đề cập qua lấy ổn định làm chủ, hiện tại Dương Quân lại chuyển đạt những lời này cho mình, tin rằng Trần Dương cũng là ý này, nếu là ổn định, như vậy chắc chính là không hy vọng sẽ xảy ra chuyện quá lớn.
Trên mặt lộ ra vẻ minh bạch, Lục Duệ gật đầu nói gật đầu nói với Dương Quân: "Trưởng phòng Dương, tôi minh bạch nên làm như thế nào."
Dương Quân mỉm cười, gật đầu nói: "Anh có thể minh bạch là tốt rồi, trước khi đến đây, tỉnh trưởng Vương và bí thư Trần đều bảo tôi chuyển cáo với anh, xu thế phát triển hiện tại của thành phố Thanh Giang là tốt, tuy rằng liên tiếp xảy ra một số vấn đề, nhưng tỉnh ủy tin, tuyệt đối đa số cán bộ thành phố Thanh Giang đều có thể tín nhiệm.
Lục Duệ tất nhiên minh bạch, đây là một tín hiệu tỉnh ủy nhắn nhủ các cán bộ thành phố Thanh Giang, đó chính là một loạt vụ án đã phát sinh ở thành phố Thanh Giang sẽ không dây dưa nữa, để mọi người an tâm làm tốt công tác.
Tiễn bước Dương Quân, Lục Duệ trở lại văn phòng của mình, lại nghênh đón Vương Triển Bằng.
"Bí thư Lục, chúng ta giao nhận công tác một chút đi." Ngồi trong văn phòng của Lục Duệ, Vương Triển Bằng mày mặt tươi cười nói với Lục Duệ.
Tâm tình của hắn không tồi, mình tuy rằng bị điều khỏi thành phố Thanh Giang, có điều lại là lên một cấp, chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh cũng là một vị trí vô cùng quan trọng, có thể ở khi sắp kết thúc sĩ đồ đi lên vị trí như vậy, Vương Triển Bằng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lục Duệ cũng mặt mày tươi cười: "Bí thư Triển Bằng đi, tôi thực sự rất tiếc."
Vương Triển Bằng cười to: "Tôi cũng vây, thế này đi, lúc nào anh đến tỉnh thành, tôi mời khách, chúng ta say một trận."
Hai người có quan hệ minh hữu sớm nhất, tuy rằng thời gian không phải quá dài, nhưng cũng đã kết hạ tình nghĩa thâm hậu.
Vương Triển Bằng sắp điều đi, nói ra cũng thoải mái hơn nhiều, phân tích kỹ lưỡng một chút tình huống cán bộ thành phố Thanh Giang với Lục Duệ, đặc biệt nói ra tên của mấy người, chứng tỏ mấy người này đều như Quản Chi Trung, là một tay mình đề bạt lên, có thể tín nhiệm, nếu như Lục Duệ có gì cần thì có thể dùng.
Hắn biết rõ, Lục Duệ hiện tại vấn đề lớn nhất chính là trong tay không có người để dngf, dù sao thời gian ở thành phố Thanh Giang quá ngắn, tình huống của rất nhiều cán bộ cũng chưa rõ.
Trong đó tên của một người dẫn tới sự chú ý của Lục Duệ, người này chính là phó cục trưởng cục tài chính Triệu Nguyên Hi, khi Vương Triển Bằng nhắc tới người này với Lục Duệ thì có chút cảm khái, năm đó hắn cũng nhìn trúng năng lực của Triệu Nguyên Hi này, người này làm tài chính rất giỏi, vốn là làm cục trưởng cục tài chính của một huyện ở bên dưới, được Vương Triển Bằng đề bạt lên.
Nhưng về sau lại bởi vì đắc tội với lãnh đạo nào đó của thị lý, cho nên mới bị lạnh nhạt.
Lục Duệ cũng từ miệng Ngụy Huyền nghe nói tới mùng một như vậy, lúc ấy Lục Duệ không nói gì, về sau bảo Lý Giang đặc biệt điều tra, biết được lãnh đạo thị ủy mà Triệu Nguyên Hi này đắc tội chính là phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều, vốn Lục Duệ định dùng hắn, lúc này nghe Vương Triển Bằng nhắc tới, cũng cảm thấy nhân tuyển này của mình không tồi.
Thân là lãnh đạo, có đôi khi không thể chuyện gì cũng tự làm, vậy chỉ chờ mệt chết.
Rất nhiều lúc, làm một lãnh đạo, không yêu cầu phải làm tất cả mọi việc, thông hiểu trăm việcm thật ra chỉ cần làm được bố chữ "Tri nhân thiện nhậm" là tốt rồi, tri nhân thiện nhậm, nhìn như đơn giản, kì thực rất có học vấn, phát huy đầy đủ tài trí và sự thông mình của thụ hạ, nhân tài thích hợp đặt ở thích hợp thích hợp, làm tới nhân tẫn kỳ tài, biết loại người nào có thể dùng, dùng đến trình độ nào, mới có thể thể hiện trí tuệ của một lãnh đạo ưu tú.
" Triệu Nguyên Hi này lúc trước bởi vì khấ một khoản tiền trong một hạng mục tập đoàn Yến Bắc nhận xây, bị thị trưởng La điểm danh phê bình, tôi bảo vệ hắn, người này có năng lực, chỉ là có tính tình thối của phần tử trí thức, chắc mấy năm nay cũng bị mai mòn rồi, bí thư Lục anh có thể yên tâm dùng hắn." Vương Triển Bằng nghiêm túc nói với Lục Duệ.
Lục Duệ mỉm cười gật đầu, hai người hàn huyên rất lâu, có lẽ là bởi vì nguyên nhân sắp đi, Vương Triển Bằng cũng thành thật hơn với Lục Duệ, lời nói thấm thía: "Tôi cũng nghe nói nghe nói anh bắt một quản lí của tập đoàn Yến Bắc, tập đoàn Yến Bắc ở thành phố Thanh Giang rắc rối phức tạp, quan hệ rất sâu, nếu như muốn động tới thì vậy phải nhổ tận gốc, nếu không, hậu hoạn vô cùng không nói, còn có thể bị đối phương phản phệ."
Lục Duệ gật đầu: "Lời nói của bí thư Triển bằng tôi sẽ nhớ kỹ, cám ơn anh."
Vương Triển Bằng khoát tay: "Tôi đã từng tuổi này rồi, mắt thấy có thể sắp về hưu còn làm tới chính thính, người khác không biết chẳng lẽ bản thân tôi lại không biết? Rõ ràng là lãnh đạo tỉnh lý nể mặt lão Vương tôi trong khoảng thời gian gần đây đã giúp anh làm một số chuyện, muốn nói cám ơn thì nên là tôi cám ơn anh mới đúng."
Tiễn bước Vương Triển Bằng, Lục Duệ ngồi trong văn phòng, vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không sao ngủ được, điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang lần này, nhìn thì bất động thanh sắc, nhưng thực tế lại cho Lục Duệ quan trọng cơ hội quan trọng, đó chính là La Xuân Kiều bị điều đi rồi.
Vốn Lục Duệ vẫn lo lắng nếu mình điều tra tập đoàn Yến Bắc, La Xuân Kiều sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất, dù sao quan hệ của cô ta và huynh đệ Trương gia rất sâu ai ai cũng biết, nói cách khác, mình bắt một thủ hạ của Trương Bảo Nghĩa, Trương Bảo Nghĩa có thể xn được La Xuân Kiều ra mặt cầu tình, bởi vậy có thể thấy được tập đoàn Yến Bắc có quan hệ sâu đậm với La Xuân Kiều cỡ nào.
Không ngờ La Xuân Kiều lại bị điều đến Khánh Châu làm đại thị trưởng, một khi như vậy, khi Lục Duệ động thủ với tập đoàn Yến Bắc, chỉ cần đề phòng Hoàng Hiểu Dương phản phệ là được, tin rằng thị trưởng Tả Thiên Nhai cũng vui vẻ nhìn thấy điều này.
Duy nhất phải chú ý, chính là giống như Vương Triển Bằng nói với mình, nếu như muốn động tới tập đoàn Yến Bắc, nhất định phải nghĩ làm sao để thu tay, dù sao nếu như thật sự tra ra vấn đề, chẳng khác nào đâm vào một tổ ong vò vẽ, mà hiện giờ trào lưu lấy ổn định làm chủ ở ngay trước mắt, làm thế nào để vừa phải là một vấn đề rất ác liệt.
"Bí thư Lục, thị trưởng Trần tới." Lục Duệ đang nhắm mắt suy nghĩ thì Lý Giang đi vào nói khẽ.
Lục Duệ gật đầu, đứng dậy đi tới cửa, liền nhìn thấy Trần Dương tươi cười đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lục Duệ đi ra, Trần Dương vươn tay ra cười nói: "Phiền bí thư Lục rồi, có công tác muốn báo cáo với ngài một chút."
Nhìn vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh của hắn, Lục Duệ mỉm cười: "Không cần khách khí, chúng ta cũng không phải người ngoài." Nói xong, Lục Duệ thấp giọng dặn thấp giọng: "Về sau thị trưởng Trần tới thì cứ trực tiếp vào, không cần xin chỉ thị."
Lý Giang gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ, mà Trần Dương thì lộ ra vẻ mặt cao hứng, Lục Duệ nói như vậy, ít nhất thì cũng chứng tỏ hắn không coi mình là người ngoài.
"Tùy tiện ngồi đi." Sau khi Trần Dương vào văn phòng, Lục Duệ cười cười chỉ vào sô pha, lại tự mình pha cho Trần Dương một ly trà, sau đó cũng mỉm cười ngồi đối diện, cầm chén trà lên nhìn Trần Dương.
Trần Dương đầu tiên khách khí cảm tạ vì Lục Duệ đã giúp mình tiến vào cuộc họp thường ủy, Lục Duệ mỉm cười nhìn hắn, hắn biết rõ, Trần Dương sẽ không vô duyên vô cớ tới đây chỉ để cám ơn.
Quả nhiên, Trần Dương sau khi nói xong những lời này thì nhìn Lục Duệ, đi vào chính đề: "Bí thư Lục, tôi lần này tới là có một số tình huống muốn báo cáo với anh." Lục Duệ đã sớm đoán được, khẽ gật đầu, từ trong túi lấy ra một bao thuốc, đưa cho Trần Dương một điếm, tự châm một điếu, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Dương hay không nhà Tâm lý học từng nói qua, nếu như muốn phán đoán một người nói thật hay giả, vậy khi nói chuyện phải một mực nhìn hắn, bởi vì khi anh nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào hắn, hắn nếu như có dao động tâm lý, vậy có nghĩa là anh có thể tìm hiểu được thứ mà anh muốn biết, dù sao đại đa số người đều không giỏi che giấu suy nghĩ của mình.
Trần Dương nhìn Lục Duệ, bình tĩnh mà kiên định nói: "Bí thư Lục, vấn đề của thành phố Thanh Giang tin rằng anh cũng nhìn ra không ít, tôi cảm thấy, toàn bộ hệ thống giáo dục của thành phố Thanh Giang đều đều vấn đề nghiêm trọng, chuyện của huyện Đông Lâm tuyệt đối không chỉ là một phó huyện trưởng và một cục trưởng cục giáo dục cục giáo dục dám làm."
Lục Duệ không nói gì, tiếp tục bất động hút thuốc.
Trần Dương biết, hắn là đang chờ mình tiếp tục nói: "Bí thư Lục, tôi được phân quản giáo dục, lần này tài liệu Ủy ban kiểm tra và cục thẩm kế thành phố đưa lên tôi đã đọc, giá xây dựng trụ sở của cục giáo dục huyện Đông Lâm không vượt qua một ngàn năm trăm vạn, nói cách khác, tám trăm vạn còn lại đều không cánh mà bay.
Còn nữa, trong tài liệu của Ủy ban kiểm tra, đây còn là vì cục giáo dục huyện Đông Lâm cho công ty xí nghiệp giá sản phẩm cao, vì sao có tiếp tục tra nữa, hay là nói, phía sau những chuyện này có dính dáng tới người mà Ủy ban kiểm tra và cục thẩm kế kiêng kị?"
Lục Duệ bất ngờ nhìn thoáng qua Trần Dương, có chút kinh ngạc hỏi: "Việc này, anh là từ đâu mà biết?"
Trần Dương cười khổ: "Còn nhớ còn nhớ bí thư đảng uỷ xã Vượng Tài không? Người quỳ xuống xn bác sĩ vì lão sư Trịnh Nho ấy."
Lục Duệ đương nhiên biết, khẽ gật đầu nói: "Tôi nghe Tú Nghiên nói qua về người này, xem như là cán bộ không tồi, chỉ chỉ là ở trong huyện bị xa lánh."
Trần Dương nói: "Chu Tuấn Tú là bị xa lánh, ngài biết hắn vì sao bị xa lánh không? Bởi vì hắn vốn là cục trưởng cục xây dựng huyện lị, đặc biệt phụ trách quản chuyện xây dựng, khi cục giáo dục huyện xây trụ sở, hắn phụ trách xét duyệt tư chất của những xí nghiệp công ty này, nhưng Chu Tuấn Tú phát hiện, đại bộ phận những xí nghiệp này đều là loại tốt mã dẻ cùi, rất nhiều công ty là sau khi xin được giá thầu thấp thì bán lại, ăn chênh lệch.
Cũng có công ty thậm chí còn ác ý nâng giá vật liệu, sau đó bán cho cục giáo dục huyện."
Lục Duệ hơi nhíu mày: "Ý của anh là nói, trong đây có vấn đề?" Trần Dương sắc mặt nghiêm túc gật đầu, hạ giọng nói: "Chu Tuấn Tú là vì chuyện này, mới bị sung quân tới xã Vượng Tài, căn cứ vào tình huống hắn biết được, mấy công ty nhận xây công trình cục giáo dục huyện Đông Lâm, đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với rất nhiều lãnh đạo thị lý chúng ta."
Lục Duệ biến sắc, vẻ mặt trở nên âm trầm
Danh Sách Chương: