Người đàn ông mặc áo khoác ngoài đỏ ngẩng đầu, đúng lý hợp tình nói: “Lâm Khả Khanh nhận sính lễ của nhà tôi, chính là vợ của tôi. Tôi đến đón cô ấy về làm vợ là lẽ hiển nhiên, cô dựa vào đâu mà cản tôi?”
Tôi sa sầm nói: “Người và quỷ vốn dĩ không thể chung đường, nhà các anh dùng người sống kết hôn với người âm là anh, còn mưu tính xích hồn phách của người sống, cưỡng ép kết hôn, đây là điều không thể tha thứ!”
Người đàn ông áo khoác ngoài đỏ hừ một tiếng, bắt đầu chơi xấu: “Cô ấy ham tiền tài, nhận sính lễ của tôi, nói như nào tôi cũng đúng.”
Tôi cười lạnh nói: “Tuy rằng Lâm Khả Khanh nhặt túi tiền, việc sau đó lại giao cho cảnh sát, cũng không giấu tiền tài của anh, chuyện nhặt được vàng không giấu diếm là việc thiện, cho dù tới âm tào địa phủ, cũng được khen ngợi. Mà các người dùng tiền tài dụ dỗ những cô gái xa lạ, cưỡng ép kết hôn âm, âm tào địa phủ có một quyển sổ, sớm muộn gì cũng bị đày xuống địa ngục, chịu nỗi đau bị mổ bụng!”
Người đàn ông áo khoác ngoài đỏ có chút do dự, nhưng lại luyến tiếc cô dâu mới như hoa như ngọc, cắn chặt răng, nói: “Tôi mặc kệ cô là pháp sư gì, những cô gái hám làm giàu ghét bỏ tôi không có tiền, lúc còn sống tôi không thể cưới được vợ, bị người xem thường, sau khi chết tôi nhất định phải cưới một cô con dâu tốt, không thể để những con quỷ đó cũng cười nhạo tôi.”
VietWriter
Nói xong, hắn kêu lên một tiếng quỷ thê lương, xông về phía cửa phòng ngủ.
“A!”Tiếng quỷ thất thanh lần thứ nhất chưa hết, lại truyền đến tiếng quỷ hét thứ hai, hắn bị sức mạnh của trấn tà ám phù bắn trở về.
Cứ như vậy liên tiếp đụng phải rất nhiều lần, cơ thể hắn bỗng nhiên nhộn nhạo phát một lớp ánh sáng màu đen nhàn nhạt.
Trong lòng tôi kinh động, hắn lại có thể thăng cấp, từ trước đó là cô hồn dã quỷ, thăng cấp thành oán quỷ.
Nếu thành oán quỷ, oán khí quá sâu, hắn đã trở nên thị huyết, hiện tại nói chuyện lý lẽ không còn có thể giải quyết được.
Người đàn ông mặc áo khoác ngoài đỏ diện mạo dữ tợn, kéo bà mối đến bên cạnh, cắn một miếng, rồi lại ăn sống bà mối.
Mấy người giấy nâng kiệu thấy vậy, sợ tới mức ném cỗ kiệu xuống bỏ chạy, hắn xoay người, cưỡi ngựa đuổi theo, cũng ăn sống tất cả bốn người giấy.
Ăn xong người giấy, thực lực của hắn lại được tăng cao, giục ngựa quay trở về, trên mặt tràn đầy nụ cười âm hiểm.
“Nếu mày đã thành oán quỷ, tính tình bạo ngược, tao không thể để mày tiếp tục sống thêm được.” Tôi lạnh nhạt nói.
Con quỷ đàn ông mặc áo khoác ngoài đỏ căn bản không sợ, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, không biết từ đâu tìm thấy một cái bật lửa, đốt con ngựa giấy.
Con ngựa giấy vọt lại đây, tự sát bằng cách nhào vào lá bùa trên cánh cửa, lại cũng thiêu đốt lá bùa kia.
Tôi cười lạnh một tiếng, nhưng thật ra có chút thông minh.
Con quỷ đàn ông mặc áo khoác ngoài đỏ đắc ý liếc mắt nhìn tôi một cái, xông về phía tôi: “Ông đây cũng giết con pháp sư gà mờ như mày, cưới tất cả về nhà, ông cũng nếm thử hương vị tam thê tứ thiếp.”
Tôi trợn tròn mắt, thở dài: “Chẳng trách mày không cưới được vợ, ngu xuẩn thành như vậy, cũng là hiếm thấy.”
Dứt lời, tôi duỗi tay ra, dùng lực lôi kéo kéo hắn đến trước mặt, lấy ra một lá trấn tà ám phù khác, hắn vừa thấy không đúng lắm, lại bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: “Pháp sư tha mạng, pháp sư tha mạng, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, cầu xin ngài tha cho tôi lần này.”
Tôi hơi á khẩu, khả năng thay đổi sắc mặt của hắn thật sự không có gì che đậy, chỉ là một tên khoe khoang chút thông minh, ham ăn biếng làm lại đáng khinh, vừa gặp phải chuyện nhỏ đã quỳ xuống sợ hãi, chỉ có cô gái nào bị đui mắt mới nhìn trúng hắn ta.
Mặc kệ hắn giả vờ đáng thương đến cỡ nào, chân thành nhận sai cỡ nào, tôi đều không thể buông tha cho hắn.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, huống chi, hắn đã thành một con oán quỷ, tính cách của hắn ta lúc còn sống sẽ phóng đại vô hạn.
“Nếu mày đã nhận sai, tao cho mày một cơ hội.” Tôi nói, “Tao thu hồi hồn phách của mày, đưa đến miếu chùa, xin cao tăng siêu độ, mày có bằng lòng hay không?”
Tròng mắt của con quỷ đàn ông mặc áo khoác đỏ xoay chuyển, gật đầu nói: “Đồng ý, đồng ý, xin pháp sư thành toàn.”