Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu trọc càng dựa gần hơn, hắn ta ghé vào lỗ tai của tôi, nhỏ giọng nói: “Cô ngoan ngoãn theo tôi đi, hay là để tôi bảo các anh em đến mời cô đi đây?”



Khóe miệng tôi câu lên, giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng trên ngực hắn ta một tí, hô hấp của hắn ta trở nên dồn dập ngay lập tức, duỗi tay ôm eo của tôi, tôi tùy ý để hắn ta ôm, đi theo hắn ta vào phòng thuê ở trên lầu.



Hắn ta dặn dò tất cả các thuộc hạ anh em chờ ngoài cửa, vừa vào cửa, liền đẩy tôi lên ghế sô pha, sau đó vội vã cởi áo khoác, nhào vào tôi.



Hắn ta đặt tay lên người tôi, sờ soạng trên cổ tôi, bàn tay lại sờ đến sau lưng tôi, muốn cởi quần áo của tôi, trong mắt tôi hiện lên ý cười tàn nhẫn.



Tôi tôi túm lấy sau gáy hắn ta, hơi dùng sức, rắc một tiếng, hắn ta kêu cũng chưa kịp kêu đã không còn hơi thở.



Tôi ném hắn ta xuống đất, lạnh lùng nhìn hắn ta, trên mặt hắn ta còn mang theo nụ cười có phần mê say.



Giết người lại hoàn toàn không có cảm giác gì, đây là nhập ma sao?



Không khổ sở, cũng sẽ không đau lòng đã có thể dễ dàng cướp đi tính mạng của một người.



Bỗng nhiên, cửa phòng thuê chung mở ra, một người đàn ông mặc quần hoa cùng áo ba lỗ hút thuốc bước vào, cười nói: “Anh Vương, nghe nói hôm nay anh câu được một em rất đẹp đúng không? Chúng ta là anh em tốt như vậy, có thứ tốt phải biết chia sẻ chứ.”



Câu nói tiếp theo bị chặn lại trong cổ họng, gã ta nhìn người đầu trọc nằm trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt khiếp sợ.



“Anh Vương!” Gã ta lao đến, kiểm tra hơi thở của người đàn ông kia, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt tôi trở nên u ám, lắc một một cái đi đến trước mặt gã ta, rồi nắm cổ gã ta, rắc một cái, cổ gãy làm đôi.



Đám đàn em canh giữ ngoài cửa thấy đại ca đã chết, tất cả đều rút ống tuýp cùng dao trên người ra, lao về phía tôi, sắc mặt tôi u ám, trong đầu bỗng nhiên thấp thoáng hiện lên ánh hồng.



Tôi đi quan đám người đang lao tới, nơi tôi đi qua, một người lại một người ngã xuống, chỉ ngắn ngủi hai ba phút, bảy tám gã đàn em đã thành thi thể không chừa một ai.



Đây là một hồi giết chóc, thế mà tôi vẫn không có cảm giác gì.



Tôi ngồi lại sô pha, cầm lấy chai rượu đỏ rót cho mình một ly, nhâm nhi ly rượu trước một đống thi thể đầy đất này.



Lúc này, một bóng người xuất hiện ở ngoài cửa, tôi ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông mặc áo trắng, người đàn ông kia cực kỳ tuấn tú, ánh mắt nhìn tôi đầy thâm tình.



“Vân Kỳ?” Tôi uống một ngụm rượu: “Thế mà anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhớ rõ tôi đã từng nói, nếu anh còn xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ giết anh cơ mà.”



Vân Kỳ đạp qua thi thể bước tới chỗ tôi, tay vừa lật một cái, một lọ chất lỏng màu đỏ lập tức xuất hiện trong tay anh ta, anh ta rót cho tôi một ly: “Nếm thử xem cái này thế nào.”



Thứ màu đỏ kia là máu đỏ, là máu từ trái tim, máu đỏ là tinh hoa, nếu là trước kia tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng lúc này tôi lại có chút hứng thú.



Tôi nhận chén, cúi đầu uống một ngụm, máu đỏ chảy vào dạ dày, một tia linh khí vòng quanh cơ thể toi.



“Quả nhiên là mỹ vị vô cùng.” Tôi cười nói.



Vân Kỳ cúi người, trong ánh mắt là chấp niệm với tôi: “Khương Lăng, thật ra anh vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, anh đang chờ đợi, chờ đợi ngày nào đó em có thể trở lại bên cạnh anh.”



“Anh nghĩ rằng tôi nhập ma thì sẽ sà vào lòng anh à?” Tôi cười lạnh nói.



Vân Kỳ cầm tay của tôi, nói: “Em nhập ma, chúng ta sẽ tự hấp dẫn lẫn nhau, bởi vì anh cũng là ma.”



Tô khẽ cười, người hơi nghiêng về phía trước, nâng cằm anh ta lên, nói: “Anh tự tin như vậy sao?”



Vân Kỳ nửa ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu nói: “Chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Khương Lăng, em đang bị anh hấp dẫn.”



Tôi nở nụ cười, cúi đầu chủ động hôn anh ta, nụ hôn tràn ngập tính xâm lược, công thành đoạt đất trong miệng anh ta, anh ta cực kỳ nhiệt tình mà đáp lại tôi, cơ thể anh ta run lên nhè nhẹ vì kích động.



“Khương Lăng.” Một tiếng hét lớn vang lên, tôi ngước mắt nhìn về phía cửa, sắc mặt Chu Nguyên Hạo vô cùng đáng sợ, ánh mắt nhìn về phía Vân Kỳ như muốn chém anh ta thành trăm mảnh, anh nói với tôi: “Khương Lăng, em đừng mắc mưu anh ta, em đã quên anh ta từng làm gì em à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK