"Huyện trưởng, đã xảy ra chuyện rồi!" Giọng nói lo lắng của chủ nhiệm văn phòng Huyện chính phủ Chiêm Quyền từ trong điện thoại truyền đến, khiến Lục Duệ giật nảy mình.
Lục Duệ ép mình phải trấn định, bình tĩnh nói: "Lão Chiêm, đừng có gấp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chiêm Quyền nói: "Buổi sáng Hôm nay, mười mấy cán bộ kỳ cựu tới thị lý, nói huyện lý chúng ta không đủ coi trọng công tác của cán bộ kỳ cựu."
Biến sắc, Lục Duệ biết hỏng rồi, mình thượng nhiệm lâu như vậy, vẫn luôn quên chuyện này, nói một cách chính xác, là trước giờ không nghĩ tới, cán bộ kỳ cựu của huyện Cẩm Phú không ngờ còn có chiêu này.
Các Cán bộ kỳ cựu đại đa số đều từ các cương vị của huyện Cẩm Phú về hưu, bọn họ trong huyện vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Chỉ là Lục Duệ không hiểu, vì sao những người này lại bỗn dưng gây chuyện vào lúc này?
" Thị lý nói thế nào?" Lục Duệ rất nhanh liền nghĩ tới một vấn đề, trầm giọng nói với Chiêm Quyền.
" Chủ nhiệm văn phòng chính phủ thị lý gọi điện thoại tới, nói thị trưởng Âu rất chú ý chuyện này, có điều đã khuyên các cán bộ kỳ cựu về rồi, hy vọng huyện chúng ta có thể giải quyết thích đáng." Chiêm Quyền đáp.
Lục Duệ ừ một tiếng, khi điện thoại điện thoại, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Không ngờ phải kinh động tới thị trưởng Âu Văn Hải tự mình ra mặt trấn an, xem ra cán bộ kỳ cựu cán bộ kỳ cựu của huyện Cẩm Phú gây chuyện không nhỏ.
Vừa buông thì điện thoại của Chiêm Quyền liền đổ chuông, bên kia lập tức truyền đến giọng nói rất quen thuộc với Lục Duệ: "Lục Duệ à? Tôi là Âu Văn Hải đây?"
Nhận được điện thoại của Âu Văn Hải, Lục Duệ càng thêm lo lắng, xem ra chuyện đang phát triển theo hướng mà mình không thể đoán trước, hoặc là nói, chuyện này đang lái theo hướng mà mình không thể nắm bắt.
Có điều trong lòng Lục Duệ cũng rất tò mò, Âu Văn Hải gọi cú điện thoại này cho mình rốt cuộc là vì gì, phải biết rằng, cho dù là người nào đó của huyện Cẩm Phú có vấn đề, cũng không đến mức thị trưởng hắn phải tự mình ra mặt trấn an, thậm chí gọi điện thoại cho mình.
Tiểu Lục à, chuyện điều chỉnh cán bộ huyện Cẩm Phú trước tiên để đấy đã." Âu Văn Hải cũng không khách khí với Lục Duệ, đi thẳng vào vấn đề.
Lục Duệ định giải thích: "Thị trưởng Âu, ngài không biết, những cán bộ này..."
Hắn vẫn chưa nói xong thì đã bị Âu Văn Hải trực tiếp ngắt lời nói: "Không có lý do gì cả, Lục Duệ à, tôi nói rõ với cậu một chút, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chuyện này đồng chí Lý Minh Hoa đã báo cáo với tôi rồi, tôi đồng ý với ý kiến của hắn, tạm thời đừng tiến hành điều chỉnh vội, tôi nhắc nhở cậu, làm việc phải chú ý phương pháp và thời cơ, quan trọng nhất là phải chú ý sách lược, đừng quên, trên đầu cậu vẫn chỉ là cái mũ đại huyện trưởng."
Lục Duệ khẽ cắn môi: "Ngài không phải nói làm công tác phải một lòng vì việc công ư?"
Âu Văn Hải cười ha ha, tựa hồ bảo người nào đó rồi ngoài, rồi mới nói tiếp: "Thằng nhóc cậu, tôi đã nói cậu khẳng định sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy mà, tôi nói cho cậu hay, tình huống của huyện Cẩm Phú rất phức tạp, về mấy người mà cậu muốn điều chỉnh, mấy ngày nay có người bắn tiếng với tôi rồi, nói thật với cậu, người đó ngay cả tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe người ta nói."
Tạm dừng một chút, Âu Văn Hải lại thản nhiên nói: "Thị lý lập tức sẽ tiến hành đại hội đại biểu nhân dân, không lâu nữa huyện Cẩm Phú các cậu cũng vậy, công tác cứ chậm rãi mà làm thôi, cậu đó, đúng như bí thư Hàn nói, mang một bầu nhiệt huyết, cái duy nhất còn thiếu chính là ổn trọng, công tác phải làm từng bước một, cậu trước tiên cứ ngồi vững ở cái ghế huyện trưởng đi đã, biết chưa?"
Lục Duệ lập tức có phản ứng, kết giao trong thời gian dài như vậy, đối với tính tình của Âu Văn Hải Lục Duệ tuy rằng không dám nói hiểu trăm phần trăm, nhưng ít nhất hắn biết, Âu Văn Hải không phải loại người tùy tiện cúi đầu trước người khác, nhất là sau khi có sự ủng hộ của Hàn Định Bang, Âu Văn Hải lại càng không tùy tiện nhịn.
Tình huống hiện tại vô cùng rõ ràng, đó chính là chuyện tỉnh lý đối với Âu Văn Hải đảm nhiệm thị trưởng thành phố Mộc Dương vẫn còn có tranh chấp.
Lục Duệ biết, Hàn Định Bang hiện tại không hề hoàn toàn nắm giữ quyền lên tiếng trong cuộc họp thường ủy tỉnh H, chỉ có được sự ủng hộ của mấy bộ môn bộ môn chủ chốt, tình huống tỉnh ủy tỉnh H phức tạp, phái ngoại lai và phái bản địa, phái Trung ương và phái địa phương, các thế lực rắc rối phức tạp, thông qua lời nói của Âu Văn Hải cho thấy, người bắn tiếng với hắn, chắc là một vị lãnh đạo nào đó của tỉnh lý, hơn nữa người này chắc là có thể chi phối nhân tuyển thị trưởng thành phố Mộc Dương, nói cách khác, trước khi đại hội nhân dân thông qua bổ nhiệm, người ta có thể cho Âu Văn Hải tiếp tục ở lại Mộc Dương, cũng có thể đuổi hắn đi.
Có điều ý tứ trong lời nói của Âu Văn Hải Lục Duệ cũng hiểu được, việc này cần làm từng bước một, chỉ có trước tiên ngồi vững mới có thể từ từ tính toán.
Trầm ngâm một chút, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Thị trưởng Âu, tôi hiểu rồi, điều chỉnh điều chỉnh cán bộ tôi sẽ thương nghị với bí thư Lý rồi ra quyết định."
Âu Văn Hải minh bạch, Lục Duệ chắc là đã hiểu lời nói của mình, cười khẽ, Âu Văn Hải nói: "Tiểu Lục, không nên gấp gáp, còn một tháng nữa thôi, tháng mười một thị lý sẽ hoàn thành tuyển cử, đến lúc đó, tôi sẽ tới huyện Cẩm Phú xem."
Lục Duệ cười hắc hắc, hắn biết Âu Văn Hải đây là có nói với mình, thêm một tháng nữa thôi là mình có thể đại triển quyền cước ở huyện Cẩm Phú, sẽ đối phó được với người mình muốn thu thập.
Mà hiện tại, điều Lục Duệ phải làm chính là giấu tài, khiến những người nào đó mất cảnh giác.
Trở lại văn phòng huyện chính phủ, Chiêm Quyền báo cáo với Lục Duệ: "Huyện trưởng, bí thư Lý mời ngài lập tức tới một chuyến."
Lục Duệ gật đầu, biết Lý Minh Hoa chắc là tìm mình vì chuyện đó.
Tới văn phòng của Lý Minh Hoa, không đợi Lý Minh Hoa lên tiếng, Lục Duệ lộ ra vẻ mặt trầm trọng: "Bí thư, tôi xin lỗi ngài, là tôi quá trẻ tuổi, xử lý chuyện chưa tốt."
Mỉm cười, Lý Minh Hoa hắn rất thích cảm giác này, nhất là nhìn người trẻ tuổi mấy ngày hôm trước trước mặt mình còn hăng hái, nhưng hiện tại lại bị hiện thực vô tình khiến cho sức cùng lực kiệt lộ ra tư thái như vậy.
"Huyện trưởng cũng không cần phải tự trách, công tác là mọi người đều làm mà.
Bên cục Cán bộ kỳ cựu, tôi đã an bài người trấn an rồi, còn anh, cứ đặt tinh lực vào xây dựng khu du lịch và cải tạo nội thành mới đi, anh thấy sao?" Lý Minh Hoa bình tĩnh nói.
Lục Duệ gật đầu, nói thêm một số việc rồi rời khỏi văn phòng của Lý Minh Hoa.
Nhìn theo Lục Duệ đi, Lý Minh Hoa thở dài, lấy ra di động rồi bấm một dãy số.
" Hắn đã chịu thua rồi, chắc là bên trên bắn tiếng, nói người của anh dừng tay đi." Lý Minh Hoa trầm giọng nói.
Bên kia Điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Hồng Đại Bảo: "Cám ơn bí thư Lý, hôm khác tôi mời ngài ăn cơm."
Đối với nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, dung mạo xinh đẹp của bản thân cô ta chính là vũ khí hữu hiệu nhất, thậm chí loại vũ khí này khi đối mặt với nam nhân, lực sát thương và xác suất trúng mục tiêu đều là trăm phần trăm.
Lục Duệ ra khỏi văn phòng của Lý Minh Hoa đã là buổi trưa, sau khi ăn qua loa gì đó ở căng tin, Lục Duệ về văn phòng của mình, khi đang rửa mặt thì văn phòng có người gõ.
Lục Duệ tưởng Chiêm Quyền có việc đến báo cáo với mình, cao giọng nói: "Vào đi, cửa không khóa."
Cửa kẹt một tiếng, bị người ta đẩy ra.
Lục Duệ không quay lại, vừa rửa mặt vừa nói: "Lão Chiêm, có việc gì thế?"
"Ha ha, không có việc gì thì không thể tìm lãnh đạo báo cáo công tác à?"
Là giọng nói của một nữ nhân, ngữ khí lại không nghiêm túc, Lục Duệ sửng sốt, lập tức bỏ khăn mặt xuống, sau đó liền nhìn thấy một nữ nhân cũng không tính là cao đứng giữa văn phòng.
Lục Duệ có chút sững sờ, nhìn nữ nhân mặt mày tươi cười này, thấy có chút quen mắt, lại lại không nghĩ ra đối phương là ai.
"Cô là..."
Không đợi hắn nói xong, nữ nhân đó lập tức bật cười, cô ta một thân váy liền, tóc dài ngang vai, tuy rằng tuổi nhìn qua chắc đã hơn ba mươi, nhưng mặt nữ nhân này lại mịn như gái đôi mươi.
Nữ nhân có mị lực nhất, không phải con gái vừa trưởng thành, mà là những nữ nhân thành thục.
Loại thành thục này rất có ý vị, đối với nam nhân mà nói thì có một loại sức hấp dẫn trí mạng.
Lục Duệ cũng là nam nhân, nhìn thấy một nữ nhân quyến rũ thành thục như vậy xuất hiện trước mặt, phản ứng của hắn theo bản năng chính là người này rất xinh, nói một cách chính xác, rất thú vị.
Người ta tùy tiện đứng đó, chỉ khẽ cười mà khiến nam nhân không thể rời mắt.
Có điều Lục Duệ thì không, bởi vì hắn đang có tâm sự, nói minh bạch hơn một chút thì là Lục Duệ hiện tại trong lòng đang nghĩ nữ nhân này rốt cuộc là ai?
Lục Duệ không còn là loại trai chưa từng gặp nữ nhân, huyết khí phương cương nữa, nhìn nữ nhân xinh đẹp này, phản ứng đầu tiên của hắn là nữ nhân này rốt cuộc tìm mình có chuyện gì? Cô ta là ai?
Trầm mặc một chút, Lục Duệ đi đến cạnh cửa, chậm rãi mở cửa văn phòng rồi thản nhiên nói: "Xin hỏi, cô là ai? Tìm tôi có việc gì?"
Ý tứ của hắn rất đơn giản, trước tiên mở cửa, để tránh lời ong tiếng ve, sau đó thì bảo nữ nhân này đi ngay.
Xuất hồ ý liêu là nữ nhân này căn bản không, thậm chí ý tứ rời khỏi cũng không có, đứng đó nhìn Lục Duệ, mỉm cười.
Lục Duệ có chút không vui, nhìn thoáng qua nữ nhân đó: "Cô là người của đơn vị nào? Ai cho cô vào?"
Không ngờ đó nữ nhân nhìn Lục Duệ, thản nhiên đáp: "Tôi tên là Hoàng Văn, là bí thư đảng ủy xã Cát Tường sao? Huyện trưởng Lục không cho tôi báo cáo công tác à?"
Nhìn ngọc thủ của Hoàng Văn vươn tới trước mặt, Lục Duệ nhìn nữ nhân tràn ngập vẻ thành thục phong vận này, lập tức ngẩn ra..
Danh Sách Chương: