Mục lục
Quyền Khuynh Nhất Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Duệ nghe thấy lời nói của Hàn Định Bang, bỗng nhiên có một loại cảm khái khó tả, trước kia mình luôn cho rằng chuyện dễ dàng nhất trên thế giới này chắc là làm quan, mỗi ngày chỉ cần ngồi trong văn phòng có thể qua ngày.

Hiện tại xem ra Hiện tại xem ra, cách nói này thực sự là sai lầm lớn, trên thế giới việc không dễ dàng nhất chính là làm quan.
Thân là một quan viên, anh phải tuân thủ rất nhiều thứ, mấy thứ này thậm chí sẽ vi phạm bản tâm của anh.

Đối với xử lý một việc, đắn đo hỏa hậu rất quan trọng, tuyệt đối là sai một ly đi một dặm.

Mà chính là chút xíu này có thể thể hiện chênh lệch trình độ năng lực giữa người và người.

Lục Duệ cảm thấy, rất nhiều suy nghĩ của mình cũng dã nua như Hàn Định Bang, thậm chí các lão gia tử kinh thành, cái kém quả thực chỉ là khoảng cách chút xíu, nhưng chỉ kém chút xíu này hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng.
Dựa theo suy nghĩ của mình, liều mạng ngọc thạch câu phần cũng phải kéo ngã Nông Long Hải, nhất định phải thu thập Nông Quân.

Nhưng như vậy, mình sẽ kết thù, dù sao phía sau Nông Long Hải cũng có phe phái của hắn.

Nhưng dựa theo cách nói của Hàn Định Bang, dựa theo trình tự pháp luật hiện tại thu thập Nông Quân, điều Nông Long Hải đến kinh thành.

Lục Duệ không tin Lâm lão và Chu lão sẽ có hảo tâm như vậy, để kẻ thiếu chút nữa hại chết cháu gái mình từng bước thăng chức.

Bí thư Ủy ban kiểm tra Lâm Phụng Thiên kia cũng không phải là ngồi không, rõ ràng là muốn động tới Nông Long Hải.
Đây đại khái chính là ứng dụng quyền mưu.

Quan trường là nơi chú ý tài hoa chứ không phải tài thứ, anh ở quan trường tạo ra một kẻ địch, mặc dù anh có có bản sự lớn đến mấy, dẫm nát người này dưới chân, nhưng anh lại không có cách nào dẫm nát được tất cả người có quan hệ cùng phe phái với hắn.

Cái này khỏi là lửa cháy không tàn, gió thổi lại lên.

Một khi Người ta có cơ hội, cũng có thể cắn ngược lại anh một meiengs, đấu tranh không phải pháp tự nhiên trong quan trường, hoặc là nói, đấu tranh chỉ là một loại thủ đoạn chính trị bất đắc dĩ, cân bằng mới là pháp chung cực trong quan trường.
Lời nói của Hàn Định Bang không hề nói rõ ràng như vậy, nhưng Lục Duệ biết, ý tứ của y là gì.

Hơn nữa nếu đã nói tới nước này.

Lục Duệ không có lý do gì mà đi mạo hiểm đắc tội với Hàn Định Bang mà cố chấp làm tiếp.
Trong quan trường chính là như vậy, nói thì phức tạp, như chỉ cần đứng vững, chỉ cần làm tốt hai điểm thì trên cơ bản có thể vô tư.

Thứ nhất, phải tính toán đã rồi mới hành động, cái này nói trắng ra chính là tính toán trước , chuẩn bị sẵn sàng.

Thứ hai là phải tìm người giỏi nâng kiệu.
Cái gọi là tính toán rồi mới hành động, nói một cách đơn giản thì là phải làm tốt kế hoạch của mình, đặt ra một mục tiêu ngắn hạn và trường kỳ, sau đó dựa theo mục tiêu này mà làm việc.

Phải biết rằng, một quan viên, chỉ có có phương hướng và mục tiêu , có thể động.
Đại đa số mọi người cảm thấy, người nâng kiệu đều là kiệu phu, rất thấp cấp.


Nhưng trong quan trường, nhất là quan trường Hoa Hạ này, vậy thì sai rồi.

trong quan trường Hoa Hạ, người nâng kiệu đều là Bá Nhạc, hơn nữa còn là Bá Nhạc cao cấp.

Phải biết rằng, người ngồi kiệu chẳng khác nào là thăng quan, mà có thể khiến cho người ta thăng quan thì không thể là hạ cấp, chỉ có thể là thượng cấp.

Lục Duệ biết rõ, người có thể nâng kiệu cho mình, chỉ có thể là người bên cạnh mình, là người có chức vị cao hơn mình.
Thế lực bên Lâm Nhược Lam quả thực rất cường đại, nhưng Lục Duệ không định trở thành thành viên trong phe phái gia tộc, mặc dù mình đã cưới Lâm Nhược Lam thì cũng vậy.
Tiên tri tiên giác của người trùng sinh nói với Lục Duệ, chỉ có theo sát Hàn Định Bang trước mặt mới là một đường ra tốt.

Đoàn hệ trong tương lai sẽ trở thành thế lực lớn nhất chính đàn, cái gọi là dưới đại thụ hóng mát tốt, mình không có lý do gì lại đi đầu nhập vào thế lực khác, đặc biệt là dưới tiền đề có cơ hội tốt như vậy.
Hàn Định Bang đã rất nể mặt mình, một bí thư tỉnh ủy có thể dùng ngữ khí như thương lượng để nói chuyện với phó bí thư huyện ủy cấp dưới mình, điểm này điểm này, Lục Duệ rất thỏa mãn, cũng là rất may mắn.
"Bí thư Hàn, tôi biết nên làm như thế nào." Lục Duệ bình tĩnh nói, trong ánh mắt đã không còn sự lãnh đạm khiến lòng người lạnh ngắt như lúc ban đầu.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Hàn Định Bang khẽ gật đầu, đối với người thanh niên Lục Duệ này, y quả thực rất coi trọng, có năng lực, lại có người nâng đỡ, mình chỉ cần có hắn sự ủng hộ nhất định, tất nhiên trong tương lai sẽ được hồi báo.

Hơn nữa Hàn Định Bang rất rõ ràng, dựa theo thái độ biểu hiện hiện tại của Lục Duệ, người thanh niên này rất có thể sẽ trở thành một lực lượng đặc thù trong phe phái của mình trong tương lai.
Có thế lực gia tộc để dựa vào, bản thân lại là cán bộ đoàn, ưu thế như vậy rất khó gặp ở trên người bất cứ một ai.
" Người của Thượng Quan gia đã tới rồi, có thể để quân đội giúp tìm kiếm phạm nhân." Nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Lục Duệ, Hàn Định Bang cũng có chút không đành lòng, dù sao Lục Duệ vừa gặp đả kích như vậy, mình lại muốn người ta buông tha người thiếu chút nữa đã giết chết mình, quả thực có chút ép buộc, nghĩ đến đây, y không nhịn được mở miệng an ủi Lục Duệ.
Ánh mắt Lục Duệ sáng ngời, ánh mắt nhìn Hàn Định Bang tràn ngập vẻ cảm kích, y nói như vậy, chính là cho phép làm một số động tác nhỏ.


Với vị trí bí thư tỉnh ủy mà nói ra những lời này, nếu như không phải là vì vô cùng coi trọng mình thì nhất quyết sẽ không có hành động như vậy.
"Bí thư Hàn, tôi.

.

."
"Được rồi, Văn Hải đã nói với tôi về chuyện của cô phóng viên nhỏ đó, tôi cũng không ngờ cậu có quen biết như vậy với cô ta, chuyện này cứ vậy mà làm." Hàn Định Bang mặt đầy vẻ hiền lành nói với Lục Duệ.
Rời khỏi số một tỉnh ủy, Hàn Định Bang bảo Trần Dương đưa Lục Duệ ra cửa.
Đi đến ngoài cửa lớn, Trần Dương cầm tay Lục Duệ nói: "Huynh đệ, đừng trách bí thư Hàn, ông ta cũng không có cách nào, thế cục của tỉnh lý rắc rối phức tạp, hôm qua khi biết chuyện này, bí thư Hàn trên cuộc họp thường ủy đã to tiếng, nghiêm lệnh cho tỉnh thính trong phạm vi toàn tỉnh lùng bắt hung thủ."
Lục Duệ gật đầu: "Anh Trần, tôi minh bạch, cám ơn anh."
Hắn tất nhiên biết, Trần Dương nói những lời này là sợ mình trong lòng sẽ có khúc mắc với Hàn Định Bang.
Trần Dương mỉm cười: "Ở tỉnh thành có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tuy rằng tôi không có quan hệ như bọn Đường thiếu, có điều ở tỉnh thành, anh của cậu cũng có vài bằng hữu, làm gì cũng không thành vấn đề."
Lục Duệ biết, Trần Dương chắc đã nhận được lệnh truy sát Lâm Nhược Lam bảo Hoàng Bác Văn và Đường Tiếu phát ra ở tỉnh thành, nói những lời này ý tứ chắc là để mình cứ yên tâm mà làm, hắn phụ trách giải quyết phiền toái với bên trên.

Đúng như lời hắn nói, có lẽ mạng lưới quan hệ của hắn không được rộng như con trai của phó bí thư tỉnh ủy Đường Tiếu, nhưng Trần Dương trên quan hệ với một số bộ môn so với công tử ca như Đường Tiếu thì hữu dụng hơn nhiều.

Bất kể là thế nào, thư ký của một bí thư tỉnh ủy tiền đồ sáng lạn có đôi khi so với nha nội hoàn khố thì hữu dụng hơn một chút.
Lục Duệ lộ ra vẻ cảm kích, bắt tay Trần Dương rồi xoay người rời đi.
Trần Dương mắt thấy bóng dáng Lục Duệ biến mất trong bóng đêm mờ mịt, lúc này mới về nhà số 1 tỉnh ủy, tới thư phòng của Hàn Định Bang, cung kính nói: "Bí thư Hàn."
Hàn Định Bang đang viết chữ, chín giờ tới mười giờ tối mỗi ngày Hàn Định Bang đều sẽ dùng một giờ để luyện tập thư pháp, đại đa số tình huống, y vừa luyện chữ vừa suy nghĩ chuyện trọng yếu, nếu cần, y cũng sẽ vừa luyện tập thư pháp vừa tiếp kiến cán bộ cấp dưới, đương nhiên, cán bộ Hàn Định Bang tiếp kiến lúc này khẳng định không bình thường.

Mà Lục Duệ hoàn toàn chính là một trong số đó.
" Đồng chí Lục Duệ đi rồi à?" Hàn Định Bang thản nhiên hỏi.

Trần Dương cung kính đáp: "Đã đi rồi."
Hàn Định Bang gật đầu: "Khi nào rảnh thì liên hệ với đồng chí Lục Duệ nhiều vào."
Nói xong y buông bút, xoay người lên lầu.
Trần Dương khi thu dọn bàn thì nhìn thấy chữ trên bàn.
"Hải nạp bách xuyên"
Trong nháy mắt này, Trần Dương lập tức ngẩn ra, Lục Duệ tới gặp Hàn Định Bang rốt cuộc là vì gì thì hắn tất nhiên hiểu rõ, hiển nhiên là vì chuyện ở huyện Cẩm Phú đã chạm tới giới hạn của Lục Duệ, mà ý tứ của Hàn Định Bangl à bảo Lục Duệ tạm thời thu cờ cất trống, chờ cơ hội rồi mới hành động.

Cuộc nói chuyện của Hai người Trần Dương nghe rất rõ, bởi vì hắn ở ngay phòng bênh cạnh, dù sao chỉ cách một cánh cửa, bọn họ nói chuyện, Trần Dương nghe cũng được một hai.

Hàn Định Bang từ đầu tới cuối đều dùng thân phận trưởng bối quan tâm hậu bối nói chuyện với Lục Duệ, khuyên hắn.

Chứ không phải dùng thân phận bí thư tỉnh ủy mạnh mẽ áp chế Lục Duệ.
Hàn Định Bang vì sao phải làm như vậy? Là vì kiêng kị người nào đó ư? Người đó là người đằng sau Lục Duệ à?
hay là Hàn Định Bang thực sự rất thưởng thức Lục Duệ? Cho nên mới cố ý bồi dưỡng hắn?
Bất kể là khả năng nào, cộng với dòng chữ hiện tại ở trước mặt mình, Trần Dương đều tin Lục Duệ chỉ cần không để xảy ra sai lầm, chỉ cần Hàn Định Bang vẫn còn vị trí, tiền đồ tất nhiên là sáng lạn.

Mà ý Hàn Định Bang nói với mình câu đó, chẳng lẽ là muốn đề bạt mình? Bằng không vì sao muốn mình tiếp xúc thêm với Lục Duệ?
Quan trường chính là như vậy, một chuyện nhỏ nếu phân tích cẩn thận thì hương vị sẽ càng lúc càng nhiều, chuyện cũng càng lúc càng phức tạp.

Có lẽ trong mắt người thường, hành vi của Hàn Định Bang chỉ là quan tâm tới cấp dưới của mình mà thôi, nhưng theo Trần Dương, lại là một tín hiệu, một tín hiệu dị thường quan trọng đối với mình, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tương lai của mình.
Lúc này Lục Duệ lúc này thì đang ngồi trong biệt thự của Đường Tiếu ở tỉnh thành.
" Anh Đường, tin tức này chuẩn chứ?" Trong mắt Lục Duệ hiện lên một đạo hàn quang, nhìn về phía Đường Tiếu trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK