"Chú, không sao chứ?" Trịnh Tú Nghiên thấp giọng hỏi sau lưng Lục Duệ, Tuy rằng biết thân phận của Lục Duệ, nhưng cô ta vẫn có chút lo lắng.
Lục Duệ cười cười lắc đầu, vừa đi vừa nói: "Đừng lo, tôi cũng rất hiếu kỳ, hắn có thể lôi được ai ra." Lời nói của hắn là thật, đã biết quan hệ của Chu lão tứ này với huynh đệ Trương gia, Lục Duệ cũng đã chuẩn bị tốt tính toán.
Đối với tập đoàn Yến Bắc này, sự nhẫn nại của Lục Duệ sớm đã đến hạn độ nhất định, người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, không xử lý bọn họ thì sao phải với lương tâm? Có kỷ luật đảng, có quốc pháp, bất kể là ai một khi xúc phạm tới pháp luật.
Nhất định phải chịu sự nghiêm trị của pháp luật.
Còn chưa rời khỏi khu thương mại Hòa Bình, di động của Lục Duệ đã đổ chuông, là một dãy số lạ.
Mày hơi nhíu lại, Lục Duệ ấn nút nghe: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Bên kia Điện thoại, truyền đến một giọng nam trung: "Ha ha, chào bí thư Lục, tôi là Trương Bảo Nghĩa của tập đoàn Yến Bắc."
"Ồ?" Lục Duệ mỉm cười, thầm nghĩ nhanh thật, miệng thì bình tĩnh nói: "Thì ra là Trương tổng, anh gọi có chuyện gì vậy?"
"Cái này!" Trương Bảo Nghĩa ngớ người, thầm nghĩ anh rõ ràng là biết rõ còn giả vờ hồ đồ, gọi người bắt anh em kết nghĩa của tôi, bây giờ còn hỏi tôi có chuyện gì, nào có chuyện như vậy, rõ ràng chính là cố ý làm khó Trương mỗ tôi.
Trương Bảo Nghĩa tất nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, tình huống bên trong tỉnh sớm đã thông qua một số con đường truyền vào tai hắn, hiện tại Trương Bảo Nghĩa tràn đầy tự tin, dù sao tỉnh lý hiện tại ngoài mặt đã gió êm sóng lặng, người của Trung kỉ ủy đã rời khỏi, vụ án của Bạch Kiến Nghiệp và Mã Xuân Hòa đã kết thú, trong mắt đám người Trương Bảo Nghĩa, điều này chẳng khác nào truyền lại một tín hiệu, cho thấy tất cả thành phố Thanh Giang cũng phải trở lại quỹ đạo.
Cái gì gọi là quỹ đạo?
Trong mắt huynh đệ Trương gia, thành phố Thanh Giang này do mình định đoạt, đây là quỹ đạo.
Hôm nay Trương Bảo Nghĩa đang ăn cơm cùng người ta, nhận được điện thoại của anh em kết nghĩa Chu lão tứ, nói bị thư thị ủy Lục gọi đại đội võ cảnh chế trụ, muốn xử mình.
Hơn nữa Lục Duệ còn bắn tiếng, bất kể là ai cầu tình cũng không nể mặt.
Đương nhiên, Chu lão tứ tất nhiên cũng giấ đi nguyên nhân vì sao có xung đột với Lục Duệ, chỉ nói là vì mấy câu không hợp.
Trương Bảo Nghĩa lập tức giận dữ, theo hắn, Lục Duệ chỉ là vận khí tốt một chút, ỷ vào có bối cảnh bối cảnh, lúc trước nếu không phải bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Hàn Định Bang thưởng thức hắn, sao có thể đến phiên hắn làm phó bí thư thị ủy, đoạn thời gian trước Lục Duệ thừa dịp Trung kỉ ủy điều tra vấn đề của thành phố Thanh Giang ở tỉnh H, nhảy lên nhảy xuống rất kiêu ngạo, mình bởi vì mệnh lệnh của chị La Xuân Kiều mà không dám động thủ với hắn, có lúc tập đoàn Yến Bắc thậm chí phải nhường nhịn khắp nơi, không ngờ người này được một tấc lại muốn tiến một thước, còn dám chơi người của mình?
Cuộc họp thường ủy Ngày hôm qua hắn đã biết tin tức, biết Lục Duệ trên cuộc họp thường ủy đề xuất bắt tập đoàn Yến Bắc bồi thường người nhà người chết khi di dời khu khai phá Tứ Hải, tình tự vốn đã vô cùng bất mãn với Lục Duệ càng tăng vọt, kể ra thì mấy chục vạn Trương Bảo Nghĩa cũng không thèm để ý, cái hắn để ý là hành vi trực tiếp tát vào mặt mình của Lục Duệ, đây rõ ràng là không để tập đoàn Yến Bắc vào mắt, không coi huynh đệ Trương gia ra gì.
Cho nên, sau khi nhận được điện thoại của Chu lão tứ, Trương Bảo Nghĩa một mặt bảo Chu lão tứ cứ yên tâm, mình nhất định sẽ cứu hắn, ngoài ra ngay lập tức bấm số di động của Lục Duệ, hắn cũng muốn xem, mình ra mặt, bí thư Lục này rốt cuộc có nể mặt hay không.
"Bí thư Lục, lão Tứ này chính là miệng hơi thối, có chỗ nào mạo phạm thì anh đại nhân đại lượng, thả cho hắn một con đường sống.
Cứ như vậy đi, lát nữa tôi bảo hắn bày năm ba chục bàn rượu bồi tội anh, anh thấy thế nào?" Trương Bảo Nghĩa cầm điện thoại thản nhiên nói, tuy rằng là cầu tình, có điều vào tai Lục Duệ thì rõ ràng là ngữ khí ra lệnh.
Sắc mặt hơi đổi, Lục Duệ lập tức liền có chút tức giận, Trương Bảo Nghĩa này vừa vào đã cả vú lấp miệng em, còn bảo mình thả Chu lão tứ, bày rượu xin lỗi, ha ha, cứ tưởng là xã hội phong kiến trước đây à, còn làm như đại ca hắc đạo.
Lạnh lùng cười cười, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Trương tổng, ngại quá, người hắn đắc tội không phải tôi, mà là xúc phạm pháp luật, không phải Lục Duệ tôi nói có thể thả là thả, chúng ta hay là cứ chờ kết quả xử trí của cơ quan tư pháp đi."
Lời nói của Lục Duệ khiến Trương Bảo Nghĩa lập tức sắc mặt trở nên âm trầm, xem ra họ Lục này rõ ràng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cười ha ha, Trương Bảo Nghĩa lạnh lùng nói: "Nói như vậy, bí thư Lục không định nể mặt Trương nhị tôi."
Khóe miệng Lục Duệ cong lên, bình tĩnh nói: "Mặt mũi của anh ở trước pháp luật là vô dụng."
"Anh" Trương Bảo Nghĩa nghẹn lời: "Bí thư Lục, tình huống của thành phố Thanh Giang này phức tạp hơn anh nghĩ nhiều, có đôi khi phải khéo đưa đẩy một chút thì tốt hơn."
"Ha ha ha ha" Lục Duệ bật cười ha ha, sau một lúc lâu thì nói với Trương Bảo Nghĩa: "Tình huống của thành phố Thanh Giang này có phức tạp tới mấy thì cũng là thiên hạ do đảng lãnh đạo, rõ ràng nói rõ ràng với anh nhé, bất kể là ai, chỉ cần xúc phạm tới pháp luật thì nhất định phải bị trừng phạt, không ai thoát được đâu."
Nói xong, Lục Duệ dập máy.
Cười cười với Trịnh Tú Nghiên đang ngẩn người, Lục Duệ nói: "Đi thôi, về nhà đi, chú tự mình xuống bếp, nấu cơm cho bọn cháu."
"Thằng chó chết."
Tiếng chửi mắng Liên tiếp vang lên trong một khách sạn xa hoa nhất thành phố Thanh Giang, Trương Bảo Nghĩa phẫn nộ ném điện thoại lê bàn, chửi Lục Duệ.
Mọi người cùng ăn cơm với hắn câm như hến nhìn hắn tức giận.
"Nhị gia, nhị gia, xin bớt giận, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Một lão già hơn năm mươi tuổi ngồi bên cạnh Trương Bảo Nghĩa, đợi Trương Bảo Nghĩa phát hỏa xong rồi mới hỏi.
"Lão Cát không biết đó thôi, tên bí thư thị ủy họ Lục kia bắt Chu tứ, tôi gọi điện thoại bảo hắn thả người, hắn con mẹ nó không ngờ giở giọng quan với tôi, cuối cùng còn giáo huấn tôi, mày chờ đó, tao không để mày kiến thức thành phố Thanh Giang này là địa bàn của ai thì không được." Trương Bảo Nghĩa phẫn nộ rít gào.
Lão Cát nhìn qua thì giống như một cổ giả học vấn cao thâm, mặc một thân Đường trang, bộ dạng ngồi ngay ngắn rất có vài phần phong phạm lãnh đạo, đương nhiên, nếu như đôi mắt nhỏ của hắn thỉnh thoảng không chiếu ra hào quang quỷ dị thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
"Nhị gia, bí thư Lục này rốt cuộc có lai lịch gì, thật sự là quá trẻ tuổi." Lão Cát phất tay, bảo mọi người trong phòng ra ngoài, chỉ còn lại mình và Trương Bảo Nghĩa, lúc này mới trầm giọng hỏi.
"Người này không đơn giản." Trương Bảo Nghĩa lúc này lại dần dần bình tĩnh, không hề đỏ mặt tía tai như vừa rồi, ngược lại có vài phần khí độ đại tướng: "Họ Lục xuất thân bình thường, lúc trước khi ở Mộc Dương chỉ là một lâm thời công, về sau không biết vì sao lại trèo lên được thuyền lớn của bí thư thị ủy Mộc Dương đương nhiệm Âu Văn Hải, thành thư ký của Âu Văn Hải.
Âu Văn Hải anh cũng biết đấy, là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm tỉnh ta Hàn Định Bang, họ Lục chính là mượn cơ hội này một bước lên trời, về sau lại tới tỉnh G, một bước lên mây, từ phó trưởng trấn tới huyện trưởng cấp chính xử.
Ở huyện Cẩm Phú Mộc Dương làm huyện trưởng một nhiệm thì được điều tới tỉnh ủy làm chủ nhiệm phòng đốc tra, trước khi Hàn Định Bang đi, đưa hắn tới Thanh Giang chúng ta làm phó bí thư thị ủy."
Lão Cát gật đầu: "Nói như thế, hắn chẳng lẽ là dựa vào vận khí để bò lên?"
"Vận khí?" Trương Bảo Nghĩa cười: "Đại ca của tôi tìm người nghiên cứu lý lịch sơ lược của hắn rồi, hắc hắc, tuy rằng xuất thân không được tốt lắm, nhưng người này làm kinh tế rất giỏi, từ tỉnh G đến tỉnh H chúng ta, chính tích của người này đều rất nổi tiếng, thuộc loại người mà lãnh đạo của hắn nếu như không đề bạt hắn thì sẽ bị người ta cảm thấy là làm mai một nhân tài, anh nói người như vậy chỉ dựa vào vận khí là có thể vào tuổi 27 làm được phó thính sao? Hơn nữa người này làm việc rất già dặn,nên tuyệt thì tuyệt, có mấy phần tàn nhẫn."
Nếu như Lục Duệ ở đây thì nhất định sẽ sợ hãi tới nhảy dựng lên, lý lịch sơ lược của mình hoàn toàn bị Trương Bảo Nghĩa tìm hiểu vô cùng thấu triệt, có chuyện ngay cả chính hắn cũng quên, nhưng trong miệng Trương Bảo Nghĩa lại bị nói rất rõ ràng.
Lão Cát chau mày, trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: "Nhị gia, theo như lời ngà nói, họ Lục này cũng là một phiền phức của chúng ta."
Trương Bảo Nghĩa sắc mặt nghiêm túc gật đầu: "Không chỉ là phiền toái, tôi hoài nghi người này đã âm thầm nhằm vào chúng ta."
Lão Cát lập tức trở nên nghiêm túc: "Nhị gia, cái này không nói đùa được đâu, nếu thật sự là như vậy, chúng ta mau thông tri cho lão đại."
Trương Bảo Nghĩa gật đầu: "Tôi minh bạch, tôi sẽ mau chóng thương lượng với đại ca, chuyện của Chu lão tứ lần này, không chừng chính là một cơ hội, tôi cũng muốn thử thăm dò họ Lục này một chút, xem hắn rốt cuộc là lộ ngưu quỷ xà thần nào."
Bọn họ đang ở đây cân nhắc đối phó với Lục Duệ như thế nào, Lục Duệ thì cũng đang nghĩ sẽ phải đối phó với tập đoàn Yến Bắc như thế nào, nếu Trương Bảo Nghĩa đã ra mặt, Lục Duệ tin, kế tiếp còn có thể có nhiều người hơn ra mặt hơn, mà điều mình phải làm, chính là nghĩ biện pháp nhổ tận gốc tập đoàn Yến Bắc và ô dù sau lưng chúng.
Nếu đã biết rõ thế cục tỉnh H trong ngắn hạn sẽ không có biến hóa lớn, vậy Lục Duệ cũng không định chờ nữa, cục diện cân bằng của tỉnh lý, có nghĩa là mình có thể ở thành phố Thanh Giang làm lớn một hồi, chỉ cần vận tác thích đáng, tin rằng sẽ có một kết quả tốt.
" Chủ tịch Lam, phó thị trưởng thường vụ thành phố Thanh Giang chúng tôi để trống lâu rồi, không biết vị nhà cô chuẩn bị tới đâu rồi?" Lục Duệ ngồi trong sô pha, bấm điện thoại của Lam Hiểu Âu.
Lam Hiểu Âu tất nhiên minh bạch lời nói của Lục Duệ là có ý gì, có điều cô ta đối với thế cục tỉnh H vẫn tìm hiểu được mấy phần, Lục Duệ lúc này nói như vậy, chẳng lẽ đã có được tin tức gì?"
"Sao thế, bí thư Lục có tin tức kín gì à?" Cũng cười cũng cười nói.
Lục Duệ nói: "Tin tức kín thì không nói, chỉ là chuyện của tỉnh lý đã gần xong rồi, nếu anh cô còn không đến, chắc vị trí phó thị trưởng thường vụ này sẽ biến thành vật trong bàn tay người khác mất."
Danh Sách Chương: