Mục lục
Quyền Khuynh Nhất Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng thương lượng với người nhà." Lam Hiểu Âu chậm rãi ngừng điện thoại với Lục Duệ, sắc mặt lại nghiêm túc.
Lục Duệ không thích đi ăn, cho nên mấy cú điện thoại mời ăn cơm đều bị hắn cự tuyệt, vốn định nấu cơm cho chị em Trịnh gia, lại bị Trịnh Tú Nghiên đuổi khỏi bếp, lý do là một đại nam nhân sao có thể chạy vào bếp.
Có lẽ là trải qua chuyện hôm nay, khiến Trịnh Tú Nghiên ý thức được Lục Duệ là người gì, cô ta không ngờ chủ động gọi Lục Duệ là chú, điều này khiến cho Lục Duệ rất cao hứng, ít nhất nữ hài tử này cũng có một chút biến hóa, tóm lại là tốt.
Ôm tiểu Thủy Tinh ngồi ti-vi trên sô pha, Lục Duệ không hiểu phim hoạt hình sao có sức hấp dẫn với tiểu hài tử lớn như vậy, thật ra loại cảm giác này, gióng như sức hấp dẫn của quyền lực đối với quan viên vậy.
Nhà nào cũng có kinh khó niệm, mỗi người đều có phiền não của mình , thên trong quan trường , có lẽ không có những áp lực việc vặt linh tinh như mua nhà, tìm việc, đến trường đến trường , hoặc là nói , quan viên về phương diện sinh tồn thì thoải mái hơn một chút, nhưng ở trong sĩ đồ , người giả cũng có phiền não của mình.
GIống như Cung Thụy Sinh hiện tại, Cung Thụy Sinh trước đây là cục trưởng cục công an một huyện cấp dưới thành phố Thanh Giang, là người đứng đầu nói một không hai, ở trong cá huyện lị núi cao Hoàng Đế xa kia, Cung Thụy Sinh hắn coi như là nhân vật số một, trừ huyện trưởng và bí thư huyện ủy ra, hắn chấp chưởng quyền bính hệ thống công an tất nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người, trong huyện cục nói một không hai, chuyện gì cũng là hắn định đoạt, các cấp dưới tất nhiên cũng đoàn kết chung quanh trung tâm là hắn.

Hắn làm cục trưởng công an, khiến một địa phương trị an rất kém cỏi biến thành huyện tiên tiến mấy năm không có đại án, cũng vì vậy mà được lãnh đạo thượng cấp coi trọng, được vào vào thị cục, làm trợ lý cục trưởng một năm, lại làm phó cục trưởng thường vụ.
Từ huyện lị đến nội thành, từ cấp chính khoa tới cấp phó xử, chức vụ thăng lê một cấp, lại vượt một cầu thang, đối với Cung Thụy Sinh mà nói, không chỉ như vậy, quan trọng hơn là, loại biến hóa này, trên sử dụng quyền lực, hắn từ người đứng đầu một nơi nhỏ, biến thành người số hai ở nơi lớn, những lời này chợt nghe thì có chút kỳ quái, nhưng trên thực tế nếu phân tích tử tế thì rất rõ ràng.

Biến hóa trên Chức vụ, cũng không chỉ có nghĩa là cấp bậc đề cao, đồng dạng cũng có nghĩa là hắn từ tình huống tự mình có thể làm chủ, biến thành cần xin chỉ thị của người đứng đầu mới có thể quyết định, đối với một quan viên mà nói, đây là điều cần chậm rãi thích ứng.

Nhất là lúc ban đầu, Cung Thụy Sinh rất cao hứng, dù sao thân trong quan trường, người phải bò lên chỗ cao, nước phải chảy về chỗ trúng, hắn biết rõ, không có người đứng đầu vĩnh viễn, cũng không có người số hai vĩnh viễn, bất kỳ ai muốn ở trên một vị trí cả đời là không thể.

Mà nếu như không đến địa phương lớn làm người số hai thì liền vĩnh viễn không có có cơ hội trở thành người đứng đầu nơi này, cũng chỉ có thể mãi mãi sống ở cái huyện nhỏ kia.
Từ chính khoa tới phó xử là một lần nhảy vọt về chất, mà từ phó xử tới chính xử thì cần phải dựa vào sự cố gắng của mình mới được.
Khi vừa làm trợ lý cục trưởng cục công an thành phố, Cung Thụy Sinh còn có chút không, bất kể làm chuyện gì cũng phải xin chỉ thị cục trưởng, còn phải nhìn sắc mặt của cục trưởng mà làm việc, trong lòng tất nhiên không thoải mái, đổi thành bất kỳ ai cũng vậy, dù sao ở bên dưới làm người đứng đầu quen rồi, thình lình biến thành nhân vật cần nhìn sắc mặt của người ta, loại chuyển biến này cần thời gian để thích ứng.

Có điều Cung Thụy Sinh cũng là một nhân vật, rất nhanh liền điều chỉnh được tâm tính của mình, nhanh chóng thích ứng với vai trò mới.

Hắn biết rõ một chuyện, mục đích thuận theo lãnh đạo thượng cấp là để nhiều người hơn thuận theo mình, cái này cũng giống như mục đích của người vuốt mông ngựa là để mình có thể ngồi lên được ngựa, đạo lý tuy rằng đơn giản, nhưng người thực sự minh bạch lại không có bao nhiêu.
Anh hôm nay vỗ mông người khác, là để ngày mai có nhiều người hơn vỗ mông anh.

Nói thực tế hơn thì trong công tác, trừ người thực sự có bản lĩnh, rất nhiều người đều thường thường phải giả vờ làm cháu chắt mấy lần, mà những người này hiện tại ra vẻ đáng thương, tất nhiên là để về sau có nhiều người làm chá gọi mình là ông hơn.


Như Cung Thụy Sinh hiện tại, vì để được lên cao hơn, hắn phải làm ra một lựa chọn giữa Lục Duệ và La Xuân Kiều.
La Xuân Kiều đang ở trong nhà đọc sách thì điện thoại đổ chuông, vừa nhìn là Trương Bảo Nghĩa gọi tới, La Xuân Kiều hơi sửng sốt, giờ đã mười giờ tôi rồi, sao còn gọi điện thoại cho mình?
Trương Bảo Nghĩa nói: "Chị, không ổn, có đại sự rồi."
La Xuân Kiều giật nảy mình, toát mồ hôi: "Sao thế, có chuyện gì?"
Trương Bảo Nghĩa nói: "Chu Học Lâm bị cục công an bắt rồi."
La Xuân Kiều sửng sốt: "Chu Học Lâm là ai?"
"Ặc, chính là Chu lão tứ." Trương Bảo Nghĩa nói.
La Xuân Kiều lập tức sửng sốt: "Sao lại thế? hắn sao lại bị người của công an bắt." Chu lão tứ này La Xuân Kiều cũng có nghe nói, là phụ tá đắc lực của Trương Bảo Nghĩa, đặc biệt phụ trách giải quyết một số chuyện không thể đưa ra ánh sáng, trong đảng tổ tập đoàn Yến Bắc cũng tính là nhân vật có số má.

Theo lý nếu như là bình thường bình thường thì Trương Bảo Nghĩa tự có thể giải quyết, không thể muộn như vậy còn gọi cho mình.
Trương Bảo Nghĩa cười khổ, thở dài nói: "Hôm nay thằng ôn này chắc là uống say, buổi chiều ở trung tâm thương mại Hòa Bình đụng phải bị thư thị ủy Lục, xong cãi nhau, kết quả bị bí thư Lục gọi người thị cục bắt.


Là cục trưởng Cung tự mình dẫn đội, trực tiếp bắt."
La Xuân Kiều nghe là vì vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc lâu mới nói: "Cãi nhau với bí thư Lục á? Tôi thấy chưa chắc là vậy đây, Lục Duệ là người thế nào tôi lại không biết à? Người ta sao lại vô duyên vô cớ làm khó một người dân như Chu lão tứ, nói thật đi, rốt cuộc là sao?"
" Hắc hắc, chị cũng biết đấy, lão Tứ háo sắc, hôm nay bí thư Lục dẫn hai tiểu hài tử đi dạo phố, có một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi trông rất xinh, liền chòng ghẹo mấy câu.

Em đảo bảo, không hề động thủ, em đã đặc biệt hỏi thăm rồi, chỉ là ăn nói không sạch sờ, không ngờ bí thư Lục nổi giận, trực tiếp gọi tới đội phòng chống bạo động, nói lão Tứ có ý đồ bắt cóc lãnh đạo thị ủy, cứ như vậy bắt đi."
La Xuân Kiều hừ lạnh một tiếng, cái này chắc là thật, có điều Lục Duệ dẫn tiểu cô nương trẻ tuổi đi dạo phố cũng khiến cô ta sửng sốt, lắc đầu hỏi: "Cung Thụy Sinh nói thế nào?" Ý tứ Của cô ta rất rõ ràng, việc này trên thực tế là lớn hay nhỏ, mấu chốt phải xem thị cục định thế nào.
"Tôi đã gọi điện thoại cho hắn, nói lão Tứ chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng, không có ác ý gì, bảo hắn thả người Có điều họ Cung lại nói mặc kệ lão Tứ có phải nhất thời dại miệng hay không, tình huống lúc đó chính là nếu như cảnh sát thị cục không chạy đến hiện trường thì lãnh đạo chủ yếu của chủ yếu sẽ bị người ta bắt đi, chuyện này phải có một câu trả lời cho bí thư Lục.

Hơn nữa hắn còn nói, họ Lục còn bắn tiếng, có ai muốn biện hộ cho Chu lão tứ thì tự tìm hắn đi."
La Xuân Kiều trong lòng không khỏi tức giận, không phải là nhằm vào Lục Duệ, mà là nhằm vào Cung Thụy Sinh: " Cung Thụy Sinh còn học cách dùng giọng quan nữa, xem ra là coi trọng ngai vàng cục trưởng thị cục rồi, cậu cứ bảo tôi nói, bảo hắn thả người, thả người ngay."
Lời còn chưa dứt, cô ta lại nhớ tới có chút không thích hợp, lập tức dừng lại nói: "Đợi đã, anh nói với Cung Thụy Sinh, nếu như hắn không chạy đến hiện trường thì bí thư Lục Duệ sẽ bị mang đi, thế là sao?"
Trương Bảo Nghĩa vừa rồi đang cao hứng, lại không ngờ rằng La Xuân Kiều lập tức hỏi tới trọng điểm, có chút ấp a ấp úng nói: "Cái này, cái này...!"
Hừ lạnh một tiếng, La Xuân Kiều điềm nhiên nói: "Lão nhị, anh nói thật với tôi đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Bảo anh nói thì anh nói đi, nếu còn ấp úng, có tin tôi bảo anh của anh đánh gãy chân anh không?"

Trương Bảo Nghĩa rùng mình một cái, vội vàng nói: "Chị, là thế này, chị cũng biết đấy, lão Tứ này háo sắc, hôm nay khi xung đột với bí thư Lục, hắn nói muốn bắt tiểu cô nương đó đi, còn muốn bắt cả bí thư Lục đi, là thế đó, chỉ là dọa thôi mà, ai ngờ bí thư Lục lại trả lại cho thật."
"Sau đó thì sao?" La Xuân Kiều biết khẳng định còn có đoạn sau, bên tai liền nghe thấy Trương Bảo Nghĩa Trương Bảo Nghĩa tiếp tục nói: "Khi tôi biết chuyện này cũng rất tức giận, cấp gọi điện thoại cho họ Lục, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, không ngờ họ Lục không nể mặt, trực tiếp từ chối.

Chị, việc này chị ra mặt đi, không thể để họ Lục đè đầu cưỡi cổ được."
"Thối lắm." La Xuân Kiều không để ý tới hình tượng hét vào điện thoại: "Trương lão nhị, đầu anh hỏng rồi à, loại chuyện này anh cũng dám ra mặt? Anh cho rằng đây là thời gì? Anh tưởng mình là Hoàng Kinh Vinh của bãi Thượng Hải hay là Đỗ Nguyệt Sinh, dám đò người với một phó bí thư thị ủy, anh điên rồi à, hay đầu bị lừa đá."
Lúc này La Xuân Kiều không hề còn hàm dưỡng của cán bộ cao cấp, chửi vào điện thoại.
"Chu lão tứ ngốc, anh chẳng lẽ cũng ngốc à? Loại chuyện này cho dù muốn cầu tình, cũng không thể là chúng ta ra mặt.

Anh cho rằng Lục Duệ rảnh quá nên bắt người của anh à? Hắn là muốn xem người phía sau Chu lão tứ là những ai, như vậy trực tiếp tự tìm tới cửa như vậy có kẻ ngốc mới không nhìn ra Chu lão tứ có quan hệ rất sâu với anh, anh có tin hay không, hắn hiện tại đang chờ tôi tìm tới cửa đó."
"Chị, chị là nói Lục Duệ muốn động tới tập đoàn Yến Bắc!" Đợi cho La Xuân Kiều mắng dủ rồi, Trương Bảo Nghĩa dè dặt nói.
La Xuân Kiều trầm mặc một lát: "Cái này khó nói, tôi ngày mai tới bên thị ủy tìm hắn nói chuyện, xem bí thư Lục trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì."
Buông điện thoại, sắc mặt La Xuân Kiều dần dần trở nên âm trầm, chẳng lẽ Lục Duệ này rắp tâm muốn đối nghịch với mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK