Đối với một số người mà nói, luôn cho rằng mình mới lên là người đứng cao.
Người khác nên đứng dưới mình, nhưng nếu có một ngày người mà mình luôn khinh thường bỗng nhiên trở nên vênh mặt hất hàm sai khiến, sẽ làm trong lòng cô ta không thoải mái.
Tiếu Bằng Bằng khi học đại học đã xem thường Lục Duệ, cho rằng người này có chút quá kiêu ngạo, sau khi tốt nghiệp nghe nói hắn sống không được như ý, hơn nữa khi họp lớp Lục Duệ thủy chung giống như không phát sinh xung đột với mọi người, khiến cô ta cảm thấy nam nhân trước mặt là tự phát tiết sự bất mãn đối với cuộc sống, cố tìm cách cân bằng cuộc sống.
Nhưng hiện tại tất cả đã xoay chuyển.
Khi tất cả mọi người cho rằng hạnh phúc của Mã Na Na là không thể diễn tả, gả cho một ông chồng vừa có tiền lại vừa có mặt mũi , nhưng ông chồng ấy khi bị người ta ép uống hết một chai rượu rồi bị đánh cho đầu tóe máu thì người ra cứu, không ngờ lại là Lục Duệ bị tất cả mọi người khinh thường kia!
Lý trí nói với mình rằng lúc này nên im lặng, nhưng cái đầu lại vẫn nóng, hơn nữa trong lòng lại mang tâm tư không phục, Tiếu Bằng Bằng đứng ra lớn tiếng nói: "Lục Duệ, cậu có ý gì?"
Lục Duệ cau mày, đối với loại nữ nhân luôn thích gây sự này hắn luôn chẳng buồn quan tâm, Tiếu Bằng Bằng này từ lúc ăn cơm đã liên tục nhằm vào mình, mà cũng không nghĩ lại xem đây là đâu mà dám nói chuyện với mình như vậy, có điều nể mặt từng là bạn học, Lục Duệ cũng chẳng buồn quan tâm tới cô ta, nhìn cô ta một cái rồi chẳng thèm nói gì.
"Lục Duệ!" Tiếu Bằng Bằng không ngờ Lục Duệ lại không nể mặt mình như vậy, lựa chọn lựa chọn không nhìn mình, nhìn bóng dáng đưa lưng về phía mình coi mình như không khí kia, Tiếu Bằng Bằng liền cảm thấy Lục Duệ này hoàn toàn là tư thế tiểu nhân đắc chí.
Thực cho rằng vào tỉnh ủy thì tài trí hơn người à?
Không thể không nói, có đôi khi xung động là ma quỷ, mà người không biết tiến thối lại sẽ tự tìm phiềm toái cho mình.
Mặt đổi sắc, Lục Duệ phất phất tay.
Đám người Thạch Quang đã ngứa mắt lắm rồi, Lục Duệ thân là chủ nhiệm phòng đốc tra lại bị nữ nhân ở đâu ra này gào thét, sao có thể không khiến đám cấp dưới bọn họ bất mãn.
Trần Minh sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt đám người Tiếu Bằng Bằng, lạnh lùng nói: "Tôi là phó chủ nhiệm Trần Minh của ban ba đốc tra phòng đốc tra tỉnh ủy, các người là ai?" Không khí cùng với những lời này của hắn lập tức trở nên khẩn trương, vừa rồi những người bị mang đi sờ sờ trước mặt, chẳng lẽ Lục Duệ muốn dẫn người bắt mình?
Mọi người trong lòng đều hiện lên suy nghĩ như vậy.
Lắc đầu, Lục Duệ mở miệng nói: "Lão Trần, bỏ đi, đều là đồng học đại học của tôi, hôm nay chúng tôi họp lớp."
Nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, Trần Minh mới gật đầu, lui trở về, có điều vẫn gọi người đuổi đồng học của Lục Duệ ra khỏi ghế lô, đưa đến đại sảnh dưới lầu tập hợp.
Trong ghế lô chỉ còn lại cán bộ của thính xây dựng và thành viên phòng đốc tra Lục Duệ dẫn tới, nhìn nhìn rượu tây trên bàn, Lục Duệ bỗng nhiên bật cười, nói với thính trưởng thính xây dựng Trần Chí Cường: "Thính trưởng Trần, bàn này cũng không ít tiền nhỉ?"
Trần Chí Cường có chút xấu hổ gật đầu, nhưng không nói gì.
Lục Duệ chép miệng một cái, hỏi con gái phụ trách phụ trách bên cạnh: "Chỗ này bao nhiêu tiền?" Cô gái đó đã sớm bị một loạt chuyện phát sinh trong phòng khiens cho ngây ngốc, nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì đáp theo bản năng: "hơn Ba vạn, bọn họ, bọn họ cũng là thỉnh thoảng mới gọi."
Mỉm cười mỉm cười, nhắc lại: "Hơn ba vạn, ha ha, thính trưởng Trần, nếu nếu nhớ không lầm thì thính xây dựng các anh năm nay tiêu phí Tam Công là hơn sau trăm vạn đúng không? Hơn sáu trăm vạn.
Anh đem tiền quốc gia ra uống như vậy à?"
Trên mặt thính trưởng Trần hiện lên vẻ xấu hổ, một phó thính trưởng bên cạnh có chút không phục nói: "Chúng tôi, chúng tôi cũng là vì công tác."
Lạnh lùng nhìn đối phương một cái, vẻ mặt Lục Duệ âm trầm tới dọa người: "Công tác? Tôi rất hiếu kỳ, công tác chó má gì mà cần tới nửa đêm nửa hôm chạy tới cá nơi này, thuận đường còn gọi một chai Louis 13 hơn ba vạn đồng.
Những lời này, anh để mà giải thích với đồng chí của Ủy ban kiểm tra!" Nói xong, Lục Duệ xoay người ra khỏi ghế lô, để lại một đám quan viên sắc mặt trắng bệch của thính xây dựng.
Sau khi Tuần tra mấy ghế lô, sắc mặt Lục Duệ càng lúc càng khó coi, Khả Tự hoàng cung này quả nhiên không hổ với mỹ danh hố hút tiền, chỉ các quan viên chính phủ hiện tại bị bắt cũng đã có hơn trăm người, liên quan tới các bộ môn tỉnh ủy tỉnh chính phủ.
Bên mình như vậy, tin rằng hai lộ nhân mã khác cũng tương tự, Lục Duệ cân nhắc một chút, bấm số điện thoại của phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba.
" Bí thư Đường, chuyện có chút phiền toái." Lục Duệ vừa kể lại cho Đường Ba chuyện mình gặp phải vừa nói khẽ: "Nhiều người lắm, hơn nữa đại đa số đều là cán bộ trung tầng."
Đường Ba mỉm cười bình tĩnh nói: "Đồng chí Lục Duệ, cậu lo cái này làm gì?"
Lục Duệ sửng sốt, theo bản năng nói: "Nếu như tùy tiện xử phạt nhiều người như vậy, chẳng phải là.
.
." Nói được một nửa thì hắn tự ngậm miệng lại, đúng vậy, mình lo nhiều như vậy làm gì? Trời sập thì người cao gánh trước, huống chi mình thân là chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, cho dù có vấn đề thì cũng chẳng đổ xuống đầu mình.
Tới dưới lầu, Lục Duệ lại kinh ngạc phát hiện, không ngờ còn có phóng viên cũng theo tới, mày hơi nhíu lại, Lục Duệ rất không hiểu vì sao ban tuyên truyền tỉnh ủy cũng dính vào, tình huống hiện tại đã đủ loạn rồi, chẳng lẽ thế lực Lâm hệ ở tỉnh H cũng muốn nhúng một tay vào? Phải biết rằng loại chuyện này, nếu như không có ban tuyên truyền tỉnh ủy phê chuẩn, làm sao truyền thông dám đưa tin?
Lúc này, Thạch Quang đi tới nói khẽ bên tai Lục Duệ: "Người bị đánh kia yêu cầu giải hòa."
Lục Duệ sửng sốt, lập tức nhớ tới là lão công của Mã Na Na Lưu Thành đánh, chỉ khiến hắn có chút kỳ quái là vì sao đánh người thì có bộ dạng thản nhiên như không còn ngược lại người đánh thì chủ động yêu cầu giải hòa?
Vỗ vỗ Thạch Quang Thạch Quang, Lục Duệ nói: "cậu ở bên cạnh nhìn, ghi lại tính danh và đơn vị của mỗi người, tôi sẽ tới xem."
Đi tới một góc, nhìn thấy mấy cảnh sát đang trông coi Giang Hải, ở bên cạnh hắn, Lưu Thành đã tỉnh lại, trên đầu quấn khăn, vẻ mặt đau đớn, Mã Na Na ở bên cạnh thì đỡ hắn, về phần những bạn học đó thì đã sớm biến mất.
Cau mày, Lục Duệ hỏi: "Sao thế?"
Lưu Thành lúc này cũng đã nghe vợ nói Lục Duệ là người chủ sự hôm nay, cũng biết thân phận của Lục Duệ, nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì vội vàng nói: "Chủ nhiệm Lục, chúng tôi, chúng tôi muốn hòa giải."
Nhìn thoáng qua Giang Hải, Lục Duệ gật đầu: "Là tự nguyện à?"
Mã Na Na định lên tiếng thì Lưu Thành cầm tay cô ta, gật đầu nói: "Là tự nguyện, là tự nguyện.
Lục Duệ thờ ơ nói: "Vậy được rồi, các người cẩn...!thẩn."
Nói xong, Lục Duệ nhìn thoáng qua Giang Hải, mỉm cười nói: "Anh thì sao, đồng ý giải hòa chứ?"
Giang Hải gật đầu, cười hì hì nói: "Tất nhiên rồi, tôi không có ý kiến." Nói xong, hắn đứng lên nhìn Lục Duệ nói: "Lục Duệ phải không, hy vọng anh ở tỉnh thành có thể ăn được uống được."
Đối với loại uy hiếp này, Lục Duệ căn bản không để ở trong lòng, hắn hiện tại dần dần dần dần một đạo lý, đó gọi là chó thì không cắn chết được người, giống như loại hoàn khố này, nói trắng ra là loại lăn lộn trong xã hội thôi, ỷ vào mặt trong nhà kiêu ngạo một chút, cởi bỏ áo khoác của bọn họ ra thì những người này cũng không là gì cả.
Quan trường hiểm ác, đạo lý này rất nhiều người đều biết, nguyên nhân của nó là vì mọi người đều muốn đi lên trên, muốn tiến xa hơn.
Cái này đã tạo thành một vấn đề, tất cả mọi người phải nghiền ngẫm tâm tư của lãnh đạo thượng cấp, phải áp chế người bên cạnh mình, một khi như vậy, người có thể có thể tín nhiệm sẽ trở nên rất ít, rất nhiều lúc làm việc như là đặt cửa đánh bạc vậy, thắng thì một bước lên mây, thua thì thất bại thảm hại.
Như vậy mới là đáng sợ nhất, giống như người trước mặt, thích dùng khẩu khí âm trầm nói chuyện, bày ra bộ dạng âm mưu gia, Lục Duệ bỗng nhiên thấy rất buồn cười, thật giống như mình nhìn thấy một kẻ ngốc vậy.
" Tôi ở tỉnh thành rất tốt, tôi mặc kệ anh là ai, tốt nhất nhớ kỹ một chút, địa phương này không phải ai cũng có thể muốn làm gì thì làm, thời buổi này định đoạt không phải chỉ là một ai đó, mà cho dù là một ai đó thì khẳng định cũng không phải là anh." Đối với người kiêu ngạo này, Lục Duệ chán ghét từ tận phế phủ, cho nên trong lời nói cũng không có chút khách khí nào.
Nói xong, Lục Duệ xoay người rời khỏi, quan hệ của bản thân và vợ chồng Mã Na Na cũng không phải rất tốt, mình giúp bọn họ là xuất phát từ đồng tình, nhưng cũng không có nghĩa là mình phải bảo vệ tới cùng, có đôi khi người vẫn phải dựa vào chính mình.
Đơn giản ghi chép lại tính danh và đơn vị của nhân viên ở đây, Lục Duệ cầm báo cáo ra khỏi Khải Tư hoàng cung, chuyện sau đó tất nhiên sẽ có người giải quyết, mình thân là chủ nhiệm phòng đốc tra, chỉ phụ trách báo cáo kết quả với phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba là được.
Hắn cuối cùng tới bên cạnh Đường Ba, người khác cũng đã giao báo cáo cho Đường Ba, sau đó rời khỏi.
" Bí thư Đường, đây là danh sách tổ tôi tra được." Lục Duệ cung kính giao báo cáo cho Đường Ba, thái độ khiến người ta không thể bắt bẻ.
Bất kể là lúc nào, làm việc cũng không được đắc ý vênh váo, dù sao tùy thời tùy nơi đều có người nhìn anh, vạn nhất anh đắc tội với người không đắc tội được hoặc là rất quan trọng đối với sự phát triển sau này của anh, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Đường Ba tiếp lấy danh sách Lục Duệ đưa, gật đầu cười nói: "Đồng chí của ban Tuyên truyền tới rồi à?"
Lục Duệ gật đầu: "Đúng vậy, còn dẫn theo mấy phóng viên của tòa soạn báo và đài truyền hình."
Dừng một chút, Lục Duệ vẫn không nhịn được hỏi: "Bí thư Đường, việc này, ban tuyên truyền tham dự, có phải có chút không tốt lắm hay không?"
Đường Ba bình tĩnh cười cười, nói với Lục Duệ: "cậu cảm thấy bí thư Hàn có thái độ gì đối với chuyện này?"
Danh Sách Chương: